Thái Cổ Thần Vương

Độc Hạt Tử

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Tiêu Dao
---------------------
Trên bảo tháp buông xuống sợi tơ màu trắng khẽ mơn trớn qua thân thể mọi người, Tần Vấn Thiên bước lên một bước vững vàng, hắn khẽ ngẩng đầu liếc mắt nhìn ánh sáng chói mắt trên không.
Muốn leo tới đỉnh nhất định phải vượt qua được toàn bộ các Thiên Kiêu, hắn sẽ không có bất kỳ yếu hèn và do dự nào. Tần Vấn Thiên cực kỳ hiểu rõ, đây thậm chí không phải là đỉnh cuối cùng, còn có thiên kiêu khác nữa, tại những địa phương khác tiến hành tranh đấu mà hắn không biết.
Nếu đến đỉnh tháp này hắn cũng không thể leo lên được cũng có nghĩa là làm đá kê chân cho người khác. Hắn biết ăn nói thế nào với những huynh đệ đã đưa hắn tới nơi này đây.
Tiên Võ Giới, nơi chôn xương của thiên kiêu, thí luyện cửu tử nhất sinh, nếu như không có cách nào để trở thành những người chói mắt nhất, mọi chuyện đã làm đều không có ý nghĩa gì hết. Khi Hoàng Cực Thánh Vực ngước nhìn những vị thiên kiêu chói mắt nhất, thỉnh thoảng nhắc tới Tần Vấn Thiên hắn chỉ nhớ tới, vị thiên kiêu nào đó đã chà đạp lên thân thể của Tần Vấn Thiên hắn để cướp đoạt vinh quang.
- Chỉ có điều là, nếu như cứ tiếp tục kéo dài chiến đấu như vậy, cho dù có lên tới đỉnh, Tinh Nguyên trong cơ thể đều sẽ tiêu hao sạch sẽ.
Tần Vấn Thiên dần dần thích ứng với ánh sáng buông xuống không ngừng kia, sau đó chăm chú quan sát những người khác, còn sót lại mười một người. Bất kỳ người nào đều ưu tú hơn Khuyết Thừa Trầm Đình, nếu không đã không tới được bước này.
Sau khi đoàn người bước một bước lên bảo tháp, mọi người đều biết điều tạm thời ngừng công kích. Tất cả mọi người đều biết rõ ràng một khi có một người bắt đầu tấn công, trừ phi có người bị đào thải, bằng không chiến đấu không có cách nào dừng lại được.
- Nếu như các vị đã không chịu ra tay, Tiên Nhi xin gảy một khúc cho các vị.
Lâm Tiên Nhi ôn nhu nói, lập tức nàng đánh đàn, bắt đầu phần biểu diễn của nàng.
Vẫn là khúc nhạc nhẹ nhàng du dương, từng đạo ánh sáng hư ảo tỏa ra từ trong tiếng đàn của nàng, không bao lâu liền đưa mọi người vào trong ảo cảnh của nó.
- Tần công tử lại gặp nhau rồi.
Lâm Tiên Nhi lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt Tần Vấn Thiên, tình huống cũng tương tự như lần trước với Tiên Ba Đình.
- Lần này gặp mặt có lẽ phải đắc tội rồi.
Giọng nói của Tần Vấn Thiên nhàn nhạt, không có bất kỳ gợn sóng nào. Hắn dường như lại nhớ tới buổi tối tươi đẹp đó. Ánh trăng chiếu rọi trên trên người Lâm Tiên Nhi, tiếng đàn du dương, tuyệt vời làm sao.
Lâm Tiên Nhi không đi mê hoặc người khác giống như lời đồn. Từ trong nụ cười mong manh kia của nàng vẫn có thể cảm nhận được sự kiêu ngạo trong đáy lòng. Nàng điềm tĩnh như nước, giống như một con chim loan cao ngạo nhưng không mất đi vẻ dịu dàng, chờ đợi có người tới cùng nàng reo vang.
Tần Vấn Thiên có ấn tượng rất tốt về Lâm Tiên Nhi. Không chỉ bởi lần trước gặp mặt Lâm Tiên Nhi vì nói giúp cho hắn mà đắc tội Thái Yêu Giáo Thánh tử, mà còn vì nụ cười long lanh kia của nàng khiến cho người khác cứ muốn ngắm nhìn.
Nhưng đã cùng muốn leo lên tháp, bọn họ nhất định phải quyết đấu một phen.
- Tiên Nhi cũng sẽ nghiêm túc đối đãi, đương nhiên, nếu như có ai có thể thoát khỏi huyễn cảnh trước tiên tiến hành công kích, đối với những khác người mà nói là một sự uy hiếp khủng khiếp.
Lâm Tiên Nhi nói bâng quơ, nhưng chắc chắn là đang nhắc nhở Tần Vấn Thiên. Thời khắc này bị tiếng đàn của Lâm Tiên Nhi đưa vào trong huyễn cảnh, hắn không thoát ly, nhưng nếu như người khác thoát ra được phạt động công kích thì thật là nguy hiểm.
- Cẩn thận.
Tần Vấn Thiên mở miệng nói, Phương Thiên Họa Kích xuất hiện, Tần Vấn Thiên nhìn thấy rất nhiều huyễn ảnh của tàn ảnh, Phương Thiên Họa Kích đánh ra, âm thanh phù phù vang lên không ngừng. Huyễn ảnh của Tần Vấn Thiên không ngừng bị tiêu diệt.
Tiếng đàn từ tám hướng truyền đến, mỗi một Lâm Tiên Nhi dường như đều có thể kích động dây đàn, dùng tiếng đàn công kích. Ánh sáng trắng trong tiếng đàn càn quét phát ra lóng lánh như từng mũi dao sắc nhọn, sự sắc bén như muốn lấy tính mạng người.
- Thực lực của Tần công tử tuy rằng đã tiến bộ rồi, nhưng Tiên Nhi cũng không hề dậm chân tại chỗ.
Giọng nói của Lâm, Tiên Nhi thong thả truyền đến, nàng thân ngoại hóa thân diệt rồi lại sinh. Đây vốn là huyễn cảnh siêu cường, hết thảy hư hư thực thực, nào ai biết được đâu là thật đâu là giả.
Tiếng đàn biến thành những sợi tơ giống như một tấm lưới sát phạt màu bạc cực lớn, bao phủ lấy Tần Vấn Thiên, không ngừng siết chặt lấy thân thể của Tần Vấn Thiên.
- Ảo!
Tần Vấn Thiên nhớ lại trận giao chiến lần trước với Lâm Tiên Nhi. Có lẽ, hắn căn bản không tìm được thân thể thực sự của Lâm Tiên Nhi. Lần trước hắn đã thật sự đánh bại được Lâm Tiên Nhi sao? Có lẽ vậy.
Âm luật của sát phạt rơi trên thân Tần Vấn Thiên, lại kéo hắn ra khỏi huyễn cảnh. Lâm Tiên Nhi vẫn yên tĩnh ở đó gảy đàn. Đôi mắt nàng nhắm chặt, hàng lông mi dài khẽ giật giật, liền muốn thoát ra khỏi huyễn cảnh do chính mình tạo ra. Bởi vì nàng biết có một chưởng đã thoát khỏi huyễn cảnh của mình. Như vậy công kích của Tần Vấn Thiên không chỉ là uy hiếp những người khác mà còn uy hiếp cả nàng.
Phương Thiên Họa Kích đỏ như máu trong tay hắn tỏa ra ánh sáng chói mắt. Thân thể Tần Vấn Thiên lao ra, lập tức Phương Thiên Họa Kích bạo kích thoát ra. Trong chớp mắt này, tất cả con mắt mở to ra, bắn ra một đạo hàn quang mãnh liệt.
Bản tôn của Tần Vấn Thiên rõ ràng vẫn đứng tại chỗ, khoảnh khắc này, tất cả mọi người dường như đều gần trong gang tấc. Những người khác cũng có cảm giác giống như vậy, Tần Vấn Thiên tay cầm Phương Thiên Họa Kích trực tiếp công kích ngay trước mặt bọn họ. Đây chính là chỗ khác thường của cuộc chiến công phát bảo tháp.
Trong chớp mắt Tần Vấn Thiên phát ra công kích, tất cả mọi người cũng bắt đầu phòng ngự. Điều này đồng nghĩa với Lâm Tiên Nhi cùng Tần Vấn Thiên đồng thời đang công kích bọn họ. Trong nháy mắt không ít người đổ mồ hôi lạnh. Trong thời điểm người nào đó phát động công kích bọn họ đều sẽ cực kỳ ăn ý lựa chọn phòng ngự, bởi vì trước khi Tần Vấn Thiên đến đây bọn họ cũng đã nếm thử. Trong lúc hai người đồng thời phát động công kích, công kích của bọn họ sẽ trực tiếp nhằm vào đối phương, mà không phải nhằm vào tất cả mọi người. Điều này hiển nhiên là hành động cực nguy hiểm. Chờ cho công kích của bọn họ hạ xuống kẻ khác lại bồi thêm một đòn, lập tức rơi vào trạng thái bị động.
Nhưng lần này không giống với lúc trước, bởi vì công kích của Lâm Tiên Nhi là bị Tần Vấn Thiên phá vỡ, bọn họ lại vẫn chưa phá vỡ được, vẫn đang trong quá trình chịu đựng công kích, Tần Vấn Thiên lai phát động thêm công kích.
Bên cạnh, Lâu Băng Vũ trên người toát ra khi thế vô cùng sắc bén, giống như một tia sáng chém ra bên ngoài, làm tan rã công kích của Tần Vấn Thiên. Thái Yêu Giáo Thánh tử gầm thét, lại dường như muốn Yêu hóa, sức mạnh phát ra giống như vạn yêu điên cuồng gào thét, phá tan đòn này của Tần Vấn Thiên.
Nhưng cũng không phải người nào cũng mạnh mẽ như Lâu Băng Vũ và Thái Yêu Giáo Thánh tử. Một âm thành “xì xì” phát ra, có một người bị Phương Thiên Họa Kích trực tiếp xuyên qua yết hầu. Hắn nhìn bóng người Tần Vấn Thiên trước mặt, lộ ra vẻ mặt oán hận, ngay sau đó ánh mắt liền trở nên lu mờ ảm đạm.
Một luồng sáng chiếu xuống, áp lực lại một lần nữa biến mất. Tần Vấn Thiên đứng tại chỗ sắc mặt lập lòe ánh sáng. Lần đầu tiên hắn chủ động tấn công, Trong tích tắc vừa rồi, hắn đột nhiên cảm giác như một mình đối đầu với tất cả mọi người, loại cảm giác này cực kỳ kỳ diệu.
- Đùng.
Mọi người giơ chân lên, tiếp tục rảo bước leo lên bảo tháp. Mỗi khi đào thải được một người, bọn họ có thể lên thêm một tầng. Lần này, mọi người dường như càng tăng thêm sự dè chừng. Trải qua cuộc thăm dò khi nãy, bọn họ đều nắm rõ hơn quy luật chiến đấu của bảo tháp này, rất thú vị nhưng cũng rất nguy hiểm.
Chếch đối diện với Tần Vấn Thiên là một người khoác một chiếc trường bào hoa lệ. Trên người hắn tràn ngập một luồng khí tức hỏa diễm cực kỳ nguy hiểm, nhưng từ đầu đến cuối hắn cũng chưa triển khai công kích lần nào. Nhưng chỉ cần nhìn sự phòng ngự vừa rồi của hắn đối với công kích của Tần Vấn Thiên cũng đủ thấy thực lực của người này mạnh tới mức đáng sợ.
Hắn luôn ẩn nấp trong đám người đó chờ đợi cơ hội.
Một người bên cạnh Lâm Tiên Nhi cũng rất mạnh. Đồng tử của hắn ẩn chứa ánh sáng màu nâu nhè nhẹ, khiến người ta cảm thấy yêu dị đáng sợ. Hắn và người thanh niên khoác trường bào hoa lệ kia đều không ra tay.
Hai người này, Thái Yêu Giáo Thánh tử, Lâm Tiên Nhi, Lâu Băng Vũ, là năm người Tần Vấn Thiên cảm giác có sự uy hiếp lớn nhất đối với bản thân.
- Nếu đã không phô bày thực lực thật sự ra, vậy thì ta đành phải buộc các ngươi phô bày ra.
Bước chân của Tần Vấn Thiên đạp về phía trước, Kiếm Chi Võ Mệnh Thiên Cương bạo phát, một luồng kiếm ý cuồng bạo lan tràn ra, trong nháy mắt bao phủ tất cả mọi người. Bọn họ cảm giác Tần Vấn Thiên đang tiến về phía họ.
- Đùng!
Bước chân của Tần Vấn Thiên hạ xuống, mỗi một bước đều có kiếm ý vạn kiếm xuyên tim. Ánh mắt của Tần Vấn Thiên như thanh kiếm sắc. Võ Mệnh Thiên Cương trôi nổi trên thân cũng lộ ra tiếng kiếm rít chói tai, không ngừng trấn áp xuống.
- Đùng, đùng...
Từng bước từng bước hạ xuống, kiếm khí càng ngày càng mạnh. Mọi người đều nghiêm túc chống cự lại, bởi vì bọn họ cảm giác được rõ ràng luồng kiếm ý này vẫn tăng lên. Dường như quanh người bọn họ tất cả đều bị một luồng kiếm khí đáng sợ bao phủ, kìm nén trong lòng.
Uy lực của Thất Sát kiếm thuật càng ngày càng đáng sợ. Khi bước chân thứ bảy của Tần Vấn Thiên hạ xuống, cả tòa bảo tháp dường như đều bị kiếm uy ngập trời vây kín. Tất cả mọi người đều ở đây đều điên cuồng chống cự lại.
Nhưng không ai chú ý tới, ngay trong khoảnh khắc Thất Sát kiếm thuật của Tần Vấn Thiên hạ xuống, người thanh niên có đồng tử ẩn chứa ánh sáng màu nâu vẫn đang trầm mặc đã bắt đầu ra tay rồi. Hắn nắm giữ thời cơ có thể nói cực kỳ chuẩn xác. Khi bàn tay hắn vươn vào bảo tháp, từng vệt huyết quang từ trong tay hắn tỏa ra, tấn công về phía mọi người vẫn đang mải miết chống cự lại Thất Sát kiếm thuật.
Tần Vấn Thiên nhìn thấy những vệt huyết quang đó bay tới với tốc độ vô cùng nhanh chóng, liền cảm thấy một cảm giác nguy hiểm mãnh liệ. Nhanh, quá nhanh, nhanh đến mức không kịp phản ứng.
Vù!
Tần Vấn Thiên chỉ có thể lấy uy lực còn lại của kiếm khí cuồng kích ra, càn quét về phía huyết quang kia. Thực chất lực công kích của vệt huyết quang này hình như rất yếu. Khi nó gần sát với Tần Vấn Thiên liền bị ánh kiếm làm tan biến. Nhưng có người không được may mắn như vậy, có tới bốn người đồng thời bị huyết quang lao vào trong cơ thể.
- A…
Một tiếng kêu thảm thiết truyền ra, Tần Vấn Thiên nhìn về hướng đó, sức sống trên một người trong chớp mắt tàn lụi, rất nhanh mặt xám như tro tàn.
- Không...
Lại có người gào thét lên, Tần Vấn Thiên cảm thấy áp lực trên đầu buông lỏng, bước chân tiếp tục bước lên, tiếp đó, lại là buông lỏng, bởi vì có người thứ hai đã chết. Hắn lại thêm lần nữa tiến lên phía trên bảo tháp.
Tần Vấn Thiên liên tục bước thêm bốn bước, kinh ngạc nhìn xuống phía dưới bốn nhân vật thiên kiêu bị thiêu rụi rơi xuống. Bọn họ đều xuất hiện một đặc điểm giống nhau, sau khi chết trên thân xuất hiện một con bọ cạp độc màu nâu.
Những người còn sống đều cảm thấy tê cả da đầu, nhìn chằm chằm vào bóng người kia.
- Độc Hạt Tử của Thiên Độc Cốc
Đôi mắt đẹp của Lâm Tiên Nhi biến sắc, nhìn chằm chằm vào gã thanh niên đồng tử màu nâu kia, trong lòng vẫn còn sợ hãi. Nàng không biết tên thật của đối phương, thậm chí rất ít người từng nhìn thấy người này, chỉ biết Thiên Độc Cốc thế hệ này có mấy cái thiên kiêu vô cùng nguy hiểm. Bọ cạp độc này, chính là một trong những kẻ nguy hiểm nhất.
- Còn có sáu người, như vậy có vẻ thoải mái hơn rồi.
Giọng nói của tên Độc Hạt Tử này trầm thấp, ngẩng đầu nhìn một cái, bọn họ đã đi tới trung ương của bảo tháp. Ánh sáng phía trên buông xuống càng phát rực rỡ, làm cho trong mắt tên bọ cạp độc có một vệt sáng. Hắn muốn tiếp cận mục tiêu rồi sao!
Bạn cần đăng nhập để bình luận