Thái Cổ Thần Vương

Mục đích của Hoàng Cực Thánh Tông

Người này, đại khái là cường giả nhất mạch trung tâm Hoàng Cực Thánh Tông, cường giả nhất mạch này chính là người nắm giữ thật sự Hoàng Cực Thánh Tông, chỉ có nhất mạch này, có thể khống chế chín đại phái, lấy giọng điệu ra lệnh như vậy nói chuyện.
Nhưng lúc này mọi người nghe nói lời ấy rất kinh hãi, Thánh Chiến đài trận này chấn động Hoàng Cực Thánh Vực, các đại phái cổ giáo tề tụ ở đây, Hoàng Cực Thánh Tông vào lúc này hạ lệnh, bảo các thiên tài tập trung Hoàng Cực Thánh Tông, không biết vì chuyện gì?
Đối với Hoàng Cực Thánh Vực tuyệt đại bá chủ, mọi người hiểu biết không nhiều, ở Hoàng Cực Thánh Vực có rất nhiều thiên tài sau khi bước vào Hoàng Cực Thánh Tông, việc bọn họ làm mọi người bên ngoài cũng không hiểu biết như trước kia nữa, nhìn mấy người bọn Tần Vấn Thiên, giờ phút này trong lòng bọn họ nghĩ, nếu như đám người Tần Vấn Thiên bước vào Hoàng Cực Thánh Tông, về sau sẽ đạt tới thành tựu như thế nào?
Còn có, hôm nay trong Hoàng Cực Thánh Tông, những người từng kinh tài tuyệt diễm kia, hôm nay lại mạnh bao nhiêu?
Tần Vấn Thiên, vị thiên kiêu này hôm nay ở Hoàng Cực Thánh Vực có thể xưng là phong hoa tuyệt đại, nếu như so sánh với thiên kiêu trung tâm Hoàng Cực Thánh Tông bồi dưỡng, ai ưu tú hơn?
Câu đố này, chỉ sợ bọn họ vĩnh viễn sẽ không biết, sau khi bước vào Hoàng Cực Thánh Tông, những người đó mặc dù tỷ thí cũng chỉ có thể ở trong Hoàng Cực Thánh Tông, mà sẽ không chiến đấu ở vũ đài công khai của Hoàng Cực Thánh Vực.
Trượng Kiếm tông bọn mấy đại phái lúc này cũng hơi tỏ ra nghi hoặc, Hoàng Cực Thánh Tông lúc này triệu tập nhân vật thiên kiêu của các đại phái, cũng không biết vì chuyện gì.
Trong đám người Trượng Kiếm tông, có hai vị nhân vật Kiếm Chủ buông xuống, phân biệt là Viêm Sơn Kiếm Chủ cùng với Tiêu Sơn Kiếm Chủ, hai người này ngồi ở một hàng, lại cách nhau vài vị trí, ở vị trí giữa bọn họ, một vị cường giả trung niên ngồi, người này sau khi nghe được lời người Hoàng Cực Thánh Tông tới nói vẻ mặt hơi tỏ ra nghiêm túc, lông mày khẽ nhíu, trong con ngươi của hắn mơ hồ hiện lên một tia không vui, ánh mắt Viêm Sơn Kiếm Chủ cùng Tiêu Sơn Kiếm Chủ cũng đều nhìn về phía hắn, tựa như đang truyền âm trao đổi.
- Có thể hỏi một chút việc này lý do là gì không?
Có cường giả cổ giáo hỏi.
- Chuyện gì không nên hỏi nhiều, nguyện ý tới hay không các ngươi tự cân nhắc.
Người tới từ Hoàng Cực Thánh Tông lạnh nhạt nói, giọng điệu có thể nói không chút khách khí, điều này làm cường giả các đại giáo phái lộ ra nét mặt suy tư.
- Ba ngày sau, chúng ta tự sẽ dẫn người tới.
Cường giả Tử Lôi Tông mở miệng nói, sau đó chín đại phái đều lục tục tỏ thái độ sẽ tới Hoàng Cực Thánh Tông.
- Hoàng Cực Thánh Tông triệu tập đệ tử thiên kiêu chín đại phái, nghĩ hẳn sẽ không là chuyện xấu.
Rất nhiều cường giả cổ quốc đại giáo nghĩ, trong lòng mơ hồ có quyết đoán.
- Được, ba ngày sau, ta chờ ở ngoài Hoàng Cực Thánh Tông.
Người này một lần nữa mở miệng, sau đó chỉ thấy thân hình hắn chợt lóe, liền đạp không mà đi.
- Thánh Chiến đài hôm nay, còn có ai muốn lên hay không.
Lúc này có thanh âm truyền ra, chính là người chưởng quản Thánh Chiến đài mở miệng.
Không ai đáp lại, một trận chiến hôm nay, Tần Vấn Thiên quét ngang các thiên kiêu, Phạm Diệu Ngọc, Võ Đằng, nở rộ ra hào quang phi phàm tương tự, muốn khiêu chiến ba người này, chỉ sợ chỉ có cường giả nắm giữ nhiều loại võ đạo chân ý mới được, mà cường giả như vậy lại vừa vặn chưa bước vào Thiên Tượng, là cực kỳ hiếm thấy.
- Tần sư đệ.
Lúc này, Lâm Soái mở miệng hô, ánh mắt Tần Vấn Thiên nhìn phía Lâm Soái bên kia, thấy đối nhìn hắn gật đầu, sau đó hắn tới bên cạnh Lâm Soái, chỉ nghe Lâm Soái nhìn người giữa hai vị Kiếm Chủ mở miệng nói:
- Tần sư đệ, đây là sư thúc tổ Trượng Kiếm tông ta ở Hoàng Cực Thánh Tông, muốn mời ngươi đi Hoàng Cực Thánh Tông xem trước, ngươi nghĩ như thế nào?
Tần Vấn Thiên nhìn về phía giữa, hơi cúi thấp người:
- Tự nhiên nghe theo tiền bối.
Trận này qua đi, vạn người chú ý, ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm hắn, người muốn giết hắn cũng không biết có bao nhiêu, thực lực của hắn tuy ở Thiên Cương cảnh một tầng này cách đỉnh phong không xa, nhưng đối mặt các đại phái lại vẫn như cũ tỏ ra có chút không đủ xem, hôm nay tiền bối tông môn mời hắn tới Hoàng Cực Thánh Tông hiển nhiên là muốn bảo vệ hắn, hắn làm sao từ chối.
- Vậy chúng ta xuất phát đi.
Trung niên nhìn Tần Vấn Thiên gật đầu mỉm cười, hôm nay nhìn thấy Tần Vấn Thiên, quả nhiên giống như nghe nói, phong hoa tuyệt đại, quả thật là tài năng có thể đào tạo, tương lai nhất định có thể trở thành cường giả đỉnh cấp nhất của Hoàng Cực Thánh Vực.
- Vâng, ta có thể mang bằng hữu ta đi cùng hay không.
Tần Vấn Thiên hỏi.
- Tất nhiên.
Trung niên gật đầu, nhìn chỗ Mạc Khuynh Thành lộ ra một nụ cười, thánh nữ Dược Hoàng cốc, hai tiểu bối này, thật đúng là xứng đôi mà.
Tần Vấn Thiên bước chậm đến bên người Mạc Khuynh Thành, hai người bốn mắt đối diện, nhìn nhau cười, đi lên trước một bước, Tần Vấn Thiên kéo bàn tay nhỏ của Mạc Khuynh Thành, chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay Mạc Khuynh Thành có chút lạnh, trong lòng hắn có một chút áy náy, lại để nàng lo lắng cho mình rồi nhỉ, chiến một trận ở Thánh Chiến đài, thật ra là rất nguy hiểm, nếu không phải thời khắc mấu chốt lĩnh ngộ, muốn giết Đế Thí cùng Liễu Lam nói dễ hơn làm.
Tần Vấn Thiên nhìn phía trong đám người, chỉ thấy một bóng người yên lặng xoay người, tựa như chuẩn bị rời khỏi, Tần Vấn Thiên sửng sốt, không khỏi hô:
- Thanh Nhi.
Bóng người nọ dừng bước, sau đó chậm rãi xoay người, nhìn thấy Tần Vấn Thiên đã dắt Mạc Khuynh Thành đi tới bên này.
- Làm sao vậy?
Tần Vấn Thiên hỏi.
- Ta về Trượng Kiếm tông trước.
Thanh Nhi ôm Tiểu Hỗn Đãn trong lòng, thấp giọng nói.
Tần Vấn Thiên nhìn đôi mắt lộ bên ngoài kia, trong lòng mơ hồ có chút khó chịu, hắn cũng không biết loại cảm giác này là vì sao mà sinh, lần trước nhìn thấy Thanh Nhi, Thanh Nhi nói với hắn, ngươi đã không cần ta nữa, khi đó Tần Vấn Thiên cho rằng nàng sẽ rời khỏi, trong lòng Tần Vấn Thiên không hiểu sao vô cùng mất mát, thẳng đến khi Thanh Nhi nói nàng không đi, hắn mới dễ chịu chút, sau đó Thanh Nhi lại theo hắn đi tới nơi này, nhưng giờ phút này, nàng lại muốn rời khỏi.
Nhưng lúc này Tần Vấn Thiên hắn dắt Mạc Khuynh Thành, lại không biết nên giữ lại Thanh Nhi như thế nào.
- Ta đi đây.
Thanh Nhi xoay người, giọng vẫn thanh thúy như cũ nói.
- Thanh Nhi.
Đúng lúc này, một thanh âm nhẹ nhàng truyền ra, Thanh Nhi lại một lần nữa dừng bước, xoay người nhìn về phía Mạc Khuynh Thành, chỉ thấy Mạc Khuynh Thành đi lên trước cười ngọt ngào với nàng:
- Thanh Nhi, chúng ta đi cùng đi, vừa lúc ta không có bạn, ngươi làm bạn với ta được không.
Đôi mắt lạnh nhạt lại sạch sẽ kia của Thanh Nhi tựa như hiện lên một biểu cảm kinh ngạc, nhìn Mạc Khuynh Thành, chỉ thấy trong đôi mắt linh động của Mạc Khuynh Thành mang theo mỉm cười chân thành, Thanh Nhi cũng không biết nên từ chối như thế nào, sau đó giọng thanh thúy nói:
- Được.
- Cảm ơn ngươi, Thanh Nhi.
Mạc Khuynh Thành đi lên trước một bước, trong mắt mang theo ý cảm kích, nàng biết mọi thứ Thanh Nhi làm cho Tần Vấn Thiên, những thứ này, đều là nàng chưa từng làm được.
Cùng là nữ nhân, có lẽ Mạc Khuynh Thành hiểu biết đối với Thanh Nhi, so với Tần Vấn Thiên càng nhiều hơn.
Thanh Nhi xưa nay đều là lạnh như băng, giờ phút này ánh mắt của nàng thế mà có chút trốn tránh, tựa như, trong mắt đẹp còn có những tia bối rối.
- Hai người, tiên nữ...
Tiểu Hỗn Đãn biến trở về nguyên dạng, giọng kẹo sữa nói, vươn móng vuốt nhỏ, còn mang khăn che mặt của Thanh Nhi giật xuống, giờ khắc này, đám người chung quanh toàn bộ đều ngẩn ngơ, lúc này mới hiểu tiểu yêu thú kia nói hai tiên nữ chính xác bao nhiêu.
Mạc Khuynh Thành đã đủ kinh diễm, nữ tử mang theo khăn che mặt này, thế mà cũng kỳ ảo xinh đẹp như thế, nàng lạnh như băng, giống như băng sơn tuyết liên thuần mỹ vô cùng, không mang theo một tia cát bụi.
- Đẹp quá.
Rất nhiều người kinh ngạc than thở trong lòng, lại là một vị mỹ nữ cùng cấp bậc với Mạc Khuynh Thành và Lâm Tiên Nhi, mặc dù là Lâm Tiên Nhi cũng ngây người, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, sau đó trong mắt hiện lên một ý cười tủm tỉm, tên kia, thật đúng là lợi hại mà.
Nhưng giờ phút này chấn động nhất không thể nghi ngờ là Vương Vân Phi, Trầm Tĩnh, Nhung Diễm, Ưu Nguyệt bọn họ. Trầm Tĩnh cùng Nhung Diễm, bọn họ đối đãi Thanh Nhi và Tần Vấn Thiên như là luyện khí đồng tử, đá cho Ưu Nguyệt, bọn họ không chỉ chưa từng nhìn thẳng vào Tần Vấn Thiên, cũng chưa từng nhìn nữ tử này, nhưng nữ tử này, nếu là Trầm Tĩnh đứng ở bên cạnh nàng ấy, sẽ ảm đạm vô quang.
Thanh Nhi vỗ một cái khiến đầu Tiểu Hỗn Đãn rụt về, lạnh lùng nhìn nó một cái, khiến tiểu gia hỏa phát ra tiếng vang ô ô, sau đó ba người tới Trượng Kiếm tông bên này, đoàn người đạp không rời đi.
- Đi rồi.
Phạm Diệu Ngọc, Võ Đằng, cường giả các đại giáo cổ phái... Vô số người nhìn bóng người Tần Vấn Thiên, trong lòng có rất nhiều cảm khái.
...
Hoàng Cực Thánh Tông, một đời bá chủ, cung điện mênh mông, dựng cao tận trời.
Cửa vào tông môn, áo giáp sâm nghiêm, cường giả như mây, thủ hộ cửa cung.
Trong cửa cung, có thang vào mây trời, cao trăm trượng, từng bước một đi lên trên, tới trong tông môn Hoàng Cực Thánh Tông, đám người Tần Vấn Thiên nhằm về một phía trong đó mà đi, bước vào một mảng cung điện mênh mông độc lập trong đó, chính là cung điện chỗ Trượng Kiếm tông nhất mạch.
Chỉ là chỗ quần thể cung điện nhất mạch này, đã cực có sự uy nghiêm.
- Vấn Thiên, các ngươi đi theo ta.
Vị nhân vật tiền bối Trượng Kiếm tông kia cười nói với Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên gật gật đầu, dẫn Mạc Khuynh Thành và Thanh Nhi cùng nhau đi về phía trước, không bao lâu tới một chỗ, chỉ thấy phía trước có một vị lão giả khoanh tay đứng, đang dùng ánh mắt đùa bỡn nhìn Tần Vấn Thiên, nụ cười đó cho Tần Vấn Thiên cảm giác, thế mà tỏ ra có vài phần đáng khinh.
- Ặc...
Tần Vấn Thiên và Thanh Nhi đều ngẩn người, bọn họ thế mà lại từng gặp lão giả này, ngày xưa ở thành Huyễn Vương gặp được nguy cơ, bị các thế lực lớn đuổi giết vào trong dãy núi, gặp một vị lão giả kỳ quái, muốn thu Tần Vấn Thiên và Thanh Nhi làm đệ tử, bị bọn họ từ chối.
- Tiểu Hỗn Đãn, vẫn là trốn không thoát lòng bàn tay của ta nhỉ.
Lão đầu này nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, hai tay chắp sau lưng cười đáng khinh.
- Ngươi lão bất tử này sẽ không là tổ sư Trượng Kiếm tông chứ?
Tần Vấn Thiên thấp giọng mắng, hắn đột nhiên hiểu ra một số sự tình, lúc trước Lâm Soái sư huynh vì sao xuất hiện ở thành Huyễn Vương, lời đồn là mệnh lệnh của thượng tầng Trượng Kiếm tông, nhìn thấy lão giả này, Tần Vấn Thiên sao có thể không hiểu việc lúc trước.
Toàn bộ người phía sau toát mồ hôi, đều bị một câu của Tần Vấn Thiên chấn trụ không biết nói gì, đứng đầu nhất mạch bọn họ tôn thờ, Tần Vấn Thiên thế mà gọi lão bất tử...
Lão nhân cũng sửng sốt, dựng râu trừng mắt nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, nói:
- Tiểu tử ngươi có gan?
- Lão đầu, nói xem mục đích tới Hoàng Cực Thánh Tông lần này đi.
Tần Vấn Thiên không nể mặt đối phương một chút nào, đến cuối cùng phát hiện mình tiến vào Trượng Kiếm tông thì ra vẫn là bị lão đầu này tính kế, nào sẽ để lão gia hỏa này đắc ý vênh váo.
- Hô...
Lão đầu trừng mắt với Tần Vấn Thiên, mắt mở thật lớn, sau đó thấp giọng mắng:
- Coi như ngươi thằng nhóc này ác, lần này Hoàng Cực Thánh Tông triệu tập thiên kiêu các phương, chính là vì có một tòa tiên cung, cần các ngươi đi xông pha, bước vào tòa tiên cung này phi thường nguy hiểm, Hoàng Cực Thánh Tông thăm dò nhiều năm, lần này chuẩn bị nhiều vị nhân vật thiên tài đáng sợ ở Thiên Cương cảnh, ngươi tuyệt đối phải để ý đừng ngã ở bên trong, tuyệt đối đừng khinh thường thực lực những người đó, lần này bước vào bên trong, đều là Hoàng Cực Thánh Tông các mạch trọng điểm bồi dưỡng ra, người mạnh hơn ngươi chỉ sợ không ít.
- Tiên cung?
Trong ánh mắt Tần Vấn Thiên hiện lên một mũi nhọn.
- Đúng, tiên cung, Chu Tước tiên cung, hẳn là một vị cường giả phi thường đáng sợ lưu lại, tông chủ Hoàng Cực Thánh Tông, đều không thể mạnh mẽ bước vào bên trong, ngươi có thể tưởng tượng chủ nhân tiên cung mạnh bao nhiêu.
Lão đầu nói xong, trong lòng Tần Vấn Thiên run mạnh lên.
Chu Tước tiên cung!
Bạn cần đăng nhập để bình luận