Thái Cổ Thần Vương

Đột phá trong chiến

- Tôn Tĩnh.
Hạ Thánh và Tể Thu đều kinh hô một tiếng, sắc mặt nháy mắt trắng bệch.
Tôn Tĩnh là sư đệ của hai người bọn hắn, quan hệ ba người vẫn luôn rất tốt, Hạ Thánh và Tể Thu đều như huynh trưởng chiếu cố Tôn Tĩnh, Tôn Tĩnh thiên phú cũng phi thường mạnh, tương lai vô cùng có khả năng ở lãnh tụ nhất mạch của bọn họ lấy được thành tựu rất cao, hắn trẻ tuổi khí thịnh, Hạ Thánh sẽ bao dung hắn, mà Tể Thu, Tôn Tĩnh từ trước tới giờ đều nghe lời hắn, sư huynh đệ ba người giống như là huynh đệ.
Bây giờ, Tôn Tĩnh đã chết, chết ở trước mặt bọn họ.
- Vì sao không cứu hắn?
Trên mặt Tể Thu lộ ra sát khí đáng sợ, nhìn chằm chằm Khúc Ca và Tần Vấn Thiên, bọn họ là có cơ hội cứu Tôn Tĩnh, nhưng lựa chọn cứu Phạm Diệu Ngọc.
Tần Vấn Thiên nhíu mày, vừa rồi khi bọn họ bị công kích, Tể Thu là hô bảo bọn họ tự mình đứng vững, sau đó giáp công, chỉ có Phạm Diệu Ngọc ra tay giúp, cho dù Tần Vấn Thiên không so đo hắn dụng tâm hiểm ác, Phạm Diệu Ngọc và Tôn Tĩnh cùng nhau gặp nạn, bọn họ lựa chọn cứu Phạm Diệu Ngọc tự nhiên hợp tình lý.
- Tôn Tĩnh ngã xuống ta rất tiếc nuối, nhưng loại tình hình này, chỉ có thể cứu một người.
Khúc Ca bình tĩnh đáp lại.
- Ta không phải đã nói, cứu Tôn Tĩnh?
Tể Thu hiện lên sự lạnh lùng.
- Đúng, nhưng khi đó, đã không kịp cân nhắc, chỉ có thể dựa vào bản năng ra tay.
Thanh âm Khúc Ca không mang theo một tia tức giận. Sắc mặt Tể Thu âm trầm đến cực điểm, lại ở lúc này, xa xa một luồng kiếm quang kia thế mà cùng cổ kiếm không lâu trước đó lơ lửng trên mộ địa hội tụ với nhau, mang theo kiếm khí ngập trời rống giận mà đi, đại địa mênh mông, kiếm khí càn quét, tiếng rống giận cuồn cuộn, bụi đất bay lên, chỉ thấy từng ngôi cổ mộ nổ tung, trong mỗi một ngôi cổ mộ, tất cả đều tràn ngập ra một khí tức đến từ viễn cổ.
- Tể Thu.
Hạ Thánh hô một tiếng, sắc mặt hắn cực khó coi, ánh mắt mọi người đều quay qua, sau đó nhìn thấy trên những cổ mộ nổ tung đó tất cả đều xuất hiện bóng người tuyệt đại, bọn họ đứng ở đó nhìn lên bầu trời, trong mắt tất cả đều lộ ra mờ mịt, sau đó có cơn giận ngập trời thổi quét thiên địa, từng đợt tiếng rống.
- Xong rồi.
Sắc mặt mọi người tái nhợt, chỉ cảm thấy trái tim nhảy lên, chỉ một vị tiên trong mộ đã cường đại đến không thể tưởng tượng, hôm nay, cổ mộ nổ tung từng ngôi, xuất hiện nhiều vị tiên trong mộ, bọn họ, làm sao mà chống lại?
- Chạy!
Mọi người sinh ra một ý niệm, bây giờ chỉ có chạy.
- Phân tán chạy trốn, nếu không sẽ bị một lưới bắt hết.
Hạ Thánh hét lớn một tiếng, chỉ thấy xa xa bóng người đã bước chậm đến, cường giả các đại phái hệ nháy mắt tản ra, lóe lên bỏ chạy về các hướng khác nhau.
Tần Vấn Thiên, Tư Khấu, Khúc Ca, Vũ Đằng, Phạm Diệu Ngọc bọn họ cùng nhau chạy về phía thông đạo, không chỉ có bọn họ, nhiều người đều đang từ phương vị khác nhau đi vòng về hướng đó, chuẩn bị đi ra ngoài.
Trong hư không một luồng cuồng phong kinh khủng gào thét, chỉ thấy một tàn ảnh lướt qua bầu trời, trong nháy mắt vị trí lối ra có một bóng người khoác trường bào màu xanh khoanh tay đứng ở đó, lực lượng bao bọc trên người giống như khí tức viễn cổ.
- Không được.
Tư Khấu quyết đoán, một mình bỏ chạy đi, những tiên trong mộ này thực lực đều cường đại đến biến thái, mặc dù toàn bộ mọi người cùng nhau ra tay cũng không nhất định có thể động vào được, lối ra nếu bị người ta chặn, như vậy liền nhất định là đường cùng.
- Tiên trong mộ có không ít, phân tán để chạy tỷ lệ sinh tồn cao hơn.
Khúc Ca thấp giọng nói, Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu:
- Các vị đều bảo trọng.
- Bảo trọng.
Vũ Đằng gật đầu, sau đó mấy người bọn họ tản ra các hướng khác nhau bỏ chạy.
Yêu Thần Biến nở rộ, thân thể Tần Vấn Thiên thế mà lại hóa thân một con Kim Sí Đại Bằng Điểu, thân thể lướt qua một đường cong hoa mỹ, gào thét bắn đi, giống như một dải ánh sáng màu vàng.
- Hả?
Giờ phút này, phía dưới có một bóng người ngẩng đầu, nhìn về phía Tần Vấn Thiên, trông đôi mắt kia của hắn hiện lên một mảng thần thái yêu dị, sau đó lưng mọc hai cánh, giương cánh mà đi, giống như tia chớp đuổi theo về phía Tần Vấn Thiên.
Tốc độ Tần Vấn Thiên đã là cực nhanh, nhưng người này tốc độ càng nhanh hơn, hai người một trước một sau lướt qua bầu trời, trong chớp mắt không biết tiến lên bao nhiêu khoảng cách, Tần Vấn Thiên rất nhanh phát hiện mình bị nhằm vào, vẻ mặt hắn hơi tỏ ra khó coi, tiếp tục ở trên không mảng đại địa mênh mông này rong ruổi một chút thời khắc, thân thể hắn ngừng lại, hạ xuống bên dưới, lại lần nữa hóa thành hình người.
Thân thể quay lại, hắn nhìn về phía bóng người đuổi theo, chính là một người áo bào tro sắc mặt như yêu, người này lơ lửng không trung, ánh mắt mờ mịt nhìn Tần Vấn Thiên.
- Tiền bối.
Tần Vấn Thiên mở miệng, lại thấy đối phương vỗ hai cánh, một tàn ảnh màu xám lao tới, Tần Vấn Thiên huyết mạch quay cuồng, nâng tay giận dữ đánh ra, lòng bàn tay lóng lánh phù quang, Trích Tinh Chưởng Ấn không đâu không phá.
Nhưng chỉ thấy đối phương tùy ý nâng tay, lòng bàn tay lộ ra bảo quang lấp lánh, như một con tiên cầm giận dữ tấn công, công phạt hạ xuống, nổ ‘Ầm’ một tiếng, chưởng ấn của Tần Vấn Thiên bị đánh trúng vỡ nát, thân thể hắn bị trực tiếp húc bay, phun ra một ngụm máu tươi, khí tức phập phù, vừa định đứng dậy, lại nghe tiếng gió truyền đến, bóng người áo bào tro đã xuất hiện ở trước mặt hắn, cúi đầu nhìn hắn.
- Ngươi là ai, ta là ai?
Người này mở miệng, thanh âm gần như yêu quái, vẻ mặt hắn giống như tia chớp, cho người ta cảm giác khủng bố.
- Vãn bối Tần Vấn Thiên, ta cũng không biết tiền bối là người nào?
Tần Vấn Thiên đáp lại, thực lực người này, cường đại đến mức làm người ta kinh hãi.
- Vậy ngươi vì sao lại ở chỗ này, vì sao một thân tu vi của ta đều bị phong ấn.
Áo dài trên thân người áo bào tro bay bay, trong mắt mờ mịt, đôi mắt sắc bén mà yêu dị như có thể nhìn thấu Tần Vấn Thiên.
- Ta chỉ biết là, nơi đây tựa như là táng tiên chi địa, trong một tòa tiên cung.
Tần Vấn Thiên đáp lại.
- Táng tiên, táng tiên...
Người áo bào tro lẩm bẩm, chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt, hắn ngửa đầu nhìn phía bầu trời:
- Táng tiên, vì sao quen thuộc như thế, táng tiên là người nào, vì sao phong ấn ta ở dưới mộ...
Thanh âm hắn dần dần cao vút, cuồng phong tàn sát, yêu khí sắc bén vô cùng, chỉ thấy hắn vỗ đôi cánh, tiếng rống giận xông lên trời cao, giống như tia chớp rời đi, trên người nở rộ khí bạo ngược ngập trời.
Bị người ta phong ấn dưới mộ, táng không biết bao nhiêu năm, khó trách những người này sau khi đi ra tất cả đều là oán khí ngập trời, sát khí cường thịnh.
Cả người Tần Vấn Thiên đều là mồ hôi, trong lòng cảm thán, so với những tiên trong mộ này, cái gọi là người Thiên Cương vô địch của bên ngoài, căn bản là không đáng nhắc tới.
Ăn vào một viên đan dược, Tần Vấn Thiên tiếp tục đi về phía đại địa hoang vu, từng tòa cổ mộ đứng sừng sững trên đại địa, Tần Vấn Thiên nhìn thấy một tòa kiếm mộ, sau đó đi đến cạnh kiếm mộ, cảm thụ được kiếm uy kia lơ lửng trên mộ địa, nhắm mắt tu hành, sau một hồi, hắn lại đứng dậy, tiếp tục bước chậm, ngẫu nhiên gặp được cổ mộ, hắn đều sẽ ngồi ở trước cổ mộ cảm thụ cổ mộ khí tức.
Thời gian chậm rãi qua đi, hắn bước vào trong này đã hơn một tháng, mảnh đại địa hoang vu này mênh mông vô tận, không biết mênh mông bao nhiêu, giống như đi không đến cuối.
Thanh âm từng nghe được không phải là nói chuyện giật gân, táng tiên táng tiên, táng ngàn vạn Tiên Ma ở đây, vị đại năng giả táng tiên kia, hắn thật là vì bồi dưỡng truyền nhân hắn chọn lựa ra sao?
Muốn trở thành truyền nhân tòa tiên cung, nên có thiên phú như thế nào mới đủ?
Ngày ấy trong hư vô truyền ra thanh âm yêu dị bá đạo, đến từ phương nào, chủ nhân thanh âm, là ai?
- Ừm?
Đúng lúc này, Tần Vấn Thiên cảm giác có người nhìn chằm chằm mình, chỉ nghe hắn lạnh lùng nói:
- Xuất hiện đi.
Vừa dứt lời, xa xa phía sau một tòa cổ mộ, một bóng người xuất hiện, xa xa nhìn phía Tần Vấn Thiên khoanh chân ngồi trước một tòa cổ mộ.
Người này thấp bé khỏe mạnh, lại là nhân vật lãnh tụ của Tử Lôi Tông nhất mạch, Đồ Lãnh.
Đồ Lãnh nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, trong mắt tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, bước chân hắn chậm rãi đi về phía Tần Vấn Thiên, lại cho Tần Vấn Thiên một loại cảm giác nguy hiểm.
- Vấn Thiên huynh, ngươi sao cũng ở đây.
Đồ Lãnh nheo mắt cười, tựa như rất quen thuộc với Tần Vấn Thiên.
- Chuyện gì?
Tần Vấn Thiên lạnh nhạt hỏi.
- Ta nghe nói trên người ngươi thủ đoạn không ít, ở trong Tiên Vũ giới, cũng chiếm được một ít thần thông siêu mạnh, trong tiên cung này nguy cơ bốn bề, Vấn Thiên huynh lúc nào cũng có thể ngã xuống, ngươi không bằng truyền thụ cho ta như thế nào.
Đồ Lãnh cười lạnh nói, đi từng bước về phía Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên lúc này đã đứng lên, thản nhiên mở miệng:
- Thật không, vậy bây giờ ta truyền thụ cho ngươi như thế nào?
Nói xong, trên người Tần Vấn Thiên huyết mạch quay cuồng, vẻ mặt như yêu, trên người lưu động ánh sao, lấp lánh vô biên.
- Được, ta tới lấy.
Thân hình Đồ Lãnh chợt lóe, toàn thân thế mà lại quấn quanh tia chớp màu máu, tràn ngập nguy cơ đáng sợ, hủy diệt lực kinh người.
- Rẹt!
Bàn tay Đồ Lãnh vỗ ra, từng tia chớp màu máu xẹt qua bầu trời, trực tiếp bổ về phía thân thể Tần Vấn Thiên, trong phút chốc Tần Vấn Thiên chỉ cảm thấy kiếp nạn màu máu buông xuống, mỗi một luồng lực lượng sấm sét đánh ở trên người, đều khiến Tần Vấn Thiên cảm giác máu cũng muốn tê dại, cả người mơ hồ có cảm giác không thể nhúc nhích.
- Ong.
Tần Vấn Thiên đột ngột xoay người, cánh chim lóe lên, hóa thành một tia chớp rời đi.
- Ha ha, Tần huynh cần gì vội vã rời khỏi.
Đồ Lãnh đạp bước mà đi, bước ra mỗi một bước đều khiến Tần Vấn Thiên cảm giác cả người chấn động, một lực áp bách vô thượng trấn áp ở trên người, Đồ Lãnh, hắn đã lĩnh ngộ bốn loại võ đạo chân ý.
- Ngươi không chạy được đâu.
Tốc độ Đồ Lãnh cũng cực nhanh, khi đạp bước kinh thiên động địa, Tần Vấn Thiên chỉ cảm thấy có lực lượng sấm sét màu máu lao vào trong cơ thể, muốn làm tê dại giam cầm huyết mạch của hắn.
Giờ phút này, trên người Tần Vấn Thiên tràn ngập một luồng kiếm khí ngập trời, giống như chất chứa ở hư không vô hình, khiến Đồ Lãnh nhíu mày, sau đó hắn nhìn thấy Tần Vấn Thiên đột ngột xoay người, giống như một tia chớp lao tới thân thể hắn, cũng đạp bước hư không, bước ra mỗi một bước đều có tuyệt thế kiếm uy gào thét trong thiên địa, chém giết nội tâm Đồ Lãnh.
Đồ Lãnh khẽ biến sắc, đạp lên hư không, đại địa chân ý khủng bố bùng nổ, muốn ép sập Tần Vấn Thiên, hai người đi từng bước về phía đối phương.
- Kiếm chân ý, ngươi thế mà đã lĩnh ngộ ba loại chân ý.
Đồ Lãnh nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, trên người lực lượng sấm sét màu máu che cả bầu trời, lóng lánh giữa trời đất.
- Giết!
Đồ Lãnh giận quát một tiếng, sấm sét màu máu xỏ xuyên xuống, Tần Vấn Thiên cũng quát khẽ, kiếm ngân vang, kiếm quang quét ngang, cắt ở trên áo giáp Đồ Lãnh ngưng tụ.
Thân thể hai người vẫn lao về phía đối phương, nháy mắt va chạm với nhau.
Kiếm ấn thần nguyên ngưng tụ ở chưởng ấn, thân thể Tần Vấn Thiên trở nên khổng lồ, quần áo cũng đang xé rách, nhưng toàn thân hắn lại bị áo giáp ánh sáng bao bọc, rất nhiều bóng người xuất hiện, kiếm của hắn chém xuống.
Thân thể Đồ Lãnh ở dưới sấm sét như bành trướng hẳn lên, cả người tắm rửa lôi quang màu máu, bùng nổ công kích, khiến máu trong cơ thể Tần Vấn Thiên cũng muốn sụp đổ, hơn nữa cả người cảm giác tê dại rất mạnh.
- Công kích thật mạnh.
Tần Vấn Thiên cảm giác máu trong cơ thể như muốn nổ tung, nhưng luồng yêu huyết đó rít gào càng thêm lợi hại, mơ hồ có hư ảnh một vị yêu vương, khí tức trên người hắn càng thêm cuồng bạo.
- Oành, oành, oành...
Hai người đối công gần người, thần nguyên trong cơ thể Tần Vấn Thiên sôi trào, toàn diện bùng nổ, giống như dốc hết tất cả, quay lưng về phía mặt nước chiến một trận, khí tức hai người dâng lên, khóe miệng Tần Vấn Thiên trào máu, nhưng tiếng vang khủng bố rầm rầm không ngừng, một luồng yêu uy cuồng loạn ngập trời thổi quét thiên địa.
- Ngươi có chết hay không.
Đồ Lãnh lạnh lùng nói, vô tận sấm sét màu máu giống như muốn mang tất cả trong cơ thể Tần Vấn Thiên đều chấn vỡ. Tần Vấn Thiên hít thật sâu, máu tươi không ngừng tràn ra, trong mắt hắn lại toát ra thần thái yêu dị, nhìn Đồ Lãnh nói:
- Trận chiến này đa tạ ngươi.
Vừa dứt lời, một luồng yêu khí càng thêm cuồng bạo thổi quét ra, kinh thiên động địa, một hào quang màu máu bao phủ thiên địa, Đồ Lãnh sắc mặt khó coi, thân thể bạo lui, thế mà xoay người rút đi, yêu võ đạo chân ý, Tần Vấn Thiên đã lĩnh ngộ bốn loại võ đạo chân ý, hơn nữa khí tức của hắn cũng đang kéo lên.
- Các hạ đi đâu.
Một thanh âm giống như u linh truyền ra, Đồ Lãnh quay đầu lại, nhìn thấy một bóng người chưa từng gặp, bị dọa tim mật đều nứt, đây là tiên trong mộ?
Trong này, chỉ cần là người chưa từng gặp, Đồ Lãnh tự nhiên cho rằng là tiên trong mộ, nhưng người này, không phải!
Bạn cần đăng nhập để bình luận