Thái Cổ Thần Vương

Đổi trắng thay đen

Tiên trong mộ cầm ống sáo bị đánh lui, tay hắn chéo ở đó, cơn lốc rít gào lên, sát khí lạnh lẽo trên toàn thân hắn càng lúc càng đáng sợ, ngẩng đầu, trong mắt hắn lộ ra khí khái uy nghiêm không ai bì nổi, nhìn chằm chằm bóng người Tần Vấn Thiên.
- Ong!
Tàn ảnh hiện, thấy không rõ bóng người hắn rốt cuộc nhanh bao nhiêu, Tần Vấn Thiên thậm chí nhắm mắt lại, kiếm ý đột nhiên tràn ngập giữa trời đất, chỉ thấy hắn sải bước bước ra, kiếm ấn hiện lên trên không.
- Giết!
Bàn tay vung lên, kiếm uy không đâu không có phát ra tiếng rít sắc bén đáng sợ, tiếng vang ầm ầm không ngừng, giống như không ngừng có kiếm khí bị ngăn trở.
Nhưng cơn lốc kia lại càng lúc càng đáng sợ, thậm chí bao vây thân thể Tần Vấn Thiên ở trong, trong cơn lốc có ánh sáng tím làm người ta sợ hãi, giống như gió lốc tận thế nghiền ép về phía Tần Vấn Thiên ở giữa, bên ngoài ba người Khúc Ca, Phạm Diệu Ngọc thấy một màn như vậy thân thể đều run nhè nhẹ, tiên trong mộ kia theo gió lốc mà múa, căn bản không thấy rõ hắn ở nơi nào, giống như hắn chính là một bộ phận của gió lốc này.
- Làm sao bây giờ?
Sắc mặt Phạm Diệu Ngọc trắng bệch như tờ giấy, như xin giúp đỡ nhìn Khúc Ca, giờ khắc này nàng cảm giác mình bất lực, giống như Tần Vấn Thiên người phong hoa tuyệt đại như vậy, nàng thật sự rất không hy vọng hắn ngã xuống ở đây, nhưng tiên trong mộ này khi thật sự phát huy thực lực của mình, đối với bọn họ mà nói căn bản chính là tồn tại vô địch.
Trên người Tần Vấn Thiên toát ra hào quang yêu dị đáng sợ, như một tuyệt đại yêu vương đứng sừng sững ở trên đại địa, kiếm Vũ Mệnh Thiên Cương hiện lên, mang theo kiếm uy kinh người, trên thân Thiên Cương kiếm tràn ngập những luồng điểm sáng có thể chặt đứt tất cả, tiếng vang ầm ầm truyền ra, kiếm phá không, chém về phía gió lốc, tiếng xé gió bén nhọn đáng sợ làm đau đớn màng tai người ta, gió lốc kia xuất hiện nhiều vết rách, nhưng bởi vì cấp tốc xoay tròn, vết rách nháy mắt biến mất khép lại.
- Thật mạnh, chân ý dung hợp vận dụng vào trong thần thông, có thể đủ cường đại đến mức làm người ta sợ hãi bực này.
Trong lòng Tần Vấn Thiên chấn động, bốn tòa Nguyên Phủ của hắn điên cuồng rít gào, thần nguyên lao vào lòng bàn tay, phù quang lấp lánh, lực lượng chân ý lưu chuyển trong lòng bàn tay, rống giận một tiếng, như là yêu vương đang rống giận, thân thể Tần Vấn Thiên liền xông ra, huyễn hóa ra từng bóng người như yêu thần, bàn tay hái sao, trấn áp tiên ma, trong nháy mắt này, gió lốc thế mà lại xuất hiện một chỗ hổng, thân thể Tần Vấn Thiên hóa thân thành đại bàng, trong phút chốc lóe lên, lập tức chạy đi về phía xa xa.
- Ong!
Gió lốc bắt đầu cuốn, thế mà lại bay lên trời, cuốn cuồng sa, giống như một cơn lốc hủy thiên diệt địa đi truy kích Tần Vấn Thiên.
Bước chân Tần Vấn Thiên cực nhanh, bàn tay xuất hiện không gian quyển trục, lập tức vung lên, quấn lấy thân thể của mình, trong phút chốc biến mất từ tại chỗ, xuất hiện ở xa xa, gió lốc kia vẫn đuổi theo, dần dần, rời xa tầm mắt Khúc Ca và Phạm Diệu Ngọc.
- Hắn trở nên thật mạnh rồi.
Trong lòng Phạm Diệu Ngọc nhấc lên gợn sóng thật lớn, nàng quả thực không thể tưởng tượng nửa năm qua Tần Vấn Thiên là như thế nào hoàn thành lại một lần nhảy vọt nữa, so với hắn lúc trước ở Thánh Chiến đài, Tần Vấn Thiên đâu chỉ cường đại hơn một bậc.
- Đã có thể trấn áp cả thiên kiêu trấn áp thời đại, như vậy trở thành truyền kỳ cũng không lấy làm quái.
Khúc Ca cười tiêu sái, sau đó bước chậm ra, cứ như vậy tiêu sái rời đi, không đi nhìn Tần Vấn Thiên bên kia nữa, hắn đã có không gian quyển trục, hẳn là có thể thoát đi tiên trong mộ kia đuổi giết.
Phạm Diệu Ngọc nhìn nữ tử kia dẫn Tiên trong mộ về phía nàng, lạnh như băng nói:
- Nhớ rõ lần trước ở Hoàng Cực Thánh Tông ngươi còn trào phúng hắn, thật sự là châm chọc.
Nói xong Phạm Diệu Ngọc cũng rời khỏi, tuy ghi hận nữ tử này dẫn Tiên trong mộ về phía nàng, nhưng Phạm Diệu Ngọc cũng không có năng lực làm gì nàng ta.
Nữ tử xanh mặt, sau đó cũng rời khỏi, trong mắt trừ phẫn nộ, còn có một tia cô đơn, nàng chính là thiên chi kiêu nữ của hoàng triều Đại Thương nhất mạch, mặc dù gia nhập Hoàng Cực Thánh Tông, vẫn cực kỳ chói mắt, nắm giữ ba loại võ đạo chân ý, chiến lực siêu mạnh, nhưng trong tiên cung này, nàng lại tìm không thấy giá trị tồn tại của mình, quá yếu, mặc dù người nơi này đều là cảnh giới Thiên Cương, nhưng nàng vẫn có thể rõ ràng cảm giác được mình nhỏ bé.
Muốn lấy tiên pháp, đoạt tiên khí, cái đó không thể nghi ngờ là người si nói mộng, hôm nay, nàng cũng nên rời đi rồi, chuyến này trừ lòng tin gặp đả kích, thế mà không có thu hoạch gì, nhưng lại biết cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên.
Lúc đi đến lối ra tiên cung, nữ tử lại nhìn thấy mấy người đang chờ chỗ lối ra, nàng đi lên nhìn hai người dẫn đầu hô:
- Hạ Thánh sư huynh, Tể Thu sư huynh.
Ánh mắt mọi người nhìn phía nữ tử, Hạ Thánh hỏi:
- Có thu hoạch gì không?
- Không.
Nữ tử lắc lắc đầu:
- Tiên trong mộ thật sự quá cường đại, căn bản không thể chiến thắng, lần này sợ là Hoàng Cực Thánh Tông chúng ta tổn thất không ít thiên tài, ngay cả Tôn Tĩnh sư đệ cũng...
Nhắc tới Tôn Tĩnh, vẻ mặt Hạ Thánh và Tể Thu quả nhiên lập tức trở nên khó coi, chỉ nghe Tể Thu lạnh như băng nói:
- Nếu không có hai người kia không nghe lệnh, Tôn Tĩnh sao có thể chết.
- Sư huynh là nói Tần Vấn Thiên và Khúc Ca sao?
Nữ tử nhớ tới Tần Vấn Thiên, trong mắt có một luồng hận ý, người này cùng hoàng triều Đại Thương nhất mạch kết thù sâu, nhưng Trượng Kiếm tông nhất mạch sẽ không để hắn chết, trừ phi, là Hạ Thánh và Tể Thu muốn đối phó hắn.
Hơn nữa, thực lực Tần Vấn Thiên tiến bộ nhanh như vậy, tương lai sẽ càng ngày càng đáng sợ... Nghĩ đến đây trong lòng của nàng mơ hồ sinh ra ngọn lửa ghen tị, nói:
- Không lâu trước đây ta còn gặp hai người bọn họ, hai người này gặp một vị tiên trong mộ, thế mà dẫn Tiên trong mộ về phía ta, suýt nữa hại chết ta, bọn họ đã làm loại sự tình này với ta, nghĩ hẳn đối với đồng môn khác cũng tương tự.
Vẻ mặt Tể Thu và Hạ Thánh càng thêm khó coi, ở trong ánh mắt Tể Thu mơ hồ tỏa ra vài tia sáng sát phạt, chỉ thấy hắn nói với nữ tử:
- Hôm nay mảnh đất hoang vu này có vài vị tiên trong mộ, chúng ta muốn liên thủ săn giết tiên trong mộ nữa đã là không có khả năng, chỉ có thể lần sau có cơ hội lại đến, cái khác, đi ra ngoài nói sau.
- Hoa Thái Hư còn chưa trở về, muốn đợi một chút hay không.
Có người lãnh tụ nhất mạch nói.
- Không cần, tiên cung này kỳ lạ, tiến vào khó, đi ra ngoài mà nói lại rất dễ dàng.
Hạ Thánh lắc đầu nói, mọi người không nói cái gì nữa, đều quay về, rời khỏi tòa tiên cung này, bọn họ biết, lần này đi, chỉ sợ sẽ không có cơ hội vào nữa, vào cũng không có bất cứ tác dụng gì.
Sau khi những người này rời khỏi đây, cường giả họ Quý chờ đợi bên ngoài liền ở bên ngoài ngồi xuống tu hành, biết lần này xuất động trận hình như thế vẫn chỉ có thu hoạch không quá nhiều, chỉ có thể thở dài mà về, muốn chinh phục tòa tiên cung này, sợ là không biết phải chờ tới khi nào, nhóm người này cùng người trước kia đạt được tình báo đại khái giống nhau, tiên trong mộ thực lực siêu mạnh, cùng cảnh giới không thể chiến thắng, chỉ là nhóm người này tựa như biết nhiều hơn một số chuyện, tòa tiên cung này, rất có thể là một vị chí cường giả đang đợi người thừa kế.
- Nếu Hoàng Cực Thánh Tông ta có thể xuất hiện một vị tuyệt đại nhân vật, được truyền thừa của chủ tiên cung, tương lai thành tựu nhất định có thể chưa từng có từ trước tới nay.
Cường giả họ Quý nghĩ, lại thở dài trong lòng, nhưng người như vậy, không biết phải năm nào tháng nào mới có thể sinh ra.
Mấy ngày sau, tất cả đoàn người đều về tới Hoàng Cực Thánh Tông, đều tự bế quan tu hành, một chuyến đi này tuy thu hoạch không nhiều, nhưng có không ít người thực lực lại được tiến bộ không nhỏ.
Khúc Ca cũng về tới Hoàng Cực Thánh Tông Trượng Kiếm tông nhất mạch, sau đó, Hạ Thánh phát ra lệnh triệu tập, bảo người lần này bước vào tiên cung tất cả đều tới tụ tập, có việc thương lượng, mọi người tất cả đều vui vẻ tới.
Tư Khấu và Khúc Ca cùng nhau đi, giữa đường, Tư Khấu nhìn Khúc Ca nhắc nhở:
- Ngày đó ngươi không thể cứu được Tôn Tĩnh, hắn có thể sẽ ghi hận ngươi, lần này cần cẩn thận chút.
- Chỗ Hoàng Cực Thánh Tông lãnh tụ nhất mạch, mọi người tụ tập một nơi, mặc dù Tể Thu và Hạ Thánh có hận ta nữa, bọn họ không lẽ trước mặt mọi người đối phó ta hay sao.
Khúc Ca cười lắc lắc đầu, vẫn như cũ tỏ ra rất tiêu sái, tuy hắn cũng biết Tôn Tĩnh và Tể Thu Hạ Thánh quan hệ vô cùng tốt, nhưng lúc trước hắn làm việc cứu Phạm Diệu Ngọc, ai có thể nói hắn sai?
- Lòng người khó lường, chính ngươi bình thản, nhưng không phải là người đời đều cổ hủ như ngươi. Tóm lại, có chút không đúng, thì rút lui.
Tư Khấu và Khúc Ca hai người tính cách xưa nay khác nhau, ở trong mắt Tư Khấu, Khúc Ca quá mức chính trực, như kiếm của hắn.
- Được.
Khúc Ca cười gật gật đầu, hai người bước chậm, ở giữa đường gặp Phạm Diệu Ngọc, Khúc Ca không khỏi mỉm cười chào hỏi.
Phạm Diệu Ngọc đối với Khúc Ca cũng vẫn rất cảm kích, hắn lúc trước ở trong tiên cung cứu mình một mạng, hơn nữa làm người chính trực, như ánh mặt trời, thiên phú thực lực cũng mạnh, chính là một thế hệ nhân tài kiệt xuất.
- Sư huynh, Tần Vấn Thiên còn chưa trở về sao?
Phạm Diệu Ngọc cười hỏi.
- Chưa, cũng không biết ở bên trong lại có cơ duyên gì, nhưng hắn cái gã này, cũng không cần chúng ta đi lo.
Khúc Ca cười nói, Phạm Diệu Ngọc gật gật đầu, không bao lâu bọn họ đi tới nơi Hoàng Cực Thánh Tông lãnh tụ nhất mạch, phía trước có một quảng trường, đã bày sẵn tiệc rượu, Tể Thu mặc trường bào hoa lệ, đứng ở tận cùng phía trước, nhìn thấy Khúc Ca đến, trong đôi mắt sắc bén đó của hắn hiện lên một nét lạnh lẽo.
Khúc Ca nhíu mày, tựa như cảm giác được ánh mắt đối phương không tốt, nhưng chỉ là nháy mắt lại thả lỏng, Tôn Tĩnh chết, Tể Thu hận hắn cũng rất bình thường.
- Khúc Ca, ngươi biết tội chưa.
Ba người bọn Khúc Ca vừa đặt bước, thanh âm rét lạnh của Tể Thu liền truyền đến, khiến cho vẻ mặt Khúc Ca chợt lóe, hỏi:
- Tể Thu, ngươi là ý gì?
- Quý sư thúc từng nói vào tiên cung đều nghe theo hiệu lệnh của Hạ Thánh cùng ta, mà ngươi, vi phạm hiệu lệnh, đây là thứ nhất; trong tiên cung, đồng môn sư huynh đệ, như cây liền cành, mà ngươi, dẫn Tiên trong mộ về phía đồng môn, đưa tới họa sát sinh cho đồng môn, đây là thứ hai; hai tội, tội không thể tha.
Tể Thu lộ ra sát khí, không có lá mặt lá trái, không có khách sáo, nói thẳng ra lý do, lấy đại nghĩa áp Khúc Ca, rất hiển nhiên, hai tội, đã đủ để lấy mạng Khúc Ca.
- Khúc Ca, đi.
Tư Khấu truyền âm nói với Khúc Ca.
- Điều thứ nhất chuyện khẩn cấp, căn bản không kịp tự hỏi, điều thứ hai, càng là lời nói vô căn cứ.
Khúc Ca lạnh lùng đáp lại.
- Phải không, Thương sư muội lại có thể làm chứng.
Tể Thu nhìn phía nữ tử kia của hoàng triều Đại Thương nhất mạch.
- Ngươi không biết xấu hổ.
Phạm Diệu Ngọc quát lớn một tiếng:
- Rõ ràng là cô ta làm ra việc không biết xấu hổ.
- Phạm Diệu Ngọc, Khúc Ca tuy cứu ngươi một mạng, nhưng ngươi nếu vì hắn đổi trắng thay đen, đừng trách ta không khách khí.
Tể Thu lạnh như băng nói, lộ hết sát khí.
- Dựa vào cái gì ngươi nói thì là sự thật, mà ta là đổi trắng thay đen?
Phạm Diệu Ngọc cãi lại.
- Bởi vì, họ của ta là Tể!
Trên người Tể Thu phóng ra một luồng ý chí bá đạo.
Dòng họ Tể, dòng họ Thánh Hoàng Hoàng Cực Thánh Tông!
Bạn cần đăng nhập để bình luận