Thái Cổ Thần Vương

Thánh Hoàng hiện

Tiên Vũ giới nhận người, đối với Hoàng Cực Thánh Tông mà nói cũng không phải bí mật gì, cao tầng Hoàng Cực Thánh Tông đều biết đến, hơn nữa tông chủ bọn họ cũng ngầm thừa nhận Tiên Vũ giới tồn tại.
Nhưng, hôm nay, Tiên Vũ giới tới trong Hoàng Cực Thánh Tông phát ra lời mời đối với Tần Vấn Thiên bọn họ muốn đối phó, thế này không thể nghi ngờ là khiến Hoàng Cực Thánh Tông khó xử.
Từng cái bóng người buông xuống, bọn họ đều là cường giả Hoàng Cực Thánh Tông, trên người tràn ngập ra khí tức tất cả đều siêu cấp đáng sợ, làm người ta mơ hồ có cảm giác hít thở không thông.
- Chuyện Hoàng Cực Thánh Tông ta, khi nào cần làm phiền các vị đến quản.
Chỉ thấy một bóng người bước chậm ra, rõ ràng chính là cường giả họ Quý kia, ánh mắt hắn sắc bén, đảo qua mọi người trước mắt, hắn cũng không dự đoán được, hôm nay lại sẽ có nhiều cường giả như vậy buông xuống hắn Hoàng Cực Thánh Tông.
- Việc của Hoàng Cực Thánh Tông ngươi? Tần Vấn Thiên đã rời khỏi Trượng Kiếm tông, hắn và Hoàng Cực Thánh Tông không có bất cứ quan hệ gì nữa. Hơn nữa, hắn hôm nay chính là con rể của Dược Hoàng cốc, các ngươi quy chụp cho hắn tội danh ‘có lẽ có’, tuyên bố muốn giết hắn, ngươi nói ta muốn quản hay không?
Dược Hoàng chòm râu bay bay, quét về phía cường giả họ Quý.
- Chỉ cần Tần Vấn Thiên gật gật đầu, sẽ không là chuyện của Hoàng Cực Thánh Tông ngươi nữa, mà là chuyện của Tiên Vũ giới ta.
Vũ Mục nở nụ cười, ý tứ không cần nói cũng biết, chỉ cần Tần Vấn Thiên gật đầu, chính là người của Tiên Vũ giới, Tiên Vũ giới sẽ trực tiếp nhúng tay việc này, khi đó, Hoàng Cực Thánh Tông chỉ sợ cũng không giữ nổi hắn.
- Trước đừng đáp ứng người này, muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, buồn cười.
Dược Hoàng nhìn Tần Vấn Thiên truyền âm nói, khiến Tần Vấn Thiên ngạc nhiên một phen, xem tư thế Dược Hoàng, lão tựa như đầy tự tin, cường giả thần bí nhất Hoàng Cực Thánh Vực này Dược Hoàng cốc Dược Hoàng, người số một luyện đan giới Hoàng Cực Thánh Vực, chỉ sợ cũng có bí mật không muốn ai biết nhỉ, lời đồn Dược Hoàng sống năm tháng vô tận, mỗi lần truyền ra lão đại nạn buông xuống sắp chết già lại phát hiện lão lại sống.
- Các vị muốn thế nào?
Cường giả họ Quý lạnh lùng hỏi, Hoàng Cực Thánh Tông hắn chưa bao giờ có chuyện bực này, giết một hậu bối Thiên Cương cảnh, thế mà lại gây ra động tĩnh lớn như thế, không chỉ có thiên hạ đều biết, hôm nay, Dược Hoàng lão gia hỏa cùng cường giả Tiên Vũ giới đến bảo vệ gã.
- Là Hoàng Cực Thánh Tông ngươi muốn như thế nào?
Dược Hoàng dựng râu, lạnh nhạt mở miệng.
Vẻ mặt cường giả họ Quý lóe lên bất định, việc hôm nay, đã vượt qua phạm trù hắn khống chế, chỉ sợ hôm nay việc này, hắn cũng khó xử lý dược.
Dược Hoàng đối với hắn mà nói, cũng là thuộc loại nhân vật tiền bối, ở lúc hắn rất nhỏ, Dược Hoàng đã là Dược Hoàng.
Mà Tiên Vũ giới, hắn mơ hồ biết đây cũng là một thế lực đáng sợ, buông xuống Hoàng Cực Thánh Vực cướp đoạt nhân vật, yêu nghiệt mười năm một lần, bởi vì bọn họ đòi người không nhiều, hơn nữa là nguyên tắc tự nguyện, bởi vậy Hoàng Cực Thánh Tông cũng chưa từng can thiệp, nhưng nguyên nhân thật sự của nó, chỉ sợ vẫn là thế lực sau lưng Tiên Vũ giới, thế lực tiên nhân, Hoàng Cực Thánh Tông, không dám vọng động.
- Lão gia hỏa, bao nhiêu năm không gặp, vẫn là tính tình này.
Đúng lúc này, ở sâu trong Hoàng Cực Thánh Tông, như có một khí tức siêu nhiên tràn ngập đến.
Trong nháy mắt này, Hoàng Cực Thánh Tông yên tĩnh không tiếng động, tất cả đều nhìn về phía đó, trong ánh mắt mơ hồ có một chút ý tứ hành hương.
- Tông chủ Hoàng Cực Thánh Tông sao.
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu, nhìn phương xa, hơi thở đó bình thản an bình, giống như đã siêu nhiên ngoài thế tục.
- Ngay cả tông chủ, cũng xưng Dược Hoàng là lão gia hỏa, Dược Hoàng này, rốt cuộc già bao nhiêu?
Rất nhiều người trong lòng âm thầm cảm thán.
- Đừng bị dọa, có lẽ chỉ là một luồng tiên niệm mà thôi, bản tôn hắn căn bản không ở Hoàng Cực Thánh Tông.
Thanh âm Dược Hoàng lại một lần vang lên ở trong đầu Tần Vấn Thiên, khiến Tần Vấn Thiên ngạc nhiên một phen.
Tông chủ Hoàng Cực Thánh Tông nhân vật cỡ nào, tiên trong truyền thuyết, bản tôn hắn sao có thể mỗi ngày ở lại trong tông môn? Có khả năng cũng không ở Hoàng Cực Thánh Vực nhỉ.
- Ha ha, hậu thế của ngươi cũng dám ở trước mặt ta càn rỡ như vậy.
Dược Hoàng tựa cười mà không cười nói.
- Cậy già lên mặt.
Thanh âm đó lại lần nữa truyền đến, sau đó lại nói với Vũ Mục:
- Vũ Mục, xem ra lần này giới chủ Tiên Vũ giới là ngươi, từ Hoàng Cực Thánh Vực ta đi ra, có thể có thành tựu này, tương lai có thể đặt chân tầng cấp này của ta, chúc mừng ngươi.
- Đa tạ tiền bối dạy bảo.
Vũ Mục cung kính nói, hướng xa xa hơi hạ thấp người, giữ lễ vãn bối, ở trước mặt đối phương, hắn vốn cũng chính là hậu sinh vãn bối.
Vũ Mục tuy cung kính, nhưng ở trong mắt hắn, không có giống như người khác, lộ ra loại ý hành hương đó, nghĩ hẳn Vũ Mục ở ngoài, cũng từng gặp một ít tiên nhân nhỉ.
Thế lực sau lưng Tiên Vũ giới, không thể nghi ngờ nhất định là có tiên.
- Dược Hoàng, Vũ Mục, các ngươi cũng đừng nhúng tay lung tung đám hậu sinh vãn bối, việc này, ta cũng lười quản, cứ dựa theo quy củ Hoàng Cực Thánh Vực đến đi, chuyện hậu bối Thiên Cương cảnh, nhân vật Thiên Tượng không thể nhúng tay, bọn họ tự giải quyết, các ngươi, nghe thấy chưa.
Thanh âm đó đột nhiên lộ ra một ý chí uy nghiêm, khiến trong lòng mọi người rùng mình.
Không hổ là Thánh Hoàng, đối với Thánh Hoàng mà nói, việc này, căn bản không tính là chuyện gì, Thánh Hoàng đã là tiên, siêu thoát một tầng này, mặc dù ở Hoàng Cực Thánh Tông, hắn đã không biết có bao nhiêu lâu chưa từng xuất hiện, không ngờ hôm nay thế mà hiện thân, xem ra Dược Hoàng cùng Vũ Mục này mặt mũi đủ lớn.
- Vâng, Thánh Hoàng.
Đám người Hoàng Cực Thánh Tông tất cả đều khom người, không ai dám phản bác lời Thánh Hoàng nói, đó là Hoàng Cực Thánh Tông tín ngưỡng tuyệt đối, chí cao vô thượng, lời hắn nói, chính là ý chỉ.
Nhân vật Thiên Tượng không nhúng tay, vậy là để Tể Thu, Hạ Thánh, Tần Vấn Thiên bọn họ tự giải quyết.
Trong mắt Tể Thu hiện lên một biểu cảm lạnh như băng, ánh mắt nhìn phía Tần Vấn Thiên như là nhìn người chết. Thánh Hoàng mở miệng, thiên hạ ai dám không theo, tuy nói đây đã là nể mặt Dược Hoàng cùng Tiên Vũ giới, nhưng nhân vật Thiên Tượng không nhúng tay, Tần Vấn Thiên lấy cái gì đấu với bọn họ?
Tần Vấn Thiên tuy ở Hoàng Cực Thánh Vực cực nổi tiếng, nhưng sức chiến đấu, chỉ một mình hắn, đã không sợ Tần Vấn Thiên một chút nào.
Tự giải quyết, giết Tần Vấn Thiên không có bất cứ sự hồi hộp nào.
- Thánh Hoàng chính là Thánh Hoàng, siêu nhiên bên ngoài, trong giọng nói đã biểu hiện ra khí phách của hắn, lại sẽ không thay đổi kết cục.
Tể Thu nghĩ, hắn tuy là dòng họ Tể, nhưng cũng là hậu nhân cách rất nhiều đời của Thánh Hoàng, thậm chí cũng chưa từng nhìn thấy bản tôn Thánh Hoàng, Thánh Hoàng sớm đã siêu thoát thế tục giới Hoàng Cực Thánh Vực, lúc hắn từng cai quản thiên hạ, theo đuổi cực hạn võ đạo, yêu cầu hà khắc đối với võ đạo cùng với hậu bối, do đó mới có thể hiệu lệnh Hoàng Cực Thánh Vực.
Tể Thu hắn, dòng họ Tể, hậu nhân Thánh Hoàng, nếu như thua Tần Vấn Thiên, đó là làm Thánh Hoàng mất mặt, chỉ sợ hắn chết trận, Thánh Hoàng cũng không có nửa điểm thương hại, sẽ chỉ cho rằng hắn vô năng.
Dược Hoàng và giới chủ Tiên Vũ giới nhíu nhíu mày, nhìn Tần Vấn Thiên một cái, đôi bên đều không nhúng tay mà nói, Tần Vấn Thiên tuy thiên phú trác tuyệt, nhưng so với cường giả đỉnh cấp Thiên Cương cảnh của Hoàng Cực Thánh Tông, tựa như nội tình hơi nông chút.
Mạc Khuynh Thành kéo tay Tần Vấn Thiên, có chút lo lắng nhìn Tần Vấn Thiên một cái, lời Thánh Hoàng nói, tựa như có chút bất lợi đối với Tần Vấn Thiên.
Nhưng lại thấy lúc này, ánh mắt Tần Vấn Thiên nhìn phương xa, lạnh nhạt nói:
- Thánh Hoàng hiệu lệnh thiên hạ, một lời là pháp lệnh thiên hạ, đã bảo chúng ta tự giải quyết, vãn bối tự nhiên tuân mệnh, như vậy hôm nay, bất luận đúng sai, chỉ luận ân oán.
- Đúng sai trong lòng.
Một thanh âm bình thản truyền đến, một câu đúng sai trong lòng, coi như đại đạo chí lý.
Tể Thu sai rồi sao? Sư đệ Tôn Tĩnh của hắn, bởi vì Khúc Ca và Tần Vấn Thiên không cứu giúp mà chết, bởi vậy hắn ôm hận, tiên trảm hậu tấu, vì là tình huynh đệ của hắn, ở trong lòng hắn, hắn chính là đúng, cho dù toàn bộ mọi người đều nói hắn sai, chính hắn vẫn như cũ cho rằng là đúng.
Nhưng đối với Tần Vấn Thiên mà nói, hắn vì sao phải cứu Tôn Tĩnh mà bỏ Phạm Diệu Ngọc?
Bất luận đúng sai, chỉ luận ân oán.
Tần Vấn Thiên vẫn chưa nhìn Tể Thu, ánh mắt hắn nhìn phía đệ tử hoàng triều Đại Thương nhất mạch Thương Lệ.
Khúc Ca chết, ả phải chịu trách nhiệm.
- Ta tuy có ân oán với hoàng triều Đại Thương nhất mạch, Thương Đồng năm đó giết ta, ta dựa vào thực lực giết chết hắn, đường đường chính chính, các ngươi hận ta, có thể quang minh chính đại tới giết ta, nhưng, từ một khắc ta bước vào Hoàng Cực Thánh Tông, ngươi đã muốn làm nhục ta, ở trong bí cảnh, ngươi dẫn nguy cơ về phía Phạm Diệu Ngọc, lại nói xấu ngược Khúc Ca cùng ta, dẫn tới Khúc Ca ngã xuống, ngươi không chết, Khúc Ca không thể nhắm mắt.
Tần Vấn Thiên chậm rãi đi ra, trong tay xuất hiện một thanh trường kích, nắm chéo trong tay, Tần Vấn Thiên đi từng bước một về phía Thương Lệ.
Giờ khắc này, Thương Lệ nhìn đôi mắt lạnh lùng kia của Tần Vấn Thiên, nhịn không được trong lòng rung động.
Trong những người này, người duy nhất từng thấy thực lực thật sự của Tần Vấn Thiên hôm nay, chỉ có Thương Lệ ả, ả từng tận mắt thấy Tần Vấn Thiên chiến đấu với tiên trong mộ, hơn nữa, hắn ở dưới tiên trong mộ đuổi giết, còn sống đi ra khỏi tiên cung.
- Ngươi không phải từng châm chọc ta sao, như vậy bây giờ, lăn ra đây đi.
Trường kích của Tần Vấn Thiên hướng tới, bộc lộ sắc bén.
Thương Lệ cảm giác cả người rét lạnh, ánh mắt nhìn quanh, chỉ thấy ánh mắt Tể Thu nhìn ả, nói:
- Đi đi, hắn đã không chịu nhận tội, Hoàng Cực Thánh Tông ta cũng không cậy thế ép người. Thương Lệ, ngươi đi giết hắn.
Thương Lệ cũng chưa từng nói với Tể Thu chuyện Tần Vấn Thiên lần trước giao thủ với tiên trong mộ, ả lừa bọn Tể Thu nói Tần Vấn Thiên cùng Khúc Ca dẫn tiên trong mộ đến trước người ả, tự nhiên sẽ giấu diếm một số chuyện.
- Không...
Thương Lệ lắc đầu, sắc mặt khó coi, ả vừa dứt lời, nhất thời từng đôi mắt lạnh như băng rơi ở trên thân thể của ả, đều là cường giả Hoàng Cực Thánh Tông.
Sợ chiến?
Thương Lệ thân là người Hoàng Cực Thánh Tông bọn họ, đối mặt Tần Vấn Thiên thế mà sợ chiến? Hôm nay Thánh Hoàng tự mình xem chiến, thịnh cảnh cỡ nào, Thương Lệ ả mặc dù chết trận, cũng không thể khiếp đảm.
- Thương Lệ.
Có nhân vật trưởng bối hoàng triều Đại Thương lạnh lùng mở miệng, nhất thời sắc mặt Thương Lệ càng thêm tái nhợt.
- Thương Lệ.
Tần Vấn Thiên hô, Thương Lệ nhìn mắt hắn, chỉ thấy ánh mắt Tần Vấn Thiên nhìn chằm chằm ả, lạnh lùng mở miệng:
- Hạng người ti tiện vô năng bực này như ngươi, còn sống, cũng là sỉ nhục.
Hắn vừa dứt lời, Thương Lệ nhìn thấy thân thể Tần Vấn Thiên lao về phía ả, trường kích đâm ra, không thể ngăn cản, một kích này, giống như có thể xuyên thủng tất cả, Thương Lệ phóng thích khí tức cuồng bạo, muốn chống lại, lại phát hiện trường kích đã trực tiếp đâm vào trái tim mình, ả cúi đầu, nhìn trường kích cắm vào trái tim, lộ ra nét mặt thống khổ.
- Quỳ xuống.
Một tiếng quát lớn truyền ra, Thương Lệ chỉ cảm thấy trường kích cắm vào trái tim có một lực lượng khổng lồ kinh khủng đè ép xuống, Thương Lệ quỳ xuống, mặt xám như tro tàn.
Người chung quanh nhìn Thương Lệ quỳ xuống, trong lòng tất cả đều run rẩy, ngủ mơ chân ý, Thương Lệ lâm vào trong mộng cảnh, bộ vị trái tim của ả không có trường kích, Tần Vấn Thiên vẫn đứng ở tại chỗ, nhưng hắn quát lớn một tiếng, khiến Thương Lệ quỳ xuống, một màn này, khiến người Hoàng Cực Thánh Tông tất cả đều sắc mặt khó coi, Tể Thu cũng lộ ra vẻ mặt xấu hổ và giận dữ, ánh mắt nhìn về phía Thương Lệ lộ ra sát khí.
Vô năng, thật sự là vô năng, chưa chiến mà khiếp đảm, tâm chí không kiên định, bị ngủ mơ chân ý của Tần Vấn Thiên xâm nhập, đắm chìm trong đó không thể tự kềm chế.
Một lần này, Tần Vấn Thiên thật sự động, trong lòng Thương Lệ run lên mãnh liệt, trong ánh mắt khôi phục một luồng tỉnh táo, nhưng đã chậm, trường kích của Tần Vấn Thiên trực tiếp đâm vào mi tâm của ả, người của Hoàng Cực Thánh Tông chưa nhúng tay, mệnh lệnh Thánh Hoàng, ai dám cãi lời, huống hồ biểu hiện của Thương Lệ, làm bọn họ thật sự rất thất vọng, quá vô năng rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận