Thái Cổ Thần Vương

Ấm cúng

Dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: Truyện YY
Người một nhà hòa thuận vui vẻ cùng nhau ăn cơm, bữa cơm này vô cùng thịnh soạn, tuy chỉ là những thảo dược, yêu thú xào nấu trở thành sơn hào hải vị, nhưng bao năm nay đây là bữa ăn thơm ngon nhất mà Tần Vấn thiên được ăn.
Cảm giác cùng người thân ăn một bữa cơm đầm ấm sau bao năm xa cách thật tuyệt vời, cái cảm giác mà ở ngoài không thể nào có được, ở trong Tần phủ, toàn thân Tần Nhất Thiên được thả lỏng, cảm giác nhẹ nhõm từ tận trong tâm hồn.
Hắn nghe đám người Tần Thương cùng Tần Chí nói chuyện, nói về xu hướng tu hành của bọn họ, rồi lại bàn chuyện yêu đương, vừa nói vừa cười thỉnh thoảng còn trêu chọc nhau vài câu, tất cả đều rất tùy ý.
Bọn họ cũng muốn nghe về những trải nghiệm của Tần Vấn Thiên, liền kể cho bọn họ, nghe hắn kể mấy câu bọn họ đã cảm khái vô cùng, thế giới bên ngoài rộng lớn như vậy, người thế giới bên ngoài đều gọi hoàng triều Đại Hạ của bọn họ là vùng đất hoang, trong tam đại hoàng triều, Đại Hạ là yếu nhất, mà còn là yếu đến mức đáng thương.
Hoàng triều Đại Chu và hoàng triều Đại Thương thì phải phụ thuộc vào Hoang Cực Thánh tông, các khu vực ở Hoang Cực Thánh Vực có vô số các thế lực lớn nhỏ, đại phái cổ giáo mọc lên như rừng, lại còn có tông môn cường đại và cổ quốc hàng vạn năm, bất kì một tông môn nào cũng có thể dễ dàng phá hủy cả hoàng triều Đại Hạ, một vị thần tử của mấy cổ quốc kia đã có thể biến cái Thanh Vân đế quốc kia thành một đống tro tàn.
- Vậy chẳng phải cuộc sống ở Hoàng Cực chẳng phải rất khó khăn hay sao?
Tần phu nhân gắp thức ăn cho Vấn Thiên, nghe xong trong lòng thật có chút lo, nhiều thế lực mạnh như thế, Tần Vấn Thiên một mình xông pha bên ngoài, thật không dễ dàng gì.
- Vâng, rất khó khăn!
Tần Vấn Thiên gật đầu, mấy năm nay quả thực không dễ dàng.
- Vấn Thiên, cứ từ từ, thế giới ngoài kia rộng lớn, chúng ta đi từng bước từng bước, ngươi cũng sẽ gia nhập vào đại thế lực nào đó, hoặc cũng có khi được phong hầu phong tướng ở cổ quốc cũng nên.
Tần Thương gật đầu an ủi Tần Vấn Thiên, hắn lặng người, vừa cười vừa gật đầu, hắn không bao giờ kể lể gì trước mặt người của Tần gia.
- Tiểu Hinh nhi trưởng thành cũng muốn theo thúc thúc xông pha bên ngoài.
Giọng nói non nớt của Tần Hinh vang lên làm cả nhà bật cười, chỉ thấy Tần Vấn Thiên ôm Tiểu Hinh nhi vào lòng, nói:
- Được, ngươi lớn lên nhất định sẽ trở thành nữ hiệp danh chấn thiên hạ, vạn người nể phục.
- Vâng.
Cái đầu nhỏ của Tần Hinh gật gật, chọc cho mọi người bật cười.
- Vấn Thiên, còn hai tháng nữa là hết năm rồi, năm cũ qua đi, năm mới tới, việc đại hôn của con dự định thế nào?
Tần Xuyên hỏi Tần Vấn Thiên.
- Đều nhờ phụ thân làm chủ.
Tần Vấn Thiên gật đầu cười nói.
- Tốt, ba ngày sau ta sẽ dẫn người đến Mạc phủ cầu hôn, ngươi không phải lo lắng gì cả, nghỉ ngơi cho tốt.
Tần Xuyên nói.
- Vâng.
Tần Vấn Thiên đương nhiên sẽ không có ý kiến gì, ăn cơm sau mọi người còn tiếp tục chuyện trò đến tận khuya mới lần lượt rời đi, sau khi mọi người rời khỏi, phu thê Tần Xuyên, Tần Dao còn ở lại trò chuyện rất lâu với Tần Vấn Thiên rồi mới về phòng, không quên dặn:
- Hai tên gia hỏa các ngươi cũng sớm đi nghỉ đi.
- Vâng biết rồi ạ, ta ngồi với Vấn Thiên một chút.
Tần Dao cười tinh nghịch.
- Tình cảm của hai ngươi thật tốt.
Tần phu nhân cười nói rồi nhanh chóng rời đi.
Tần Vấn Thiên cùng Tần Dao ngồi xuống trên thảm cỏ trong vườn, ánh sáng từ những ngôi sao trời mang lại sự ấm áp cho tầm hồn.
- Ngươi thành thật nói với ta, còn việc gì mà ngươi chưa nói, đúng không?
Tần Dao thẩm vấn Tần Vấn Thiên.
- Mười năm qua đệ trải qua sống như thế nào chẳng phải đã kể hết với mọi người rồi sao?
Tần Vấn Thiên nói.
- Hừ, trước tiên hãy nói về tu vi của ngươi.
Tần Dao bĩu môi, không thể dễ dàng buông tha tên này được.
- Thiên Cương đỉnh phong đi.
Tần Vấn Thiên nhún vai, Tần Dao sớm đã có chuẩn bị nhưng thân thể cũng không khỏi rung lên, bởi trước đó Thiên Cương Cảnh thuộc về nước Sở truyền kỳ, ngày hôm nay, Tần Vấn Thiên với hai mươi tám năm cuộc đời, cuối cùng đã bước vào Thiên Cương Cảnh đỉnh phong, Đây là cấp độ như thế nào thì Tần Dao cũng không thế lí giải được.
- Vậy còn tông môn, ngươi gặp Mạc Khuynh Thành ở bên ngoài, tất nhiên đã gia nhập tông môn đúng không.
Mắt Tần Dao lóe lên.
- Trước đây có đi qua Trượng Kiếm tông, một trong chín đại phái của Hoang Cực Thánh tông, sau này bởi vì đệ và Hoàng Cực Thánh tông xảy ra chút xung đột, đệ đã rời khỏi Trượng Kiếm Tông.
Tần Vấn Thiên thành thực nói.
- Hoàng Cực Thánh tông, đó là bá chủ tuyệt đối của vô số địa vực?
Tần Dao mở to mắt, Tần vấn Thiên gật đầu.
- Ngươi chạy nạn trở về?
Tần Dao nói nhỏ một tiếng.
Tần Vấn Thiên quay lại, mở to mắt:
- Không có, nhờ sự giúp đỡ của một số tiền bối nên khống chế được cục diện, trong đó có một vị là sư tôn của Khuynh Thành, một vị là thế lực của Dược Hoàng cốc, Khuynh Thành là đệ tử của Hoàng Dược, thánh nữ của Dược Hoàng cốc, ngũ giai Luyện đan sư, có địa vị trong Luyện đan giới tương đương võ giả Thiên Tượng cảnh.
Tần Dao chớp chớp mắt, trong đêm tối, đôi mắt kia dễ thương, sáng ngời nhưng sâu thẳm trong nội tâm không biết phải hình dung như thế nào, lúc thì há hốc mồm phát ra âm thanh khe khẽ, sau đó ẩn ẩn có một ít ảm đạm.
- Sao vậy?
Tần Vấn Thiên Nhìn thấy ánh mắt của Tần Dao liền hỏi.
Tần Dao khẽlắc đầu, nàng ôm cánh tay củaTần Nhất Thiên, ngôi dựa đầu vào vai Tần Nhất Thiên, yên tĩnh không nói gì, tận hưởng thời khắc này.
- Vấn Thiên, có phải ta rất vô dụng hay không.
Tần Dao thì thào nói nhỏ, tâm tình thật yếu mềm, Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành đã từng đi xa như vậy, nàng vẻ thay cho bọn họ nhưng cảm thấy khoảng cách giữa mình và Vấn Thiên càng lúc càng lớn, trong lòng khó chịu, lần này là đi biệt suốt mười năm, lần sau không biết là bao lâu?
- Sao có thể như thế được, Tần Dao tỷ tỷ của đệ thông minh xinh đẹp, khéo hiểu lòng người, nếu có kiếp sau, nhất định lại làm tỷ của đệ.
Tần Vấn Thiên nhìn bầu trời dịu dàng nói.
- Thật hả?
Tần Dao xoay người nhìn Tần Vấn Thiên nói.
- Đương nhiên rồi.
Tần Vấn Thiên gật đầu, ánh mắt Tần Dao lộ vẻ yếu ớt rất cảm động, ôm cánh tay của Tần Nhất Thiên dịu dàng nói:
- Đêm nay ở lại đây cùng tỷ, như hồi bé vậy, cùng nhau đếm sao.
- Được, đếm sao.
Tần Vấn Thiên cười nói, hai người nằm trên đồng cỏ, ngắm nhìn bầu trời đầy sao.
Sáng sớm mặt trời chiếu sáng rực khắp nước Sở, hoàng thành Sở quốc, Mạc phủ vẫn còn rất yên lặng, nhưng bên ngoài phủ từng con liệt mã đang kéo Long liễn chạy ầm ầm tới đây, bên cạnh đều là các đại thị vệ, thị vệ Mạc phủ đều rất căng thẳng, không phải là người của Hoàng cung đến chứ?
Lúc này, chỉ thấy trên Long liễn là một thanh niên khí chất phi phàm bước tới, trên người không có bất kì khí tức gì nhưng có những loại khí chất tự nhiên sinh ra đã có, khí chất của bậc vương giả, hắn tao nhã mà không mất đi vẻ uy nghiêm, đầu đội mũ miện, càng lộ ra vẻ phi phàm.
- Bái kiến bệ hạ.
Thị Vệ Mạc phủ cùng quỳ xuống hành lễ, trong lòng run sợ, sao hôm nay quân vương của nước Sở lại đích thân đến Mạc phủ.
- Đúng đậy đi.
Sở Vô Vi ôn tồn nói:
- Ta nghe nói Tần Vấn Thiên đã trở lại, các ngươi vào thông báo một tiếng, có Sở Vô Vi chờ gặp.
- Vâng, bệ hạ.
Thị vệ Mạc phủ trong lòng lo lắng, cô gia của bọn họ lại làm cho quân vương đích thân đến, xuống ngựa đứng ở ngoài cửa chờ gặp, cả nước Sở chắc chỉ có cô gia của bọn họ gặp được cảnh này, xem ra tin tức được truyền trong Mạc phủ ngày hôm qua là có thật, năm đó khi Sở Vô Vi muốn lên vị trí quân vương, vẫn là phải có cô gia Tần Vấn Thiên của bọn họ gật đầu hắn mới ngồi được, nghĩ đến vậy bọn họ lại đều thẳng lưng lên, thật có chút kiêu ngạo.
Mạc phủ vô cùng náo nhiệt, mọi người cùng vây quanh nghênh đón Sở Vô Vi vào phủ, thậm chí Mạc lão gia cũng tự mình đến, Lớn nhỏ trong Mạc phủ đều tập trung tại đây, nội tâm ai nấy đều cảm thấy kinh sợ, Tần Vấn Thiên hôm qua mới về nước Sở, hôm nay quân vương đã đích thân đến gặp, có thể nghĩ ra Tần Vấn Thiên có vị trí như thế nào trong lòng Sở Vô Vi.
- Bệ hạ,Vấn Thiên hôm qua vừa trở lại đã về thành Ung Châu, có lẽ là về Tần phủ.
Mạc lão gia nói.
- Có phải trùng hợp hay không, ta nghe nói Khuynh Thành tiểu thư cũng trở lại rồi, không biết có thể gặp mặt một chút hay không?
Sở Vô Vi cười nói có chút khách khí.
- Mạc Vũ , ngươi đi gọi Khuynh Thành tỷ đến đây.
Mạc lão gia nói.
- Vâng.
Mac Vũ gật đầu lập tức rời đi, Mạc lão gia nói chuyện với Sở Vô Vi, một lát sau Mạc Vũ quay lại vẻ mặt hơi lạ, nói với Sở Vô Vi:
- Khuynh Thành tỷ nói tỷ hơi mệt muốn nghỉ ngơi.
Thực ra đó không phải lời của Khuynh Thành, lúc Mạc Vũ đến tìm Khuynh Thành, Khuynh Thành chỉ lãnh đạm đáp không muốn gặp người ngoài, không phải Mạc Khuynh Thành không biết lễ nghi mà là vốn dĩ con người nàng là như thế, không muốn tiếp xúc với những người không liên quan, dù là quân vương cũng như vậy, nàng vốn dĩ cũng không thân thiết với quân vương, cũng không cần thiết phải khách sáo.
Những người bên cạnh Sở Vô Vi tỏ vẻ không hài lòng, có mấy người còn cau mày, nhưng Sở Vô Vi vẫn cười nói:
- Tốt, vậy ngày khác ta tới.
Nói xong liền cáo từ, Mạc lão gia đích thân tiễn họ rời phủ, trên đường về thị vệ tỏ vẻ không hài lòng nói với Sở Vô Vi:
- Bệ hạ, người Mạc gia thật vô lễ.
- Hỗn xược.
Sở Vô Vi nhàn nhạt nói một tiếng, quét mắt một lượt qua bọn thị vệ, mở miệng nói:
- Nhớ kĩ, phàm là người có quan hệ với Tần Vấn Thiên, bất cứ việc gì họ làm đều không được phép can thiệp.
Thị vệ run lên, không dám nhiều lời.
Sở Vô Vi thần sắc vẫn như bình thường, trong nội tâm không có bất kì lay động nào.
Tần Vấn Thiên, đệ nhất Tiên Võ Giới, danh chấn Hoàng Cực Thánh Vực, không có bất kì nào dám tranh giành hào quang với hắn.
Mạc Khuynh Thành, Thánh nữ Dược Hoàng Cốc.
Đâu là Sở Mãng nói với Sở Vô Vi, vốn dĩ hôm nay Sở Mãng định đi cùng hắn nhưng Sở Vô Vi không cho phép, hắn tới đây là vì muốn nói với Tần Vấn Thiên một chuyện, hỏi nhận định của hắn, không có ý gì khác.
Sở Vô Vi đến cũng không phải lúc, hắn rời đi không lâu thì Tần Vấn Thiên đi ra ngoài, còn dẫn theo tiểu Tần Hinh.
- Tỷ phu, tiểu hài tử nhà ai vậy, thật đáng yêu.
Mạc Vũ vui vẻ đi bên cạnh Tần Vấn Thiên, dáng người duyên dáng yêu kiều, tràn ngập tình thần.
- Cháu gái ta, ta dẫn đi chơi một chút.
Tần Vấn Thiên cười cười, xoa đầu Mạc Vũ, nha đầu này thật dẻo miệng, mở miệng là tỷ phu tỷ phu, rất hiểu chuyện.
- Tỷ phu ta không phải tiểu hài tử.
Mạc Vũ bĩu môi nói.
- Gần như thế.
Giọng Mạc Phong truyền đến, nhìn Tần Vấn Thiên gọi to:
- Tỷ phu.
- Sao, muốn ra ngoài hả?
Tần Vấn Thiên thấy Mạc Phong bên ngoài hỏi.
- Vâng.
Mạc Phong gật đầu, hơi né tránh nói:
- Tỷ phu, ta đi ra ngoài một chút, huynh tìm Khuynh Thành tỷ nói chuyên đi.
Nói xong liền chuồn đi mất, Mạc Vũ cười khanh khách, thần bí nói:
- Tỷ phu, tiểu tử Mạc Phong này đi hẹn hò đấy, huynh tin không?
- Tin, con gái nhà ai vậy?
Tần Vấn Thiên cười hỏi.
- Ta không biết.
Mạc Vũ lắc đầu:
- Nhưng ta đã gặp cô bé kia, giống như công chúa vậy, xinh đẹp tuyệt trần hơn ta gấp nhiều lần, Mạc Phong thầm mến người ta, tên này da mặt mỏng, không dám thổ lộ, hình như nữ tử kia sắp phải đi rồi nên Mạc Phong mới lấy hết dũng cảm hẹn người ta ra ngoài, nói không chừng hôm nay sẽ thổ lộ.
- Chẳng lẽ ngươi đã thăm dò ra nơi bọn họ hẹn nhau rồi?
Tần Vấn Thiên nhìn ánh mắt của Mạc Vũ không khỏi mở to mắt.
- Nhất định rồi.
Mạc Vũ mắt sáng lên, thầm đánh giá Tần Vấn Thiên, hắn là người quân vương phải đích thân tới gặp, thân phận nữ tử kia cũng không phải tầm thường, hộ vệ xung quanh đều là người tài giỏi, tỷ phu lợi hại như vậy, nếu như kéo theo hắn đi, hy vọng tăng thêm lòng dũng cảm cho Mạc Phong.
- Tỷ phu, huynh đợi ta, ta đi gọi Khuynh Thành tỷ, chúng ta cùng ra ngoài.
Nghĩ đến đây nha đầu Mạc Vũ liền chạy đi, Tần Vấn Thiên đứng yên không nhịn nổi bật cười, nha đầu này lại đánh chủ ý lên người mình.
Nhưng hắn cũng thích tên tiểu tử Mạc Phong, lại làm hắn nhớ lại chuyện của mình năm đó, hơn mười năm trước hắn không phải cũng thầm mến Khuynh Thành như vậy sao? Tới hôm nay cuối cùng bọn họ lại giống nhau, Mạc Phong mới bắt đầu có tình cảm, như một vòng luân hồi vậy, nghĩ đến đây, Tần Vấn Thiên lộ rõ vẻ mặt dịu dàng, xoa nhéo nhéo khuôn mặt Tần Hinh nói:
- Chính ta đi xem ca ca theo đuổi người khác được không?
- Hinh Nhi nghe Thúc Thúc.
Tần Hinh nhẹ nhàng nói, cả đường đều đi cùng Tần Vấn Thiên, nha đầu kia không khóc cũng không quấy, cứ ôm chặt Tần Vấn Thiên, rất nghe lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận