Thái Cổ Thần Vương

Xung đột

Mạc Vũ và Mạc Khuynh Thành cùng nhau xuất hiện, tiểu nha đầu đi theo theo sau y như cái đuôi của Mạc Khuynh Thành, đôi mắt hắn sáng ngời khi nhìn Hinh Nhi trong ngực Tần Vấn Thiên.
Lúc này, tiểu Hinh Nhi thầm đánh giá Mạc Khuynh Thành, đôi mắt chớp chớp, cái miệng nhỏ mở ra, nhìn Mạc Khuynh thành, nói nhỏ:
- Tỷ tỷ, người là tiên tử sao?
Mạc Khuynh Thành ngẩn người, nàng lập tức nở nụ cười xinh đẹp, đồng ngôn vô kỵ, nữ hài này khen mình là tiên tử, chắc chắn không phải là lời nịnh hót.
- Tỷ tỷ ôm ngươi được không?
Mạc Khuynh Thành cười nói.
- Vâng.
Tiểu Hinh nhi dang tay ra, nàng được Mạc Khuynh Thành ôm chặt vào lòng, Hinh Nhi xoa xoa cổ của Khuynh Thành, dùng ánh mắt ngây thơ, đáng yêu nhìn tiên tử tỷ tỷ trước mắt
- Được rồi, ta là thúc thúc, muội lại thành tỷ tỷ…
Tần Vấn Thiên tỏ vẻ phiền muộn.
- Tỷ phu, người đùng buồn như vây, hay ta cũng ôm huynh một cái nha.
Mạc Vũ dang hai tay, ý muốn an ủi Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên quay đầu trợn mắt lên nhìn nha đầu thối, Mạc Vũ cười phá lên.
Mạc Vũ đi lên trước nắm tay trái của Mạc Khuynh Thành, tay phải cầm tay Tần Vấn Thiên và kéo về phía trước, vui vẻ nói:
- Đi thôi, đi xem tên Mạc Phong kia theo đuổi người ta.
Trong hoàng thành có một tửu lâu vô cùng ưu nhã, được xây dựng ở vị trí tốt nhất ở Hoàng Thành, trang ưu nhã không lòe loẹt, phong cách cổ xưa ấm cúng.
Quán rượu này có tên Túy Tửu lâu, ở đây có rất nhiều loại rượu, giá rượu thì đều như từ trên trời rơi xuống vậy, nhưng có một quy tắc rất kì lạ, chỉ cần say rượu trong tửu lâu thì toàn bộ cơm rượu sẽ được miễn phí hết, vì vậy người say trong tửu lâu này thường có hai loại, một là loại không quan tâm đến giá, hai là sâu rượu yêu rượu như mạng.
- Túy Tửu lâu.
Tần Vấn Thiên nhìn tên quán rượu chợt nhớ đến một người, hắn cười nhạt, nhất là sau khi nghe Mạc Vũ nhắc đến mấy quy tắc kỳ quái kia, khóe miệng khẽ nhếch lên, chủ quán không phải là tên gia hỏa kia chứ?
Túy Tửu lâu rất rộng, có ba tầng, rượu ở tầng thứ ba là đắt tiền nhất, không gian còn được ngăn cách bởi một tấm rèm mỏng, còn có tiếng đàn nhẹ nhàng êm tai.
Bọn Tần Vấn Thiên đi đến một căn phong tao nhã, qua bức rèm che, họ thấy bên cạnh là hai thân ảnh, hình như là một đôi thiếu niên nam nữ, thiếu niên anh tuấn, chân mày vẫn còn mang theo chút hơi hướng trẻ con, thiếu nữ ưu nhã đoan trang, một thân y phục màu trắng, cho người ta cảm giác như băng thanh ngọc khiết, ôn nhu mĩ lệ, đôi mắt rất sáng, làm cho người ta chỉ cần nhìn là yêu thích ngay.
Đám người Tần Vấn Thiên im lặng, nhưng vẻ mặt Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành lộ rõ vui vẻ, con mắt tên Mạc Phong này không tồi.
Chỉ là, Tần Vấn Thiên cảm thấy Mạc Phong như đang lo có chuyện không thuận lợi, tại một gian phòng khác có mấy bóng người, trong đó có hai người tu vi đạt đến Thiên Cương cảnh, bọn họ đều đang chú ý cô gái đối diện Mạc Phong như muốn bảo vệ nàng ta.
Hộ vệ thân cận là cường giả Thiên Cương Cảnh, nữ tử này chắc chắn không phải người nước Sở, rất có thể đến từ thành Thanh Châu.
- Nàng thật sự phải đi sao? Không thể ở lại?
Giọng của Mạc Phong truyền đến, ánh mắt nhìn thiếu nữ như không muốn rồi xa.
- Vâng.
Thiếu nữ gật đầu, dịu dàng nói:
- Sao ta phải ở lại đây?
Trong mắt Mạc Phong có chút thất vọng, thấp giọng:
- Đúng vậy, sao nàng phải ở lại.
- Đồ ngốc, mau nói ngươi hy vọng nàng ấy ở lại, ngốc quá.
Mạc Phong nói nhỏ, hình như còn sốt ruột hơn cả Mạc Phong, tên kia thật sự không hiểu tâm tư nữ nhân gì cả.
- Nhưng mà, nếu như…nếu như sau này ta muốn gặp nàng thì đi đâu tìm nàng?
Mạc Phong lấy hết dũng khí ra hỏi.
- Thành Thanh Châu, nhà ta ở thành Thanh Châu, nếu sau này huynh muốn gặp ta, cứ đến thành Thanh Châu sẽ tìm được ta.
Thiếu nữ dịu dàng nói.
- Được vậy sau này ta sẽ đến thành Thanh Châu tìm nàng, nàng sẽ không rời khỏi thành Thanh Châu chứ?
Mạc Phong thấy người ta nói cho mình chỗ ở không khỏi vui mừng.
- Không đâu, lần này là tâm trạng ta không tốt muốn ra ngoài một chút, nha ta ở thành Thanh Châu ta đi đâu được chứ.
- Được, vậy cứ như thế nhé, sau này ta đi thành Thanh Châu tìm nàng, nàng không được làm bộ không quen biết ta đấy.
Tâm tình Mạc Phong thả lỏng chút, uống một chút rượu rượi có thể làm cho người ta thêm can đảm, nhưng cuối cùng thì hôm nay vẫn không đủ dũng khí để bày tỏ tình cảm của mình, nàng quá ưu tú, làm cho Mạc Phong không dám nói ra những lời đang dấu trong lòng.
- Không có thuốc chữa.
Mạc Vũ gấp đến phát điên lên, hai người kia trầm mặc dùng cơm, cũng không biết nói thêm gì nữa.
Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành liếc nhìn nhau, mỉm cười, thiếu niên tình cảm ngây ngô, thật thuần phác.
- Tỷ phu, Mạc Phong rõ ràng nói hắn thích nữ tử này, hôm nay hắn sẽ thổ lộ, thế mà đến rồi lại không dám, đồ nhát gan.
Mạc Vũ tức giận nói, giọng rất lớn làm Tần Vấn Thiên phải liếc mắt nhắc phải chú ý.
Quả nhiên, Mạc Phong đã nghe được tiếng của Mạc Vũ sửng sốt, mặt lập tức đỏ bừng nhìn thiếu nữ trước mặt, chỉ thấy nàng cũng hiện rõ vẻ bối rối,cảm giác ngượng ngùng, nhưng nàng lại không cúi đầu, đôi mắt có chút xấu hổ nhưng vẫn nhìn Mạc Phong, ánh mắt long lanh như giọt nước làm cho tim Mạc Phong đập rộn lên.
- Nàng này thích Mạc Phong.
Tần Vấn Thiên nhìn mắt nữ tử và gần như có thể khẳng định điều đó.
- Tỷ phu cũng đến.
Mạc Phong vô cùng ngạc nhiên, tỷ phu là thần tượng của hắn, năm đó không phải tỷ phu và Khuynh Thành tỷ cũng không được mọi người chúc phúc đó sao, nhưng tỷ phu chưa từng khuất phục hay thỏa hiệp, huynh ấy kiên quyết như vậy, mười năm trở lại, dẫn theo Khuynh Thành tỷ trở về/
Nghĩ đến đây, Mạc Phong không khỏi kích động mặt đỏ bừng, nhìn thẳng vào thiếu nữ nói:
- Linh Duyệt, ta thích nàng.
Nữ tử nghe câu này xong mặt cũng đỏ bừng lên, mắt cũng hồng hồng, nhưng đôi mắt kia lại lóe lên một tia vui vẻ, tươi cười nói với Mạc Phong:
- Vậy huynh hãy cố gắng lên nhé.
Thấy cô gái cũng không cự tuyệt mình, Mạc Phong lộ ra thần sắc hưng phấn, nàng bảo hắn cố gắng, đây là đang cổ vũ hắn, dù Linh Duyệt không trực tiếp đồng ý hắn nhưng cũng không phản đối, đối với hắn mà nói như vậy đã đủ rồi.
- Nàng vẫn muốn đi sao?
Mạc Phong hỏi.
Đôi mắt dịu dàng của Linh Duyệt hiện lên vẻ buồn nhàn nhạt gật đầu:
- Phụ mẫu ta không cho phép ở bên ngoài, họ đã phái người đến đón ta, không phải huynh sẽ cố gắng sao, sau này tới thành Thanh Châu tìm ta.
- Được.
Ánh mắt Mạc Phong kiên định, có những lời này của Linh Duyệt là đủ rồi, hắn nhìn Linh Duyệt, trong mắt đều là thâm tình, mùi rượu xông lên, hắn lấy hết dũng khí nói:
- Linh Duyệt, trước khi nàng đi, ta có thể hôn nàng không?
Mắt Linh Duyệt hồng hồng, nhìn hai bên, hai tay nắm chặt hai góc áo, hình như đang rất căng thẳng.
- Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Giọng nói lạnh như băng mang theo ý châm chọc truyền tới, một người bước đến, trực tiếp đẩy rèm che ra xông vào, sau đó hộ vệ của Linh Duyệt cũng xuất hiện tiến đến đứng thẳng bên cạnh nàng.
- Đông Nghệ, ngươi có ý gì?
Linh Duyệt nhìn tên cầm đầu đám người xông vào, một thiếu niên trên dưới hai mươi tuổi, trên mặt hắn mang theo phẫn nộ và trào phúng, mắt nhìn Mạc Phong.
- Linh Duyệt, ta đã theo muội suốt dọc đường từ thành Thanh Châu đến nước Sở này, tình cảm trong đó với muội chưa đủ sâu sắc sao? Người này là gì chứ, hắn xứng với muội sao?
Đông Nghệ chỉ vào Mạc Phong không khách khí nói.
- Chuyện của ta cần ngươi lo sao?
Linh Duyệt tức giận, nhìn hắn.
- Được, ta không quản muội, ta quản hắn.
Ánh mắt như lưỡi dao của Đông Nghê nhìn chằm chằm Mạc Phong, nói:
- Ngay bây giờ, quỳ xuống cho ta, nói ngươi cóc nghẻ muốn ăn thịt thiên nga, việc hôm nay ta coi như chưa có gì.
- Ngươi mới là con cóc.
Mạc Vũ từ đâu xông vào giữa phòng nhìn Đông Nghê nói.
- Còn có trợ thủ?
Đông Nghê cười lạnh:
- Mạc Phong, đệ tử hậu bối Mạc phủ, mấy lần trước ta không tính toán với ngươi, người lại dám làm càn như vậy, hôm nay ngươi không quỳ không được, ta e rằng không chỉ người, cả Mạc phủ cũng không gánh nổi hậu quả này.
- Ngươi là ai, có tư cách gì uy hiếp ta?
Mạc Phong nhìn Đông Nghê.
- Mạc Phong, ngươi nên ngoan ngoãn mà quỳ xuống thì hơn, nếu không hậu quả, ngươi và cả Mạc Phủ kia cũng không gánh được.
Bên cạnh Đông Nghê còn có một người nữa, hắn chính là tên Bô Tiêu hôm qua Tần Vấn Thiên đã gặp tại thành Thiên Ung, hắn là bạn trai của Bạch Thu Tuyết.
- Bộ Tiêu.
Mạc Phong nhận ra Bộ Tiêu, người Thanh Vân đế quốc phái tới đóng quân tại nước Sở, thân phận rất phi phàm.
- Bộ Tiêu, ngươi cũng dám quản chuyện của ta?
Linh Duyệt dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.
- Linh Duyệt tiểu thư, việc này ta thật không dám can thiệp, nhưng tên Mạc Phong này thật không biết cao thấp, dám có tình cảm với tiểu thư, Đông Nghê là khách của Thanh Vân đế quốc, chúng tôi đương nhiên phải bảo vệ.
Bộ Tiêu bình tĩnh nói ra, tên Đông Nghê này đến từ thành Thanh Châu, là dệ tử của thế lực bá chủ Phiêu Miểu Phong ở thành Thanh Châu, hắn thích Linh Duyệt
Linh Duyệt nhìn mấy hộ vệ của mình, lại nghe thấy giọng lạnh như băng của Đông Nghê:
- Cho dù hôm nay Linh Duyệt ra mặt vì ngươi, nhưng nàng sắp phải rời đi, hôm nay ngươi không quỳ, hôm khác Mạc Phủ chịu hậu quả không tưởng tượng nổi.
- Ngươi nghĩ, ngươi có thể thoát sao?
Đông Nghê lạnh lùng quát một tiếng, Khuôn mặt Mạc Phong biến sắc, Thanh Vân đế quốc, Thanh Vân Các, thì ra Linh Duyệt đến từ thế lực bá chủ thành Thanh Châu, thế lực như vậy làm hắn hít thở không thông, rốt cuộc hắn đã rõ Linh Duyệt thích hắn, nếu không thì nàng đã cự tuyệt hắn chứ không phải bảo hắn phải cố gắng.
Hắn rốt cuộc cũng hiểu ý ngĩa của của hai từ - cố gắng- , cũng hiểu nguyên nhân phụ mẫu luôn khuyên hắn từ bỏ, hóa ra rất nhiều việc không có tốt đẹp như mình vẫn nghĩ.
Động tĩnh ở đây nhanh chóng làm kinh động đến cả tửu lâu, không ít người tập trung tại đây, ngay cả chủ quán cũng xuất hiện, đó là một thanh niên, hắn mở miệng nói:
- Các vị, ân oán có thể giải quyết ở nơi khác không?
- Túy Tửu Tiên, dù ngươi là cường giả của Thiên Cương cảnh nhưng việc này, ngươi bớt nhúng tay vào thì tốt hơn.
Bộ Tiêu nhàn nhạt nói, làm Mạc Phọng cảm thấy lo sợ, bọn họ không cần sợ cường giả Thiên Cương Cảnh, thế lực bá chủ rất mạnh, Thiên Cương Cảnh cũng không coi vào đâu, Mạc Phong nghĩ bên cạnh còn có tỷ phu và Khuynh Thành tỷ hắn không muốn bọn họ dính líu vào chuyện này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận