Thái Cổ Thần Vương

Tỷ phu tặng trường thương

Túy Tửu Tiên đến nay đã bước vào Thiên Cương Cảnh, hơn nữa hắn có mối quan hệ rất tốt với Sở Vô Vi, có địa vị rất cao ở nước Sở, nhưng Bộ Tiêu có vẻ không nể mặt, chỉ vì Bộ Tiêu hắn là người của Thanh Vân đế quốc.
Đứng sau Thanh Vân đế quốc là Thanh Vân Các, Thiên Cương Cảnh là nhân vật cấp thấp, bọn họ thật sự không quan tâm.
Mà bên cạnh Bộ Tiêu chính là Đông Nghệ, đệ tử của Phiêu Miểu Phong, một thế lực bá chủ ở thành Thanh Châu, sao hắn có thể để ý đến nước Sở nhỏ nhoi kia chứ, bởi vậy thấy Mạc Phong bày tỏ tình cảm với người con gái hắn thích, liền trực tiếp xông tới, chế giếu Mạc Phong là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, muốn Mạc Phong phải quỳ xuống xin tha, hôm nay Mạc Phong không quỳ hắn sẽ cho cả Mạc phủ gặp đại nạn.
Sắc mặt Túy Tửu Tiên biến thành khó coi, bên cạnh hắn xuất hiện một nữ tử dung mạo xinh đẹp, là Mục Nhu giáo viên của Đế Tinh học viện, hôm nay đến Túy Tửu lâu ngồi một chút, không nhờ lại gặp chuyện này, người của Thanh Vân đế quốc càng ngày càng quá đáng, địa vị hiện giờ của nước Sở rất thấp, bởi vì hoàng thành nước Sở đều có quân đội của Thanh Vân đế quốc, bọn họ khống chế mười nước phụ thuộc cực kì nghiêm ngặt.
Mạc Phong tức giận đến toàn thân phát run, tay hắn xuất hiện một thanh trường thương, chính là Tần Vấn Thiên tặng cho, Đông Nghệ uy hiếp hắn, làm cho hắn không chịu đựng được nữa, nhưng hắn sợ liên lụy đến Mạc phủ, liên lụy đến Khuynh Thành tỷ, tỷ phu, còn cả Mạc Vũ.
- Việc này không liên quan gì đến người nhà ta, là ta thích Linh Duyệt, ta sẽ không quỳ gối trước ngươi, nếu như ngươi là nam nhân thì không nên kéo người nhà ta vào chuyện này, ta quyết chiến với ngươi.
Mạc phong chỉ thương vào Đông Nghệ nói
- Mạc Phong, huynh đi đi.
Linh Duyệt quay đầu nói với Mạc Phong, quyết chiến vói Đông Nghê ư? Mạc Phong đang tự tìm đường chết.
- Ta sẽ không đi.
Mạc Phong lắc đầu, Đông Nghệ nhìn hắn cười châm chọc:
- Quyết chiến cùng ta, ngươi không xứng, ngươi không quỳ, người đâu, đi tới bắt hắn quỳ xuống.
Đông Nghệ vừa dứt lời, một tên thủ hạ đã xông đến bên cạnh Mạc Phong, đó là một cường giả Nguyên Phủ cảnh, hắn xuất ra một chưởng mang theo uy áp cực lớn, Mạc Phong cầm thương ngăn cản, tinh thần nguyên lực rót vào trường thương, mũi thương đâm thẳng vào tên cường giả kia, Mạc nhắm mắt lại, hắn biết rõ mình không phải là đối thủ của đối phương.
- Ô…ô…n…g…-
Một tia sáng bắn ra từ đầu trường thương, khí tức khủng bố đánh nát chưởng ấn của tên kia, sau đó xuyên thấu qua hư không đâm vào đầu người nọ, sắc mặt đối phương như tro tàn và ngã xuống đất.
Sự việc này quá đột ngột làm mọi người sững sờ, Mạc Phong sũng sờ, hắn nhìn chằm chằm vào trường thương, thân thể đang run rẩy vì sợ.
Đây không phải thực lực của hắn, là uy lực của thần binh trường thương này, trường thương này rất mạnh.
- Hả?
Đông Nghệ nhíu mày túm lấy tên bên cạnh nói:
- Ngươi ra đi.
Người nọ gật đâu, hắn tiến tới gần Mạc Phong, khí tức khủng bố như hỏa diễm bao phủ thân thể Mạc Phong, Mạc Phong cầm chặt trường thương, hắn rót tinh thần nguyên lực vào trong trường thương, hắn mơ hồ cảm giác được tinh thần nguyên lực đang dẫn động đường vân trong trường thương, toàn thân hắn xuất hiên cảm giác trước nay chưa từng có, có cảm giác như một lực lượng cường đại bao phủ bản thân mình.
- Ô…ô…n…g…-
Bước lên phía trước, Mạc Phong lại đâm trường thương về phía trước, một vầng sáng chói mắt, một tia sáng bạc trắng có khả năng xuyên thấu tất cả, chỉ trong tích tắc, tên cường giả đang bước lên phía trước bị tia sáng màu bạc đâm xuyên qua người, ngay sau đó ngã xuống mặt đất.
- Đây là trường thương tỷ phu tặng cho ta.
Mạc Phong ngây người, nhìn ánh sáng bạc trên thân trường thương trong tay.
- Thần binh lợi hai.
Mạc Nhu kinh ngạc hô to, nhìn thấy thần binh này, nàng lại nghĩ đến thiếu niên tài giỏi mình đã thấy trước đây, thiên tài có tạo nghệ thần văn khủng bố, là hắn thay đổi vận mệnh của chính mình.
Đôi mắt xinh đẹp của Linh Duyệt mang theo sửng sốt, liền hỏi Mạc Phong:
- Mạc Phong, thần binh trường thương là của huynh?
- Là tỷ phu tặng cho ta.
Mạc Phong đáp lại càng làm Linh Duyệt càng sững sờ, tỷ phu của Mạc Phong sao?
Trong mắt Đông Nghệ hiện ra một tia khác biệt, hắn nhìn lão giả bên cạnh ánh mắt lão giả lộ ra tia sáng, nói:
- Ta tới.
Nói xong hắn bước ra, chỉ trong chốc lát, hàng trăm áp lực ép lên người Mạc Phong, làm hắn hít thở không thông, lão giả đạp mạnh về phía trước, Mạc Phong bị đè xuống và nằm rạp trên mắt đất, trường thương trong tay không thể hoạt động, lão giả này là cao thủ Thiên Cương cảnh, thực lực hai người khác biệt quá lớn, khí thế áp bức cũng làm Mạc Phong không thể chịu nổi.
- Dừng tay!
Linh Duyệt quát lớn một tiếng, chỉ thấy lão giả kia hừ lạnh một cái, hắn dùng lực cuốn lấy thần binh trường thương.
Lão giả cầm thần binh trường thương trong tay, hắn quay sang nói với Đông Nghệ:
- Là một thanh thần binh tứ giai.
Tâm thần mọi người rung động, thần binh tứ giai nằm trong tay một đệ tử hậu bối nước Sở.
- Mạc Phong, huynh có sao không?
Linh Duyệt đi tới bên cạnh Mạc Phong, đỡ vai hắn đứng dậy, Mạc Phong cười khổ, nói với Linh Duyệt:
- Linh Duyệt, có lẽ sau này ta không thể đi tìm nàng nữa rồi.
- Không đâu.
Linh Duyệt vừa nói vừa lắc đầu:
- Ta ở nơi này sẽ không cho bọn họ làm gì huynh.
Mạc Phong lại khổ sở lắc đầu, Mạc gia còn ở đây, hắn không thể một mình bỏ đi được, đắc tội với Thanh Vân đế quốc, đối với Mạc gia mà nói, đây là đại họa.
Ở căn phòng bên cạnh, Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành vẫn kiên quyết không ra tay, không phải bởi vì bọn họ không muốn, mà là Tần Vấn Thiên cho rằng, con đường sau này của Mạc Phong còn dài, hắn muốn theo đuổi Linh Duyệt thì phải dựa vào bản thân mình, Tần Vấn Thiên hắn có thể giúp hắn, thậm chí giúp hắn cưới được Duyệt Linh, nhưng nếu bản thân Mạc Phong không có năng lực, tương lai sao có thể đối mặt với những thống khổ và áp lực khác.
Cho hắn chịu áp lực cũng tốt, điều này có lợi cho sự trưởng thành của hắn, thân là nam nhi, Mạc Phong không thể suốt ngày lớn lên trong nhà ấm.
Tuy biểu hiện vừa rồi của Mạc Phong làm Tần Vấn Thiên rất hài lòng, kiên cường, có trách nhiệm, sau này nhất định trở thành người nam nhi đầu đội trời chân đạp đất.
- Mạc Phong là đứa trẻ ngoan.
Mạc Khuynh Thành khẽ cười nói, tiểu hài tử năm đó đã kiên cường và có trách nhiệm.
- Ừ, tên tiểu tử này khá lắm.
Tần Vấn Thiên cười gật đầu, tiểu Hinh Nhi ôm chặt Mạc Khuynh Thành, nói với Tần Vấn Thiên:
- Thúc thúc, hôm qua lúc ngủ phụ thân nói thúc rất lợi hại, hình như có người bắt nạt ca ca bên đó, thúc thúc, người đi giúp ca ca được không?
- Ừ, được.
Tần Vấn Thiên xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Hinh Nhi, lúc trước cũng không có ai chú ý đến bên này, vậy mà bây giờ nghe được giọng nói thì mọi người nhìn sang, bức rèm che bị vén ra, rất nhiều người đều tập trung ánh mắt nhìn sang nơi này.
Thấy mấy người vừa xuất hiện, không ít người ngây người, bọn họ rất ngạc nhiên.
Khí chất thiếu niên phi phàm, mặc dù không phóng thích ra ngoài, chỉ ngồi yên một chỗ cũng làm người ta có cảm giác hồn nhiên thiên thành, còn nữ tử kia, dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, xinh đẹp không gì sánh được, làm cho những nam nhân kia phải ngây người.
Bọn họ lại bế một nữ hài tử xinh xắn như búp bê sứ, làm cho người ta cảm giác như người một nhà, thật khiến mọi người ngưỡng mộ.
Còn Túy Tửu Tiên và Mạc Nhu sửng sốt, ánh mắt không rời nhìn vào hai người kia, vừa rồi bọn họ không chú ý đến bên này, Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành lại xuất hiện trước mặt bọn họ.
- Tỷ, tỷ phu.
Ánh mắt Mạc Vũ đỏ rực, Mạc Phong bị người ta khi dễ, còn bị uy hiếp đến gia tộc, nàng lại bất lực, sớm biết như vậy đã nghe lời phụ thân, dù Linh Duyệt rất tốt nhưng không thích hợp cho Mạc Phong theo đuổi.
- Người này là tỷ phu của Mạc Phong sao?
Không ít người sửng sốt.
Bộ Tiêu chú ý đến Tần Vấn Thiên, hắn nghe Mạc Vũ xưng hô hai người này, sắc mặt lập tức khó coi, tỷ, tỷ phu?
Hôm qua nhìn thấy Tần Vấn Thiên, hắn quả thực rất khó chịu, bản thân theo đuổi Bạch Thu Tuyết, hình như giữa nàng và Tần Vấn Thiên có chút mập mờ, hôm nay nhìn thấy nữ nhân bên cạnh Tần Vấn Thiên đẹp đến nỗi làm hắn hít thở không thông, xinh đẹp hơn Bạch Thu Tuyết rất nhiều.
Chỉ là Vũ Vương phủ nho nhỏ, hắn có tài đức gì đạt được nữ tử như thiên tiên ưu ái?
- Tỷ phu, thật xin lỗi.
Mạc Phong nói chuyện mang theo một chút xấu hổ, hôm nay bản thân mình mất mặt, lại liên lụy đến Khuynh Thành tỷ và tỷ phu.
Linh Duyệt bên cạnh Mạc Phong âm thầm đánh giá Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành, thầm nghĩ đây chính là một đôi thần tiên quyến lữ trời sinh.
- Không sao.
Tần Vấn Thiên kéo tay Mạc Vũ đến bên người Mạc Phong, xoa đầu hắn, cười nói:
- Tiểu tử, hôm nay ngươi biểu hiện rất tốt.
Mạc Phong sững người, hắn kinh ngạc nhìn Tần Vấn Thiên, tỷ phu lại có thể thoải mái như vậy? Không lo lắng chút nào sao?
- Nàng là Linh Duyệt?
Tần Vấn Thiên nhìn Linh Duyệt và cười hỏi.
- Vâng.
Linh Duyệt gật đầu, không biết vì sao, khi nhìn vào đôi mắt thâm thúy kia, nàng lại có cảm thấy tự tin, cảm thấy chỉ cần người này ở nơi đây, sự việc hôm nay nhất định sẽ được giải quyết.
- Không tồi, nàng là người của Thanh Vân Các sao?
Tần Vấn Thiên cười hỏi.
- Vâng.
Linh Duyệt gật đầu.
- Thiên Mộng Ngữ và Công Dương Hoằng lão gia vẫn khỏe chứ?
Linh Duyệt nghe Tần Vấn Thiên hỏi câu này thì thân thể run lên, ánh mắt dịu dàng lóe lên tia khác lạ, người này thế mà quen biết Thiên Mộng Ngữ và Công Dương Hoằng?
Bạn cần đăng nhập để bình luận