Thái Cổ Thần Vương

Hoàng thành địa chấn

Thâm tâm Mạc Phong rúng động mãnh liệt hơn Mạc Vũ, hắn vẫn còn si ngốc đứng ở đó ngẩn người nhìn Tần Vấn Thiên.
Đây mới là thực lực chân chính của tỷ phu ư? Thật cường đại! Rốt cuộc tỷ phu lợi hại đến nhường nào?
Linh Duyệt đứng bên cạnh Mạc Phong, nàng hiểu rõ sự cường đại của Tần Vấn Thiên sâu hơn một chút, trên khuôn mặt tràn ngập nét kinh ngạc. Tỷ phu của Mạc Phong ấy mà lại quen biết Thiên Mộng Ngữ, Công Dương Hoằng, lại biết cả Thanh Vân các, như vậy hắn hẳn phải biết cấp độ thực lực của hai đại bá chủ Thanh Châu thành. Thế mà hắn vẫn như cũ dám mạnh miệng bảo chủ nhân Thanh Vân đế quốc ngày mùng bảy tới gặp hắn, bảo Phiêu Miểu Phong chủ đến tìm hắn báo thù, có thể tưởng tượng ra người trước mắt có cấp độ như thế nào.
Nhưng hắn còn trẻ như vậy, có lẽ chưa tới ba mươi tuổi, hắn thực sự đã đạt tới thành tựu cao như vậy sao? Thật không thể tin nổi.
- Mạc Phong, trường thương ta tặng cho đệ còn đang nằm chỏng trơ trên đất, không cần nó nữa hả?
Tần Vấn Thiên nói với Mạc Phong
- Cần!
Mạc Phong vội vàng đi qua nhặt thần binh trường thương đang nằm trên mặt đất lên, chỉ thấy nó nặng trịch. Mới hồi nãy hắn mới biết được phân lượng của thần binh này, thần binh tứ giai. Hiện tại hắn căn bản không xứng sử dụng nó, chắc phải chờ đến khi nào hắn tiến vào Thiên Cương Cảnh giới mới có thể chính thức dùng thần binh này như vũ khí của mình
- Tỷ phu kiện thần binh y sam huynh đưa cho ta là cấp bậc gì?
Mạc Vũ lắc lắc cánh tay Tần Vấn Thiên, nàng tràn ngập sức sống thanh xuân, lại khôi phục hoạt bát như trước.
- Tứ giai.
Tần Vấn Thiên lắc đầu cười khổ. Mạc Vũ cười khanh khách. Toàn bộ Mạc phủ, trừ Khuynh Thành tỷ và tỷ phu ra, cũng chỉ có nàng và Mạc Vũ có thần binh tứ giai. Hơn nữa, chỉ sợ thứ này còn lợi hại hơn thần binh tứ giai nhiều lắm.
Mạc Khuynh Thành đứng phía sau mỉm cười, ánh mắt nhìn bóng dáng Linh Duyệt, mỉm cười nói:
- Mạc Phong, không giới thiệu bằng hữu của ngươi cho chúng ta làm quen một chút sao?
- Ah...
Mạc Phong sững sờ, gãi gãi đầu muốn vươn tay kéo Linh Duyệt, nhưng hắn lại rụt về. Linh Duyệt cảm giác được, chủ động vươn tay nắm lấy tay Mạc Phong, trên mặt còn xuất hiện nét xấu hổ.
Trái tim Mạc Phong đập mạnh, hắn cảm thấy kích động. Hắn nhìn Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành đang cười, hắn nói trước:
- Linh Duyệt, đây là tỷ tỷ Mạc Khuynh Thành của ta. Khuynh Thành tỷ năm đó là đệ nhất mỹ nữ của nước Sở ta, đương nhiên khẳng định hiện tại cũng vậy. Đây là tỷ phu Tần Vấn Thiên của ta. Lúc ta còn nhỏ, tỷ phu năm ấy mười bảy tuổi đã tranh được hạng nhất Quân Lâm yến, về sau Khuynh Thành tỷ bị người ta bắt giam, tỷ phu cũng lưu lạc tìm kiếm. Mười năm rồi, giờ hắn nắm tay Khuynh Thành tỷ trở về chuẩn bị đại hôn.
Linh Duyệt chăm chú nghe, nhìn cặp đôi thần tiên quyến lữ trước mắt, dù chỉ với đôi câu vài lời của Mạc Phong mà nàng đã thấy ấm áp cảm động trong lòng, chẳng ngờ hai người trước mắt lúc nhỏ đã có một đoạn cố sự truyền kỳ thê mỹ như vậy. Mười năm, hắn dùng tư thái cường thế trở về, nghênh đón nữ nhân mà hắn yêu thương từ nhỏ. Câu chuyện này đẹp quá. Chuyện giữa nàng và Mạc Phong cũng có thể mỹ lệ như vậy chăng?
- Tỷ, tỷ phu, đây là Linh Duyệt.
Mạc Phong cười nói không tim không phổi, nắm chặt tay Linh Duyệt. Hắn cũng nhất định phải giống tỷ phu, nắm tay người yêu vĩnh viễn không buông.
Mạc Khuynh Thành lấy ra mấy bình nhỏ đưa cho Linh Duyệt, cười nói:
- Bình màu đỏ chứa Tẩy Thần đan, bình màu xanh lam là Tố Khiếu đan, bình màu xám đen là Phá Cảnh đan, chỗ đan dược này đều có thể tăng xác suất đột phá lên Thiên Cương cảnh. Sau này mới phục dụng. Bình màu xanh lục là Hồi Sinh đan, trị được tất cả các vết thương không nhiễm độc trước khi ngươi bước vào Thiên Tượng cảnh. Đừng dùng cho vết thương nhẹ, lãng phí. Chỗ này xem như lễ gặp mặt đi.
Linh Duyệt kinh ngạc nhìn Mạc Khuynh Thành, đan dược giúp đột phá lên Thiên Cương cảnh, lại trị được bất cứ vết thương nào dưới Thiên Tượng cảnh, đan dược này nghịch thiên đến mức nào? Thanh Vân các chỗ nàng còn chưa chắc đã có. Linh Duyệt ngại ngần đưa tay tiếp nhận.
- Linh Duyệt, Khuynh Thành tỷ cho nàng thì nàng cứ nhận đi.
Mạc Phong thấp giọng nói, Linh Duyệt gật gật đầu, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí cất kỹ đan dược. Từ trong ánh mắt của vị nử tử như tiên nữ trước mặt, nàng thấy được sự cưng chiều và ưa thích. Vị tiên tử tỷ tỷ này hẳn đã xem nàng như muội muội của mình. Ánh mắt tỷ ấy vô cùng ấm áp, làm cho người ta cảm thấy thật thoải mái.
- Đa tạ tỷ tỷ.
Linh Duyệt nhu thuận nói
- Ta chưa có chuẩn bị lễ vật gì, Linh Duyệt, những thần binh này ngươi thích cái nào liền tùy ý chọn.
Tần Vấn Thiên nói xong duỗi tay ra, bên cạnh hắn xuất hiện một loạt thần binh sáng chói mắt, chỉ trong chốt lát đã thắp sáng một tầng tửu lâu. Từng kiện từng kiện thần binh tỏa ra khí tức ngập trời, làm cho hộ vệ Thiên Cương Cảnh của Linh Duyệt cũng hít thở không thông, hô hấp dồn dập.
Bọn họ quả thực không ngờ tới cái tên tiểu tử ngốc Mạc Phong bị bọn họ khinh thường lại có tỷ tỷ và tỷ phu cường đại đến vậy, hơn nữa hai người này rất sủng ái Mạc Phong. Riêng điểm này cũng đủ để cải biến vận mệnh của tiểu tử ngốc Mạc Phong. Một người đắc đạo, gà chó lên trời. Không phải ai cũng có được kì ngộ như Mạc Phong.
- Tiểu thư, người chọn đi.
Thấy Linh Duyệt chần chờ, hộ vệ Thiên Cương Cảnh cũng sốt ruột thay nàng. Những thần binh bày ra trước mặt rất có thể đều là thần binh tứ giai trung phẩm, cũng có thể là tứ giai thượng phẩm. Tùy ý Linh Duyệt chọn lựa mà tiểu thư lại đứng ngây người ra đó.
Linh Duyệt tiến lên, chọn lựa một thanh thần binh lợi kiếm cùng với một kiện thần binh y sam, một công một thủ. Sau đó nàng cười nói ôn hòa với Tần Vấn Thiên:
- Được rồi ạ.
- Cầm cả đôi cánh này đi.
Tần Vấn Thiên mỉm cười, hắn vung tay một cái, một kiện thần binh rơi xuống trước mặt Linh Duyệt. Thần binh này có thể giúp nàng tăng ưu thế tốc độ.
- Được.
Sắc mặt Linh Duyệt đỏ rực, gật đầu. Tần Vấn Thiên thu hồi các thần binh còn lại, sau đó lấy ra quyển trục màu vàng đưa cho Linh Duyệt.
- Những quyển trục không gian này có thể dẫn động không gian tiến hành truyền tống trong phạm vi nhất định. Ngươi đều nhận lấy đí.
Tâm thần các hộ vệ của Linh Duyệt lại rung động. Đôi thần tiên quyến lữ này giàu có cỡ nào, lại có thể tặng đi từng kiện vật phẩm trân quý như vậy.
Linh Duyệt nghe những lời này của Tần Vấn Thiên, nàng làm sao không rõ sự trân quý của những lễ vật này. Nàng đỏ mặt, đáy mắt mang theo nhu hòa và vui vẻ nhìn Tần Vấn Thiên:
- Cảm ơn tỷ phu.
- Ân.
Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành nhìn nhau cười cười. Nghe Linh Duyệt gọi tỷ tỷ, tỷ phu mà trong lòng bọn họ thoải mái lắm. Chuyện tình cảm của Mạc Phong và Linh Duyệt, bọn họ sẽ không can thiệp, chuyện gì làm được thì sẽ làm. Cách xưng hô này của Linh Duyệt xem như ngầm thừa nhận tình cảm của nàng và Mạc Phong.
- Tỷ, tỷ phu, các người bất công.
Mạc Vũ lúc này cười khanh khách, mượn gió bẻ măng nói.
- Về rồi sẽ không thiếu phần muội đâu.
Mạc Khuynh Thành liếc yêu nha đầu kia một cái, lúc này Mạc Vũ mới cười mỹ mãn.
- Hinh Nhi cũng muốn.
Hinh Nhi ngồi trong lòng Mạc Khuynh Thành liếc mắt nhìn sang. Thấy bộ dạng đáng yêu đó, Mạc Khuynh Thành cười cười nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
- Được, đương nhiên Hinh Nhi cũng có.
- Tiên tử tỷ tỷ thật tốt.
Bàn tay nhỏ bé của tiểu Hinh Nhi vuốt ve khuôn mặt Mạc Khuynh Thành, vui mừng lộ ra nụ cười vui vẻ.
Nhìn thấy việc này, mọi người đều tươi cười vui vẻ, không khí như vậy làm cho người ta cảm thấy ấm áp.
- Ngồi xuống trò chuyện đi.
Tần Vấn Thiên thấy mọi người vẫn còn đứng đó thì cất tiếng nói, sau đó quay sang nhìn Túy Tửu tiên và Mục Nhu, cười nói:
- Làm vài chén chứ?
- Được. Ta đi lấy rượu.
Túy Tửu tiên cười cười quay người rời đi. Mọi người ngồi xuống, hộ vệ của Linh Duyệt rất thức thời lui ra ngoài. Mặc dù trong đám bọn họ có cường giả Thiên Cương cảnh, vốn có thể xưng vương tại nước Sở, nhưng ở trước mặt đôi phu thê này, trừ phi là bằng hữu thân nhân, bằng không, e rằng Thiên Cương Cảnh cũng không có tư cách ngồi ở nơi này.
Túy Tửu tiên lấy từ hầm rượu ra một loại rượu ngon nhất, uống vào ngọt ngào vừa miệng, xuống đến bụng thì nóng rát, thậm chí còn ẩn ẩn thấy thẩm thấu vào từng mạch máu. Người uống rồi đều có thể cảm nhận được hiệu quả của rượu.
- Ngày trước ta đã biết ngươi là long phượng trong loài người, lần từ biệt mười năm trước, ta cũng chỉ có thể ngưỡng vọng ngươi. Sớm biết như vậy thì ta đã theo ngươi đi ra ngoài lưu lạc giống Sở Mãng rồi.
Túy Tửu tiên tiên uống cạn một chén rượu rồi cảm thán một tiếng.
- Ngươi là tiên từ trong rượu mà ra, trời sinh tính tình tiêu sái không thích bị trói buộc, nhất định vô câu vô thúc. Dù cho có quay ngược về quá khứ thì ngươi vẫn sẽ không đi theo ta đâu.
Tần Vấn Thiên cười nói, dường như đã nhìn thấu tính cách của Túy Tửu tiên.
- Không nghĩ tới ngoài Vô Vi, xem như ngươi cũng hiểu tính ta.
Túy tửu tiên cười nói:
- Nhớ năm đó tại Quân Lâm yến, ta cùng Vô Vi hạ tiền đặt cược vào ngươi, khi đó chúng ta đều không cho rằng mình có thể thắng, lại không nghĩ rằng kết cục còn đặc sắc hơn cả tưởng tượng.
Túy Tửu tiên uống thêm vài chén nữa, vừa nhắc lại chuyện xưa. Mục Nhu ở bên cạnh lắng nghe, nàng vô cùng im lặng. Có lẽ nàng cũng không biết nên nói cái gì. Chẳng lẽ giờ lại nói nàng đã thầm mến thanh niên trước mắt này từ mười năm trước? Giờ đây nhìn hắn và Mạc Khuynh Thành ngồi chung một chỗ, thâm tâm Mục Nhu chỉ còn lại chúc phúc chân thành. Bọn họ nhất định là thần tiên quyến lữ.
Vào thời điểm đám người Tần Vấn Thiên nói chuyện phiếm ở Túy Tửu lâu, một mặt làm náo nhiệt Túy Tửu lâu, một mặt các tin tức trọng điểm về Túy Tửu lâu cũng cấp tốc lan truyền vào hoàng thành Sở quốc.
Mười năm sau, Tần Vấn Thiên đoạt được đệ nhất Quân Lâm yến năm đó đã nắm tay đệ nhất mỹ nữ Sở quốc Mạc Khuynh Thành, quay lại Sở quốc.
Trong Túy Tửu lâu, Tần Vấn Thiên phát sinh mâu thuẫn với người của Thanh Vân đế quốc và Phiêu Miểu Phong, cường thế tru sát một người, cũng đuổi đám người còn lại rời đi, lưu lại cuồng ngôn, trong bảy ngày, bảo chủ nhân Thanh Vân đế quốc đến đây gặp hắn.
Rất hiển nhiên, chỉ một động tĩnh nhỏ phát sinh ở Túy Tửu lâu cũng khó tránh khỏi tai mắt của người đến quán uống rượu. Đạo tin tức này dùng tốc độ khủng bố lan truyền khắp nơi, làm cho hoàng thành Sở quốc phải khiếp sợ.
Hơn mười năm, tuy rằng Tần Vấn Thiên rời đi đã lâu nhưng cố sự về hắn vẫn có người nhắc tới. Trong suốt mười năm này, Sở Vô Vi chấp chưởng Sở quốc, chỉ bởi vì một câu nói năm đó của Tần Vấn Thiên. Người như vậy trở về, làm sao lại không làm hoàng thành Sở quốc chấn động cho được.
Thế giới bên ngoài thì chấn động, trong Túy Tửu lâu vẫn bình lặng an tĩnh như cũ. Không qua bao lâu, quân vương Sở Vô Vi tự mình dẫn người đến Túy Tửu lâu, lại khiến cho người ở Túy Tửu lâu thất kinh lần nữa. Hóa ra những lời truyền miệng năm đó là thật. Tần Vấn Thiên vừa mới xuất hiện, Sở Vô Vi đã đích thân tới bái phỏng trước.
Sở Vô Vi và Sở Mãng cùng nhau xuất hiện tại quán rượu, Tần Vấn Thiên đương nhiên vô cùng cao hứng. Sở Mãng đại ca quả nhiên đã về Sở quốc trước hắn một bước, xem ra cảm tình của hắn đối với huynh trưởng Sở Vô Vi vẫn không thay đổi.
- Đã lâu không gặp.
Sở Vô Vi vẫn tiêu sái không bị trói buộc như xưa, hắn cười nói với Tần Vấn Thiên.
- Đã lâu không gặp.
Tần Vấn Thiên khởi thân đứng dậy, ôm lấy Sở Mãng mà cười nói:
- Sở Mãng đại ca, có khỏe không-
- Ân, ta rất khỏe.
Sở Mãng cũng dùng sức ôm lấy Tần Vấn Thiên, chất phác cười. Sở Vô Vi nhìn quan hệ của hai người, mơi đáy mắt lộ ra một mạt vui vẻ nhàn nhạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận