Thái Cổ Thần Vương

Lịch sử tái diễn

Dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: Truyện YY
Đan Vương rời khỏi chỗ ở của thế lực tôn chủ bóng đêm, mang theo nỗi thất vọng trở về.
Không phải hắn không muốn giết Tần Vấn Thiên. Lúc đầu chính mắt hắn nhìn thấy những cường giả này từ trên cao hạ xuống cung kính gọi Tần Vấn Thiên là thiếu chủ. Tần Vấn Thiên hiện tại lại cường thế quay về, cộng thêm cái giá mà tôn chủ bóng đêm đưa ra, Đan Vương hiểu rõ uy hiếp của Tần Vấn Thiên lớn đến mức nào. Đan Vương điện có khả năng vì chuyện này mà hủy diệt.
Nhưng cái giá phải trả cho việc tiêu diệt Tần Vấn Thiên hắn trả không nổi, có dốc hết cả lực lượng của Đan Vương điện cũng không trả nổi cái giá này.
Từ cái giá phải trả này đã có thể nhìn ra phân lượng của Tần Vấn Thiên trong lòng tôn chủ bóng đêm, có thể so với một trăm Đế Thương.
- Vù…
Hít một hơi, Đan Vương tăng nhanh tốc độ đi về phía Vọng Châu thành. Hiện tại, đối với hắn mà nói mỗi một giây đều vô cùng quý giá. Hắn không biết lúc nào thì Tần Vấn Thiên sẽ đến Đan Vương điện.
Tin tức Đan Vương đi tìm tôn chủ bóng đêm người ngoài gần như không biết. Nhưng tiếp theo đó từ Đan Vương điện của Vọng Châu thành truyền ra một tin tức, Đan Vương điện bằng lòng cầu hòa với Tần Vấn Thiên, hơn nữa còn xin lỗi chuyện trước kia. Thậm chí, bằng lòng trả bất cứ giá nào để bồi thường cho Tần Vấn Thiên.
Tin tức này vừa truyền ra Đại Hạ liền chấn động.
Không ngờ Đan Vương điện lại chịu thua. Thân là thế lực cấp bá chủ của Đại Hạ, thế lực đỉnh của giới luyện đan hoàng triều Đại Hạ, Đan Vương điện cuối cùng lại bằng lòng xin lỗi, bồi thường. Không nghĩ cũng biết được, sức uy hiếp của Tần Vấn Thiên đối với bọn họ mạnh tới mức nào. Bất luận bọn họ là muốn kéo dài thời gian hay thực lòng muốn cầu hòa, nhưng lời nói đã truyền ra ngoài rồi có thể nói Đan Vương điện đã mất hết mặt mũi.
Nhưng hiển nhiên Tần Vấn Thiên hoàn toàn không có ý muốn hòa thuận với Đan Vương điện. Từ Thương Vương cung truyền ra tin tức để cho cường giả Thiên Tượng của Đan Vương điện dẫn Thượng Lạc Hà cùng với những nhân vật quan trong của Đan Vương điện đến bên ngoài Thương Vương cung, quỳ xuống đất tự sát. Như vậy Đan Vương điện mới có thể tiếp tục đứng sừng sững ở Đại Hạ.
Lời này vừa truyền ra, Đại Hạ cảm nhận sâu sắc được phong thái cuồng ngạo của Tần Vấn Thiên, cũng hiểu rõ thái độ của Tần Vấn Thiên. Hắn không thể nào tha thứ cho Đan Vương điện.
Bất luận Đan Vương điện là loại phong thái nào, bỏ ra bảo vật gì, hắn cũng sẽ không tha thứ. Về điểm này nếu nhìn từ việc người thanh niên năm đó kéo kiếm mười vạn dặm, không tiếc huyết tế yêu kiếm để tách ra khỏi Đan Vương điện thì có thể thấy được chấp niệm của hắn sâu đậm đến mức nào. Thù này không báo, hắn còn mặt mũi nào cưới Khuynh Thành làm vợ.
Chuyện còn chưa hết. Sau đó không lâu khi Thương Vương cung truyền ra tin tức, Thương Châu thành, Thương Vương cung, rất nhiều bóng người từ trên trời hạ xuống thăm hỏi Tần Vấn Thiên.
Nếu như người ngoài biết những người này là thân phận gì, sợ rằng sẽ cả kinh đến không nói nên lời.
Người tới lần này, tất cả đều là nhân vật bá chủ của Đại Hạ. Trong số bọn họ có lão tổ Thạch gia của Khâm Châu thành, nhân vật lão tổ Vương gia của Binh Châu thành, nhân vật lão tổ Hoa gia của Vọng Châu thành, Kiếm quân của Hải Châu thành, tông chủ Thiên Yêu tông của Yêu Châu thành… Những cường giả này ai cũng là cường giả của Thiên Tượng cảnh. Đội hình khủng khiếp như vậy đủ để cho toàn bộ Đại Hạ run rẩy.
Nhưng bọn họ lại cùng một ngày đến Thương Vương cung thăm hỏi Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên không xuất hiện. Trong đại điện, người tiếp đãi các cường giả là Thanh Mị tiên tử.
- Nhiều năm không gặp, phong thái của Thanh Mị tiên tử càng hơn xưa.
Lão tổ của Thạch gia nhìn Thanh Mị tiên tử khẽ cười nói. Hắn là một vị cường giả vô cùng cổ xưa.
- Đã nhiều năm như vậy, không ngờ ngươi vẫn chưa chết trốn ở Đại Hạ này xưng bá, rất thú vị nhỉ?
Thanh Mị tiên tử cười yêu mị, Thạch gia lão tổ cũng không để ý. Trên thực tế người có thiên phú đi ra ngoài, lúc bọn họ ở Thiên Cương cảnh đi ra ngoài giống như Quân Ngự. Bọn họ những người ở lại Đại Hạ xưng bá, tuy đứng trên đỉnh Đại Hạ, nhưng thực sự cũng tự hiểu lấy mình. Biết được thực lực rất khó có được đột phá lớn, thế là thà rằng ở lại canh giữ Đại Hạ, nhìn con cháu lớn lên, hy vọng bồi dưỡng ra nhân vật Thiên Kiêu xuất sắc hơn so với mình.
- Vì sao không thấy Tần tông chủ?
Giữa hai chân mày của lão tổ Vương gia nhuệ khí mãnh liệt, giọng nói cũng khiến cho người ta có cảm giác người có tài năng. Hôm nay, bọn họ là đến tìm Tần Vấn Thiên nói chuyện, lại không nghĩ tới tiểu tử này ngông cuồng như vậy. Bọn họ cường giả nhiều người cùng đến, mà hắn ngay cả gặp cũng không thèm gặp.
- Tần tông chủ bận rộn công việc không có trong tông môn. Vẫn mong các vị thứ lỗi.
Thanh Mị tiên tử khẽ cười nói.
- Cho dù bận rộn nhiều việc, lẽ nào thời gian để gặp mặt chúng ta một lần cũng không có sao?
Kiếm Quân chính là nhân vật dẫn đầu của kiếm khách Yến Châu, thực lực rất mạnh, được Kiếm khách Yến Châu xưng là Kiếm Quân Yến Châu, Kiếm Quân chủ.
- Đã nói hiện giờ Tần tông chủ không có ở trong Thương Vương cung.
Thanh Mị tiên tử vẫn mỉm cười, nhưng trong lòng lại vô cùng lạnh lẽo. Những người này đến đây là không có ý tốt. Nhiều nhân vật cấp bá chủ cùng đến làm sao có chuyện tốt được chứ?
- Ha ha, phủi tay phủi thật sạch sẽ. Tần tông chủ cường thế trở về giết chết ba vị Thiên Tượng của Âu Dương thế gia. Cường thế du sơn ngoạn thủy Thương Vương cung, lại nhét Huyền Âm điện dưới trướng. Đây là có dã tâm xưng bá Đại Hạ.
Trên mặt lão quái của Thiên Yêu tông mang theo vài phần yêu khí, lạnh lùng nói. Tất cả ánh mắt đều nhìn lên người Thanh Mị tiên tử, giống như muốn từ trong mắt đối phương nhìn ra được điều gì đó.
Nếu như Tần Vấn Thiên thật sự có ý xưng bá Đại Hạ, vậy thì bọn họ cũng không phải không ngại Tần Vấn Thiên đánh bại từng nhà. Cần kết thành thế lực liên minh đối phó với Tần Vấn Thiên. Mấy ngàn năm nay, ngoại trừ Đế Thương của năm đó ra, cũng chỉ có Tần Vấn Thiên của hiện tại mới hưởng thụ được đãi ngộ giống như vậy.
Thanh Mị tiên tử nghe xong lời này, trong lòng vô cùng lạnh lẽo. Đãi ngộ của Đế Thương năm đó, giống như tái diễn trên người Tần Vấn Thiên sao? Những người này lại một lần nữa bắt đầu kết hợp lại với nhau rồi.
- Tần tông chủ nghĩ như thế nào thật sự ta không biết được. Nếu nói dã tâm xưng bá Đại Hạ, những người ngồi đây, ai mà không có?
Ánh mắt Thanh Mị tiên tử lướt qua đám người, các thế lực cấp bá chủ của Đại Hạ, không có thế lực nào mà không muốn xưng bá, duy ngã độc tôn. Chỉ là không người nào có được năng lực như vậy mà thôi.
- Ha ha, tính tình của tiên tử vẫn giống như trước đây.
Lão tổ Thạch gia cười ha ha. Bên cạnh hắn, lão giả Vương gia đang cảm nhận khắp nơi, giống như muốn quét qua hết cả Thương Vương cung.
Thanh Mị tiên tử nhíu mày nói:
- Ngươi là đang làm gì?
- Thật đúng là không có ở đây.
Lão tổ lộ ra sắc mặt có chút thú vị nhìn Thanh Mị tiên tử nói:
- Tần Vấn Thiên rời khỏi Thương Vương cung, không sợ cơ nghiệp mà hắn xây dựng lại bị hủy diệt?
- Ngươi là đang uy hiếp Thương Vương cung?
Thanh Mị tiên tử nhìn chằm chằm lão tổ Vương gia, sắc mặt cũng từ từ trở nên sắc bén. Lão tổ Vương gia không chút sợ hãi đối mắt nhìn nàng. Trong đại điện mơ hồ hội tụ một trận gió lốc.
- Cho dù là uy hiếp, vậy thì có liên quan gì chứ?
Thanh Mị tiên tử cười nói:
- Sở dĩ Tần cung chủ rời đi, một là vì không nghĩ tới hôm nay các vị cùng nhau đến đây. Thật sự là xem trọng Tần tông chủ của chúng ta. Hai là vì lấy thực lực của các vị thật sự có thể tiêu diệt Thương Vương cung, đẫm mùi máu giết chóc. Nhưng đừng quên Âu Dương Mục Thiên chết như thế nào, cũng đừng quên tuổi tác của Tần tông chủ. Theo ta biết, các vị có mặt ở đây, tuy có một số người có chút ân oán với Tần tông chủ, nhưng ngoại trừ Đan Vương ra, vẫn không có ai có ân oán sinh tử diệt môn với Tần tông chủ. Nhưng nếu như Thương Vương cung bị hủy diệt, các vị phải suy nghĩ thật kỹ có thể chịu đựng nổi sự trả thù đẫm máu của một nhân vật Thiên Tượng hai mươi tám tuổi tru sát không?
Lời nói của Thanh Mị tiên tử làm sao không phải uy hiếp, ý tứ đã rõ ràng như vậy, các ngươi có thể diệt Thương Vương cung, nhưng chỉ cần không có giết chết Tần Vấn Thiên, tốt nhất là không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Những người đang ngồi ở đây đều là lão quái vật, làm sao mà không hiểu ý của Thanh Mị tiên tử. Chỉ nghe Kiếm quân lạnh lùng nói:
- Nghe ý của Thanh Mị tiên tử, chúng ta là không thể có cơ hội gặp được Tần Vấn Thiên rồi?
- Hình như là như vậy.
Thanh Mị tiên tử cười tà mị, Tần Vấn Thiên chính là toàn bộ của Thương Vương cung, đương nhiên phải đề phòng những người này bao vây đối phó Tần Vấn Thiên.
- Làm phiền ngươi chuyển lời tới Tần cung chủ, tư chất của Tần Vấn Thiên phi phàm, đối với hắn mà nói Đại Hạ quá nhỏ, vẫn là không nên ở Đại Hạ khuấy động phong vân. Còn về chuyện đắc tội năm đó, chỉ cần một câu của Tần tông chủ, tin tưởng rằng Vương gia, Hoa gia đều bằng lòng nhận lỗi.
Lão tổ Thạch gia mỉm cười nói:
- Chuyện của Đại Hạ, Tần cung chủ không nên dính vào.
- Được, lời của ngươi ta sẽ chuyển đến Tần tông chủ.
Thanh Mị tiên tử âm thầm cười lạnh.
- Nếu đã như vậy, chúng ta liền cáo từ.
Lão tử Thạch gia đứng lên, lập tức những người khác cũng nhao nhao đứng lên quay người đi. Chỉ trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng. Trong không trung vẫn mơ hồ truyền đến giọng nói:
- Tần Vấn Thiên này quá cuồng vọng, rốt cuộc vẫn không gặp được.
Thanh Mị tiên tử ra khỏi đại điện. Bên cạnh nàng xuất hiện không ít bóng dáng, tất cả đều nhìn theo những bóng dáng đã rời đi, cười lạnh. Tốc độ của đoàn người này thật sự quá nhanh.
- Nếu chúng ta chinh phạt Đại Hạ, sợ là những người này sẽ đối phó với chúng ta giống như năm đó đối phó với Thương Vương vậy.
Ánh mắt của Hình lão rất lạnh.
- Cho nên chúng ta phải bảo Tần Vấn Thiên cẩn thận một chút, đừng giẫm lên vết xe đổ của Đế Thương. Mặt khác, vẫn phải cẩn thận với một số thế lực ngầm nào đó.
Trong mắt Thanh Mị tiên tử lóe lên ánh sáng lạnh lùng, giống như nhớ lại chuyện nào đó của năm đó. Nếu không phải là người trong bóng tối, sợ rằng Đế Thương sẽ không chết.
- So với Đế Thương, Vấn Thiên càng xuất chúng hơn, lịch sử sẽ không tái diễn.
Mặc dù Hình lão cực kỳ sùng kính Đế Thương, nhưng nhìn thấy Tần Vấn Thiên hiện tại, hắn không thể không nhận, Tần Vấn Thiên rất chói mắt. Quả thật so với Đế Thương năm đó còn muốn chói mắt hơn nhiều. Vì chuyện này nên mới vừa trở về đã gây chấn động Đại Hạ, khiến cho Đan Vương điện thỏa hiệp, khiến cho các thế lực cấp bá chủ liên minh.

Vọng Châu thành của Đại Hạ Cửu Châu Thành vẫn phồn hoa như cũ.
Đan Vương điện nằm trong Vọng Châu thành, hiện giờ đề tài của toàn bộ Đại Hạ đều xoay quanh Đan Vương điện, chỉ vì Tần Vấn Thiên đã trở lại.
Đan Vương điện sừng sững trên trời cao, cho dù cách nhau rất xa cũng có thể nhìn thấy đại điện cao vút. Đại điện bị một kiếm bổ ra thành hai khúc, mỗi một lần nhìn thấy cảnh tượng này, đám người của Vọng Châu thành liền sẽ thán phục sự tích năm đó Tần Vấn Thiên đã làm. Đan Vương điện không có xây dựng lại tòa đại điện này, giống như cũng là vì ghi nhớ trong lòng sự sỉ nhục này.
Gần đây trong lòng của Thư Nguyễn Ngọc có chút dao động. Nàng đã bước vào cảnh giới Thiên Cương, ở Thư gia có địa vị không tầm thường, mặc dù không có gả vào Trích Tinh phủ gả cho Dương Phàm, nhưng mấy năm nay nàng cũng dần quên lãng. Hơn nữa mỗi lần nhớ lại kẻ cầm đầu gây họa cho mình là Tần Vấn Thiên, nàng sớm đã không còn hận hắn giống như trước nữa.
Hiện tại, danh tiếng của hắn đã sớm chấn động Đại Hạ, vừa mới trở lại đã gây nên một trận bão táp trước giờ chưa từng có, trở thành thần tượng của vô số người ở Đại Hạ. Đối với chuyện này thậm chí, thỉnh thoảng Thư Nguyễn Ngọc sẽ nhớ những ngày bị Tần Vấn Thiên bắt cóc. Thậm chí nàng còn soi gương đồng cẩn thận thưởng thức tướng mạo của mình. Có thể được Dương Phàm xem trọng, xem ra Thư Nguyễn Ngọc cũng là một mỹ nhân hiếm thấy. Nhưng năm đó tiểu tử kia bắt cóc mình cuối cùng cũng không có một chút ý nghĩ không an phận nào.
Mỗi lần nghĩ đến điểm này Thư Nguyễn Ngọc có chút tức giận. Nàng cũng không biết tại sao thỉnh thoảng mình lại lộ ra tâm tình như vậy. Có lẽ vì người đó thật sự quá nổi tiếng. Nhìn tòa đại điện bị bổ đôi phía xa, vô tình Thư Nguyễn Ngọc liền nghĩ tới chuyện này.
- Tiểu tử đó rất tuấn tú.
Lúc này tỷ muội bên cạnh Thư Nguyễn Ngọc mở miệng nói chuyện, Thư Nguyễn Ngọc khẽ mắng:
- Háo sắc.
- Nguyễn Ngọc, hắn thật sự rất tuấn tú. Nàng xem khí chất đó, chuyên tâm như vậy, giống như hắn đang nhìn Đan Vương điện.
Tỷ muội của Thư Nguyễn Ngọc tiếp tục nói, mắt nhìn người thanh niên đứng cách đó không xa. Trong ánh mắt người thanh niên đó dường như chỉ có Đan Vương điện, ánh mắt chăm chú nhìn nơi đó, giống như những người xung quanh đều không tồn tại.
- Nữ háo sắc.
Trong lòng Thư Nguyễn Ngọc thầm nghĩ, xoay lại nhìn người mà đối phương nói, vừa nhìn thấy, ánh mắt của nàng liền không thể nào dời đi được. Tay phải che kín miệng, lộ ra sắc mặt kinh ngạc.
Là hắn, hắn đã đến.
Trái tim của Thư Nguyễn Ngọc đập bình bịch, hắn là muốn đi tới Đan Vượng sao?
Nhìn xung quanh người thanh niên không có người nào, chỉ có mình hắn mà thôi.
Trái tim của Thư Nguyễn Ngọc đập rộn lên, hắn lại muốn giống như năm đó một mình đi đến Đan Vương điện sao?
Tim của nàng loạn như ma, thậm chí còn có chút lo lắng. Dưới cái nhìn chăm chú của nàng, Tần Vấn Thiên đi từng bước một về phía Đan Vương điện, bước lên chín mươi chín bậc thang, từ xa nhìn đại điện cao vút lên trời kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận