Thái Cổ Thần Vương

Đại hôn

Hoàng thành Sở Quốc, hôm nay không thể bình tĩnh nổi, rất nhiều người một đêm chưa ngủ, cùng nhau đợi hôn lễ sắp xảy ra.
Khi ánh sáng ngày mới chiếu rọi, bên ngoài Đế Tinh Học Viện đã tụ tập rất nhiều cường giả có máu mặt, hôm nay tất cả mọi người đổ xô ra đường, giống như tất cả mọi người Sở Quốc đều tập trung đến Đế Tinh Học Viện để vây xem và ăn chùa :)).
Học phủ Sở Quốc có mấy nghìn năm lịch sử, chứa đựng mộng tưởng bao nhiêu năm, hôm nay, lại vì một trận hôn lễ này, mà nghênh đón huy hoàng kiểu khác.
Thảm đỏ tươi đẹp phủ kín toàn bộ học viện, đủ thứ bông hoa tô điểm làm cho học viện có một hương vị khác, những thứ này đều do học viên của Đế Tinh Học Viện tự mình chuẩn bị, bọn họ trang trí đầy hoa tươi trong Đế Tinh Học Viện, đó chính là sự chúc phúc chân thành nhất mà bọn họ tặng cho sư huynh sư tỷ.
Kèm theo việc Tần Vấn Thiên danh dương thiên hạ, tất nhiên là chuyện không người nào trong Đế Tinh Học Viện không biết đến hắn, nếu không phải là nhờ vị sư huynh này, có lẽ Đế Tinh Học Viện cũng sẽ không có huy hoàng như hôm nay, hắn thậm chí đã vượt qua người sáng lập học viện, trở thành Đế Tinh một trong những thần thoại còn sống của Học Viện.
Mặc dù rất nhiều năm trước, người Đế Tinh Học Viện nhắc đến Tần Vấn Thiên thì chỉ có thể kiêu ngạo nói một tiếng, hắn là thiếu niên bước ra từ học viện, đi về phía Sở Quốc, lật đổ Đại Hạ, trở thành một trong những nhân vật chói mắt nhất trong Đại Hạ Hoàng Triều.
Bây giờ, chỗ ở của Tần Vấn Thiên ở Đế Tinh Học Viện năm đó, đều đã trở thành tiêu chí của Đế Tinh Học Viện.
Lúc này ở bên trong học viện, một đám thiếu nam thiếu nữ ôm đầy ước mơ, ánh mắt lộ ra sự hi vọng, có một số người không kịp chờ đợi mà muốn nhìn một chút vị sư huynh trong truyền thuyết kia là người thế nào, trong lòng mỗi thiếu niên đều có mộng anh hùng, bọn họ cũng hi vọng bản thân mình một ngày nào đó có thể đạt được huy hoàng kia, dưới ánh nhìn của vạn chúng, cưới được Nữ Thần trong lòng, giống như Tần Vấn Thiên như vậy; mỗi thiếu nữ đều hi vọng mình có một cuộc hôn lễ lãng mạn, gả cho nam nhân mình yêu mến, là một anh hùng cái thế, rạng rỡ mặt mày giống như Mạc Khuynh Thành vậy.
- Vấn Thiên sư huynh và Khuynh Thành sư tỷ, hôn lễ của bọn họ thật hoàn mĩ, nếu mà ta được như vậy, cả đời này cũng không còn gì là nuối tiếc.
Có thiếu nữ thì thào nói nhỏ, lộ ra thần sắc chúc phúc.
- Ngươi đừng có nằm mơ, đối với chúng ta, những người như chủ nhân Thanh Vân Đế Quốc là nhân vật xa không thể với đến, lại bị, bị Vấn Thiên sư huynh dùng một kiếm tru sát, Thanh Vân Chí Tôn càng cao cao tại thượng, ngay cả dũng khí đối mặt với Vấn Thiên sư huynh cũng không có, chỉ có thể mời cường giả đến ám sát, ngay cả những bá chủ Đại Hạ kia, những người đó đều là truyền thuyết cả đấy, bọn họ cùng nhau xuất hiện ở Sở Quốc, chỉ vì đối phó với Vấn Thiên sư huynh, nhưng Vấn Thiên sư huynh đứng một mình trên hư không, có thể cường thế tru sát hai đại bá chủ, làm cho những kẻ khác phải kinh sợ thối lui, đàn ông như vậy, không biết mấy vạn năm sau Đế Tinh Học Viện ta mới xuất hiện một người như vậy.
Thiếu nữ bên cạnh lộ ra sắc mặt kính ngưỡng, trêu ghẹo nói.
- Huống chi chỉ bằng tướng mạo này của ngươi, mà còn muốn so sánh với Khuynh Thành sư tỷ sao, đó là mĩ nữ vạn năm khó gặp của Sở Quốc chúng ta đây, ngay cả ta cũng kém một chút đấy…
- Tự kỷ, ngươi đi chết đi.
 Một tiếng mắng truyền đến, thiếu nữ tiếng cười đùa quanh quẩn ở trong học viện.
Lúc này trên trên đài Đế Tinh Học Viện, rất nhiều trưởng bối ngồi ở đó, lão sư Đế Nghĩa của Đế Tinh Học Viện, lão sư Mạc Thương của Tần Vấn Thiên, Sở Quốc Quân Vương Sở Vô Vi, vợ chồng Tần Xuyên, Mạc phủ Mạc lão gia tử, cha mẹ Mạc Khuynh Thành, ông ngoại Cố lão Mạc Khuynh Thành, đều là trưởng bối của Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành.
Lúc này ở trên mặt của bọn họ, đều tràn đầy nụ cười, cao hứng, vui vẻ, dưới đáy lòng sự vui mừng chúc phúc.
- Năm đó thấy tiểu gia hỏa kia, ta đã biết hắn có tiền đồ, không ngờ rằng hắn lại có tiền đồ lớn như vậy.
Cố lão vừa cười vừa nói, lập tức nhìn đệ tử Mạc Thương, nói.
- Tiểu tử, vẫn là ngươi tinh mắt, không hổ là đồ đệ của ta.
- Nhờ sư tôn dạy bảo tốt.
Mạc Thương cười đáp lại, Cố lão hài lòng gật đầu, Đế Nghĩa bên cạnh nhìn Cố lão một chút, nói.
- Cái tên nhà ngươi cũng đừng đắc ý qua, ở trước mặt Mạc Thương cậy già lên mặt, người khác là sư tôn hàng thật giá thật của Tần Vấn Thiên đấy.
- Lão viện trưởng, ta đây cũng là hàng thật giá thật sư tổ mà, hơn nữa ta còn là ông ngoại của Khuynh Thành đấy.
Cố lão run rẩy chòm râu, nghiêm túc nói, người bên cạnh đều nở nụ cười.
- Được rồi, bối phận của ông lớn.
Đế Nghĩa cũng bị Cố lão chọc cười, hắn cười lắc đầu, nhưng nghĩ lại mọi chuyện vẫn có cảm giác như đang nằm mơ vậy, năm đó Tần Vấn Thiên thừa kế y bát của Đế Thương, hắn cực kì kỳ vọng vào Tần Vấn Thiên, nhưng vẫn không nghĩ mới hơn mười năm, Tần Vấn Thiên đã có thành tựu như ngày hôm nay, hơn nữa, đã đạt được đến độ cao năm đó như Đế Thương, sắp hoàn thành tâm nguyện Thương Vương.
- Thế nào mà hai thằng nhóc kia còn chưa đến, tất cả mọi người đang chờ để xem tụi nó đây.
 
Hôm nay Mạc lão gia tử đã rất hài lòng, ông đã quên hết những chuyện trước kia, những chuyện hư hỏng đó, tất cả đều cút hết đi, xem như là lúc đó đầu óc lão hồ đồ.
- Đến rồi, xem ra chú rể đợi không kịp trước.
Ánh mắt của đoàn người chuyển qua, đã thấy ở nơi xa có một nhóm người đang dạo bước trong hư không đến đây, ở hai bên, Thanh Mị Tiên Tử, Hình lão và một đám cường giả bảo vệ, Tần Vấn Thiên ở giữa, ở bên người hắn, là bọn người Âu Dương Cuồng Sinh, Phàm Nhạc mập mạp, Sở Mãng, Tần Chính, Mộ Phong, Lâm Soái, Quý Phi Tuyết, từng khuôn mặt tuấn tú đẹp trai, làm cho nhiều thiếu nữ Đế Tinh Học Viện thét chói tai.
Bất cứ người nào ở bên người Tần Vấn Thiên, nhìn khắp Sở Quốc đều không người nào có thể đánh bại, bọn họ còn có khí chất như vậy, nhất là Lâm Soái, thật là anh tuấn, mọi người trước đây chưa từng thấy hắn, hình như là người của sư môn Tần Vấn Thiên, là sư huynh, chắ chắn rất lợi hại.
Tần Vấn Thiên đến lễ đài, mấy người Thanh Mị Tiên Tử tự chia ra bốn phía lễ đài mà đứng, hôm nay bọn họ cam nguyện làm nhân viên bảo vệ, mặc dủ bọn hắn cũng xem như là trưởng bối của Tần Vấn Thiên, nhưng trên danh nghĩa, cũng là thuộc hạ của Tần Vấn Thiên, ai cũng không muốn vượt rào, bọn họ chỉ muốn trở thành nhân chứng của cuộc hôn lễ truyền kỳ.
- Vấn Thiên, đang gấp gáp chờ đợi cô dâu đây mà.
 
Cố lão cười trêu chọc, hôm nay Tần Vấn Thiên mặc một thân trường bào màu trắng nho nhã, đơn giản, sạch sẽ, không có quá mức chói mắt, rất hợp với khuôn mặt anh tuấn kia của hắn, Tần Vấn Thiên hôm nay giống như một nho sinh, tràn đầy tinh thần, trong đôi mắt màu đen chứa đựng vô số nhu tình, có thể làm cho các thiếu nữ mê muội.
- A... Ta cũng muốn gả cho Tần sư huynh.
 
Một tiếng thét chói tai truyền ra, làm cho xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại, ánh mắt mọi người nhìn về phía đám đông, lập tức nhìn thấy một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi đang đứng ở trong đám người, hai tay nâng gương mặt lên, hoa si nhìn Tần Vấn Thiên.
Cô gái kia đang đắm chìm trong thế giới của mình, đột nhiên cảm giác được thế giới xung quanh an tĩnh kỳ lạ, không khỏi lộ ra một tia khác thường, khi phát hiện vô số ánh mắt rơi vào trên người mình, mặt của nàng xoát cái đỏ lên, thét một tiếng, hai tay che mặt, hận không tìm không được một cái lỗ để chui vào, sau đó toàn bộ học viện bộc phát ra trận cười to thoải mái.
- Từ Ninh, ngươi nổi tiếng luôn rồi, ha ha...
 
Một giọng nữ vang lên, giống như cố ý đùa dai quái đản nói ra tên cô gái kia, kèm theo là một trận cười to, Từ Ninh, xem ra tên thiếu nữ này thật sự nổi tiếng, chí ít là nổi tiếng trong Đế Tinh Học Viện.
Nhưng trong một giây này, hư không lại yên tĩnh không một tiếng động, ánh mắt đoàn người ánh mắt nhanh chóng chuyển qua, nhìn về phía bên kia, nơi đó, có một nhóm nữ tử đang mà đến, người chính giữa, chính là cô dâu Mạc Khuynh Thành.
Hôm nay, mặc dù Mạc Khuynh Thành không trang điểm, nhưng khi khoác lên bộ lễ phục màu đỏ, càng tô điểm cho khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành không tì vết, giống như một đóa hoa tươi, đang nở rộ trong thời tiết đẹp nhất, đôi mắt rực rỡ, cổ cao như thiên nga kiêu ngạo, da thịt trắng nõn như tuyết, đường cong kinh diễm, hoàn mỹ không một chút tì vết nào, Mạc Khuynh Thành hôm nay, giống như có thể làm toàn bộ thế giới kinh diễm.
Giờ khắc này, dù là nam nữ, đều không thể dời ánh mắt, trong mắt bọn họ đều là sự thưởng thức thuần túy, thưởng thức cô dâu hoàn mỹ kia, nàng ấy đang hạnh phúc cười nhẹ, trong mắt tràn đầy tình yêu với chàng trai trên lễ đài, bước chân nàng ưu nhã, đi từng bước từng bước về phía đối phương.
- Hô...
 
Ngay khi Mạc Khuynh Thành rơi xuống trên lễ đài, mọi người mới hít sâu một hơi, phục hồi tinh thần lại, bọn họ mới đánh giá các cô nương bên người Mạc Khuynh Thành.
Nhược Hoan diêm dúa loè loẹt, Vân Mộng Di lãnh nhược băng sương, Lâu Băng Vũ khí chất lãnh diễm, Khương Đình ưu nhã, Bạch Lộc Di đơn thuần mỹ lệ, Tần Dao duyên dáng yêu kiều, còn có Huyền Tâm tinh linh mỹ lệ... Mỗi một nữ nhân, dù có đơn độc xuất hiện, cũng sẽ vô cùng kinh diễm, ngay lúc này, các nàng đứng hai bên Mạc Khuynh Thành, giống như tình nguyện trở thành lá xanh của bông hoa diễm lệ kia.
- Quá đẹp, ta không nghĩ có khả năng nhìn thấy được đội hình đẹp như vậy.
 
Trái tim của vô số nam nhân bị kích thích cường liệt, chỉ cần có thể lấy được một trong những cô gái đó, bọn họ nguyện trả giá mọi thứ.
- Đây đúng là...
Rất nhiều người không nói nói tiếp, đúng hơn là không biết nên nói gì mới tốt.
Phía trên bàn rượu trên lễ đài, còn có rất nhiều thân nhân bằng hữu của Tần Vấn Thiên, người Tần phủ và Mạc phủ, Túy Tửu Tiên, Mục Nhu, mấy người Bạch Thanh Tùng và Bạch Thu Tuyết, giờ khắc này trong mắt bọn họ đều lộ ra sự chúc phúc chân thành.
Thậm chí hốc mắt của Mục Nhu mơ hồ có chút đỏ lên, nàng không biết tâm tình của mình lúc này là thế nào, có cảm động, có thương cảm không rõ, nàng cũng từng nghĩ muốn trở thành cô dâu chói mắt nhất, nhưng lại chỉ có thể đứng ở phía dưới nhìn lên, nhìn thấy giây phút huy hoàng của hắn, nàng còn có thể làm gì được chứ, chỉ có thể yên laqngj chúc phúc trong lòng.
Công Dương Hoằng và Thiên Mộng Ngữ cũng xuất hiện, bọn họ theo nhóm người Thanh Vân Các đến đây, đương nhiên Thanh Vân Các không muốn giải tán, bọn họ nguyện ý quy thuận, Công Dương Hoằng cười ha hả nhìn một đôi thần tiên quyến lữ này, còn ánh mắt của Thiên Mộng Ngữ thì lại có chút phức tạp.
- Tình nha đầu, hôm nay là ngày đại hôn Vấn Thiên ca ca của con, con nhìn thấy hắn, chắc chắn sẽ vui mừng sao, bây giờ, con còn tốt không?
 
Bạch Thanh Tùng thì thào nói nhỏ một tiếng, nhớ đến một Bạch Tình lúc trước, Tình nha đầu vì Tần Vấn Thiên mà trở mặt với hắn, lúc đó tình cảm của Tần Vấn Thiên và Tình nha đầu cũng tốt như vậy.
- Ngươi ở đây, vậy cũng đứng bên cạnh Mạc Khuynh Thành, nhìn Vấn Thiên ca ca của ngươi đi.
 
Bạch Thanh Tùng cười, Bạch Thu Tuyết bên cạnh hắn cũng đã lệ rơi đầy mặt, thậm chí nhịn không được nức nở, Bạch Tình ở đó, đứng bên cạnh Mạc Khuynh Thành, nếu như lúc trước nàng không làm những chuyện kia, như vậy, vị trí bây giờ của Mạc Khuynh Thành, sẽ là của nàng sao!
- Nha đầu đừng khóc, hôm nay là ngày vui mà.
 
Bạch Thanh Tùng nhìn người mới kia, yên lặng chúc phúc, Bạch Thu Tuyết xoa xoa nước mắt, nàng liên tục gật đầu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận