Thái Cổ Thần Vương

Lễ vật

Tần Xuyên cũng nhìn thấy bóng người kia, thân thể của hắn mãnh liệt đứng lên, ngưng mắt nhìn người đi đến, điều này làm cho người bên cạnh hắn nhao nhao lộ ra sự khác thường, người tàn tật này là ai, lại làm cho Tần Vấn Thiên và Tần Xuyên phản ứng lớn như vậy.
- Hắc bá.
Ở bên cạnh Mạc Khuynh Thành, Tần Dao thì thào nói nhỏ một tiếng, Hắc bá vẫn còn sống, ngày đại hôn Vấn Thiên, hắn cũng đến tham gia, xem ra Hắc bá, hắn vẫn luôn quan tâm Tần Vấn Thiên.
- Cộc, cộc, cộc!
Tiếng vang thanh thúy như trước, Hắc bá chống quải trượng, từng bước đi về phía lễ đài, đám người muốn Thanh Mị Tiên Tử ngăn lại, nhưng khi quay đầu lại nhìn Tần Vấn Thiên một cái, nhìn thấy sắc mặt của Tần Vấn Thiên lúc này, bọn họ biết, xem ra không thể ngăn người này lại.
Chỉ thấy người tàn tật kia chống quải trượng cứ như vậy đi từng bước lên lễ đài, tất cả mọi người xung quanh đều yên tĩnh nhìn ông, cũng không có ai ngăn cản, rất kỳ quái, thế nhưng tiếng lộc cộc như có Ma lực, làm người ta không tự chủ được dừng lại lắng nghe.
Hắc bá đi lên lễ đài, đi đến trước người Tần Vấn Thiên, ông cầm theo quải trượng, bàn tay đầy vết chai sờ xoạng hai gò má Tần Vấn Thiên, khuôn mặt luôn nghiêm túc trong trí nhớ của Tần Vấn Thiên lộ ra nụ cười vui vẻ hiếm thấy, Tần Vấn Thiên cũng nở nụ cười, giống như mụ cười của con nít, rất trong veo xán lạn.
Một màn này càng làm cho người kinh ngạc, quan hệ của người này và Tần Vấn Thiên, hình như thân mật vượt quá tưởng tượng của những người khác, nếu không sao đến mức làm ra hành động thân thiết như vậy chứ, Tần Vấn Thiên còn đứng đó cười khúc khích.
- Lớn rồi, càng ngày càng giống cha ngươi rồi, thế mà vẫn có chút tính trẻ con.
Hắc bá nhẹ vỗ về hai gò má Tần Vấn Thiên, nhìn khuôn mặt góc cạnh rõ ràng tuấn dật trước mắt, trên mặt ông cười lên xuất hiện từng nếp nhăn.
Trong lòng Tần Vấn Thiên khẽ run, có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không biết vì sao không nói nên lời.
- Có thể thấy ngày cưới của con, đúng là thật tốt, nhìn thấy hai đứa các con, giống như thấy được cha mẹ con vậy.
Hắc bá lôi kéo Tần Vấn Thiên tay đi đến bên cạnh Mạc Khuynh Thành, nhìn Mạc Khuynh Thành xong trong mắt Hắc bá có một tia hài lòng, cười nói.
- Nha đầu này được, cực kỳ xứng đôi.
Mạc Khuynh Thành chưa bao giờ thấy Hắc bá, nhưng nhìn hành động của ông và Tần Vấn Thiên lúc nãy, đã biết quan hệ của hai người rất thân mật.
- Khuynh Thành, đây là Hắc bá, chăm sóc ta lớn lên từ nhỏ.
Tần Vấn Thiên cười nói, Mạc Khuynh Thành thế mới biết quan hệ của hai người, nhìn Hắc bá hành lễ nói.
- Khuynh Thành chào Hắc bá.
- Thật tốt, các con đại hôn, ta cũng không có lễ vật gì, chẳng qua mẹ Tần Vấn Thiên có chuẩn bị lễ vật cho con dâu tương lai, hôm nay ta thay thế phu nhân đưa cho con.
Hắc bá mỉm cười nói, ông lập tức buông xuống quải trượng, vươn tay, trong một giây, trên tay ông xuất hiện một hộp quà, chỉ là hộp quà mà có ánh sáng lập loè, nhìn có vẻ cực kì trân quý.
- Mở ra đi, phần lễ vật này là phu nhân để lại cho con dâu, ta luôn thay mặt nàng bảo quản, nhất định con phải nhận.
Hắc bá trịnh trọng nói, Mạc Khuynh Thành gật đầu, nàng đương nhiên biết Tần Vấn Thiên là con nuôi của Tần phủ, Hắc bá là người chăm sóc Tần Vấn Thiên từ nhỏ , như vậy Hắc bá chắc chắn biết cha mẹ ruột Tần Vấn Thiên cũng là việc bình thường, vật này là mẹ Tần Vấn Thiên cho nàng, sao nàng có thể không nhận.
Nàng vươn ra hai tay, Mạc Khuynh Thành trịnh trọng mở ra hộp quà, trong giây lát, có một luồng ánh sáng rực rỡ bắn ra, lộng lẫy loá mắt, giống như có quang hoa rực rỡ nở rộ, chói mắt không gì sánh được.
Đôi mắt Mạc Khuynh Thành đều phải nhắm lại, lúc mở hộp quà ra, chỉ thấy bên trong có một bộ Phượng bào hoa lệ không gì sánh được, giống như do lông chim Phượng Hoàng dệt thành, loá mắt không gì sánh được.
- Thật đẹp.
Mạc Khuynh Thành nhìn Phượng bào này, thán phục một tiếng.
Trong lòng Tần Vấn Thiên cảm động, đôi mắt hắn đỏ lên, thậm chí đều quên những địch nhân xâm lấn kia, trong mắt của hắn lúc này, chỉ có lễ vật mẹ chuẩn bị cho Khuynh Thành, đây là lần đầu tiên trong hai mươi tám tuổi hắn cảm nhận được sự quan tâm thiết thực từ mẹ đẻ, giống như dù nàng ở nơi nào, đều vẫn tưởng nhớ về hắn.
- Khuynh Thành, nàng mặc vào thử xem.
Tần Vấn Thiên mỉm cười nhìn Mạc Khuynh Thành.
- Dạ.
Mạc Khuynh Thành gật đầu, lập tức lấy Phượng bào ra, khoác ở trên thân, Phượng Hoàng trường bào hoa lệ rơi vào trên người Mạc Khuynh Thành, có một trận hào quang rực rỡ từ đó lan tràn ra, không có gió qua đây, nhưng Phượng bào lại tự mình phiêu động lên, ánh sáng rực rỡ loá mắt lượn quanh Mạc Khuynh Thành, giờ khắc này, hình như có một cỗ lực lượng vô hình nâng Mạc Khuynh Thành lên, có ý niệm cường đại chảy vào đến trong đầu của nàng.
Mạc Khuynh Thành nhắm mắt lại, Phượng bào phiêu động, tỏa ra ánh sáng lung linh, giờ khắc này nàng càng thêm xinh đẹp không thể tả, không cho phép kẻ khác khinh nhờn.
- Thật đẹp.
Rất nhiều người phát ra tiếng kinh thán trong nội tâm, dung nhan của Mạc Khuynh Thành két hợp cùng trường bào này, giống như là tuyệt phối.
Một lát sau, Mạc Khuynh Thành mở rộng tầm mắt, trong con ngươi xinh đẹp hiện lên một ánh sáng kì lạ, chỉ nghe nàng thì thào nói nhỏ.
- Mẹ, cảm ơn ngươi.
Lời nói của nàng vừa dứa, trường bào kia biến ảo, mỗi một tấc đều dán vào thân thể Mạc Khuynh Thành, giống như là vì nàng mà tạo ra, có khả năng tuỳ ý thay đổi.
Tâm niệm vừa động, phía trên trường bào, lại xuất hiện cánh chim Phượng Hoàng rực rỡ, tung cánh trong hư không, chậm rãi vỗ lên, một giây này, Mạc Khuynh Thành giống như là hậu duệ Cổ Phượng, cao quý như công chúa, điều này làm cho mọi người sinh ra một sợi ý niệm, chẳng lẽ Phượng bào này, đúng là lấy lông Phượng Hoàng luyện chế thành? Tuyệt đối không thể nào!
Mạc Khuynh Thành chậm rãi đáp xuống trên lễ đài, cánh chim khép kín, trực tiếp biến mất, chỉ nàng nhìn Tần Vấn Thiên, trong mắt vẫn còn nụ cười như trước.
- Vấn Thiên, lễ vật mẹ cho ta cực kỳ ưa thích.
- Ừ.
Trong lòng Tần Vấn Thiên cũng rất cao hứng, hắn nhìn Hắc bá, lại thấy Hắc bá nhìn hắn nói.
- Cha con chỉ để lại cho con một câu nói, là đàn ông tốt thì dù có tầm thường hay không, đều nên đỉnh thiên lập địa, không thẹn với lòng.
- Con hiểu rõ ạ.
Tần Vấn Thiên lộ ra nụ cười, ở trong trí nhớ hắn từng thấy qua cha mẹ, hắn biết vì sao hắn có tên là Vấn Thiên.
- Các ngươi nói đủ chưa?
Lúc này, giọng nói của Quân Ngự truyền đến, đánh gãy tiếng của mấy người Tần Vấn Thiên, một người tàn phế, ở chỗ này giả thần giả quỷ cái gì chứ.
Hắc bá chậm rãi chuyển ánh mắt qua, ông thấy ở trong đám người, có rất nhiều bóng người đồng thời đi ra, những người này cũng không lộ ra hình dáng, tất cả đều mang theo mặt nạ, không biết bọn hắn là ai.
- Người Hoàng Cực Thánh Tông, không được láo xược ở chỗ này.
Trong hư không có tiếng rống truyền đến, lập tức một nhóm người trùng trùng điệp điệp, từ trên trời giáng xuống, người chính giữa khoác trường bào hoa lệ, đầu đội vương miện, chính là cổ quốc Nhân Hoàng Diệp Thanh Vân.
- Nghĩa phụ, ngươi đã đến rồi.
Tần Vấn Thiên nhìn bóng người trong hư không hô lên.
- Ừ, Vấn Thiên, ta sớm đã phát hiện sự tồn tại của những người này, bởi vậy nên không hề lộ diện, nhưng bây giờ Dược Hoàng nên đã có sắp xếp.
Diệp Thanh Vân đến trên lễ đài mở miệng nói.
- Ha ha, Tiểu Diệp, ngươi cũng muốn nhúng tay vào chuyện này sao.
Một giọng nói truyền đến, mọi người lập tức thấy quang hoa lóng lánh, có hai bóng người trực tiếp xuất hiện ở trên lễ đài, chính là Dược Hoàng và một vị lão giả từng tru sát trưởng lão Hoàng Cực Thánh Vực.
Ánh mắt Quân Ngự và mọi người Hoàng Cực Thánh Tông đột nhiên đọng lại ở nơi đó, nhìn chằm chằm Dược Hoàng, giống như là thấy được chuyện không thể tưởng tượng nổi.
- Dược Hoàng, ngươi đến nơi này rồi?
Một Hoàng Cực Thánh Tông cường giả nhìn chằm chằm Dược Hoàng nói.
- Hừ.
Dược Hoàng lạnh lùng quét mắt nhìn đám người Hoàng Cực Thánh Tông, trong mắt lại có một tia hàn mang sát phạt.
- Xem ra ta quá cho các ngươi mặt mũi, ngay cả Dược Hoàng Cốc ta cũng dám bao vây.
- Dược Hoàng, ngươi nghĩ thế nào?
Một cường giả Hoàng Cực Thánh Tông lạnh lùng nói.
- Ta muốn như thế nào?
Trong mắt Dược Hoàng lóe lên ánh sáng lạnh, ánh mắt của hắn lại nhìn về Hắc bá, chỉ thấy Hắc bá nhìn về phía những người kia, sau đó nhìn Tần Vấn Thiên truyền âm nói.
- Từ khi con sinh ra, ngoại trừ chuyện ta mang con nhập môn, những lão gia hỏa chúng ta chưa bao giờ vì con làm chuyện, đây là tuân theo lệnh của cha mẹ con, nam nhi phải tự mình cố gắng, con phải tự mình trải qua cực khổ, ngăn trở, sau này mới có tương lai tài phú quý giá, một ngày kia con trở thành Tiên, chúng ta sẽ nói hết mọi chuyện cho con biết, vì khi đó con đã trở thành một cường giả đủ tư cách, nhưng bây giờ thì không được.
- Nhưng là hôm nay là hôn lễ của con, mặc dù cha mẹ con có trách cứ, chúng ta cũng phải vì con mà ra tay một lần.
Giọng nói của Hắc bá vang lên trong đầu của Tần Vấn Thiên, lập tức ánh mắt của hắn nhìn thấy những người đeo mặt nạ xuất hiện, ông ấy thản nhiên nói.
- Giết không tha.
Lời này vừa dứt, hình như có quang mang khủng bố cuốn sạch thiên địa, trong giây lát thiên địa biến sắc, phong vân gào thét.
Những cường giả Hoàng Cực Thánh Tông đó thần sắc khó coi, đồng thời toát ra Tinh Thần Thiên Tượng của mình, hào quang lập tức rực rỡ lóng lánh giữa thiên địa.
Vào lúc này, chỉ thấy trong những người mang theo mặt nạ, có một người dạo bước ra, bàn tay hắn vung lên, tức khắc giống như có một cỗ Tinh Thần Thiên Tượng Không Gian hệ, vùng hư không đó trực tiếp bị bao phủ vào trong đó, Phong Bạo đáng sợ điên cuồng cuốn lên Hư Không.
- Ào ào!
Kia phong bạo tàn kia phá bừa bãi, người Đế Tinh Học Viện hình như không thể đứng vững được nữa, ai cũng cảm nhận được cỗ khí lưu làm người ta sợ hãi kia, trong nội tâm của bọn hắn điên cuồng run rẩy, cường giả như vậy, bọn hắn đúng là không tưởng tượng được bọn họ mạnh mẽ đến mức nào.
- Ô...ô...n...g!
Cuồng phong tàn phá bừa bãi giữa thiên địa, cỗ không gian loạn lưu kia hủy diệt lên, giống như hóa thành lỗ đen cuốn về phía hư, cách xa đoàn người, giống như tận lực không phá hư hiện trường hôn lễ.
Chẳng qua là trong nháy mắt, cỗ loạn lưu kia đi thẳng đến trên không, nhưng trên mặt đất, vẫn cảm nhận được rõ ràng sức mạnh hủy diệt tất cả đó.
Nhưng chỉ qua thời gian nửa khắc ngắn ngủi, cỗ loạn lưu đó đã từ từ tiêu tán, khi tất cả đã thành khói bụi, mọi người kinh hãi phát hiện, bên trong không có bất kỳ người nào nữa, một người cũng không có.
- Chết?
Trong lòng mọi người kịch liệt run rẩy, cỗ phong bạo này do một người của Tần Vấn Thiên phát động, như vậy những người kia đi theo hắn tất nhiên có thể rời khỏi, nhưng bọn người Quân Ngự... Nghĩ lời nói giết không tha kia, mọi người có cảm giác mình vừa rớt vào hầm băng.
Ánh mắt nhìn về phía những người đeo mặt nạ kia, bỗng nhiên bọn họ phát hiện, những người đó đã biến mất, giống như chưa từng xuất hiện, có lẽ, bọn họ đang trà trộn trong đám người Đế Tinh Học Viện yên lặng chú ý cuộc hôn lễ này, khiêm tốn đến mức nếu không phải có người đến làm loạn, bọn họ cũng sẽ không hiện thân.
Những nhân vật bá chủ Đại Hạ đó từng người một không nhịn được phát run, những người kia tồn tại, chính là cường giả Hoàng Cực Thánh Tông đấy, cường giả Hoàng Cực Thánh Vực thống ngự toàn bộ thiên hạ, bị giết không tha!
Như vậy những người bọn họ tính là gì? Đại Hạ bá chủ? Ở trước mặt đối phương, có lẽ chẳng qua là kẻ như giun dế, vậy mà cũng dám đến gây sự!
Bạn cần đăng nhập để bình luận