Thái Cổ Thần Vương

Lời đồn thu đồ đệ

Đông Dục cất bước đi tới đài chiến đấu. Thân thể hắn trôi nổi giữa không trung, nhìn xuống Tần Vấn Thiên, mở miệng nói:
-Thiên phú của ngươi phóng tầm mắt nhìn Hoàng Cực vực coi như không tệ. Mặc dù đã làm một số chuyện sai lầm, Hoàng Cực Thánh Tông ta vẫn khoan nhượng chấp nhận cho ngươi gia nhập vào. Nhưng mà ngươi lại cứ muốn từng bước từng bước đi tới vực sâu, cảm thấy thật đáng buồn cho ngươi. Giờ này ngươi đã không có đường quay về, chỉ còn lại con đường chết mà thôi.
Đông Dục chính là cường giả Thiên Tượng Tam Trọng cảnh, thuộc loại nhân vật sáng chói trong Hoàng Cực Thánh Tông, tương lai nhất định là lãnh tụ cao tầng của Hoàng Cực Thánh Tông. Trước đây thậm chí hắn cũng không đích thân tới, bỡi vì Tể Hiên trở về muốn tới xem một chút, hắn mới cùng đi theo, không nghĩ rằng giết một tên Nhân cảnh lại cần hắn ra tay.
Thiên Tượng Tam Trọng cảnh và Thiên Tượng Nhất Trọng cảnh chênh lệch có thể nói là cực lớn, cường độ Tinh Thần Thiên Tượng đối với mượn nhờ lực lượng Tinh Thần Thiên Tượng đều cường đại hơn rất nhiều. Hơn nữa chưa nói đến độ lớn của khí tức, sự cường đại của lực công kích thuần túy.
Không chỉ có là Đông Dục tự tin, người của Hoàng Cực Thánh Tông cũng đều có lòng tin đối với hắn. Đông Dục đích thân xuất thủ, lần này e rằng Tần Vấn Thiên ắt phải chết.
-Người của Hoàng Cực Thánh Tông đều chiến đấu bằng miệng hay sao?
Tần Vấn Thiên nhạo báng nhìn Đông Dục, khiến cho khóe miệng Đông Dục nhếch lên nụ cười lạnh lùng khinh miệt. Tiếp theo đó hắn đáp xuống trên cột đá của đài chiến đấu. Vòm sáng đài chiến đấu đóng lại, Tinh Thần Thiên Tượng của Đông Dục phóng ra. Tinh quang đầy trời. Nhưng nơi có tia sáng mạnh nhất lại là ở phía sau lưng của Đông Dục. Đó là bóng dáng lạnh như băng của Hàn Vương.
Mảnh Tinh Thần Thiên Tượng này là Thiên Tượng băng tuyết tinh thần. Chỉ trong nháy mắt, thánh chiến đài hóa thành thế giới băng tuyết. Một mảnh trắng xóa. Từng luồng hàn khí xào xạc nhấp nhô. Trên hư không tinh tượng dường như cũng có từng luồng băng tuyết khí buông xuống. Mỗi một luồng khí băng tuyết đều có thể khiến cho người chết rét.
Phía sau lưng Đông Dục, một bóng hàn vương ngưng tụ từ băng tuyết đứng sững ở đó, cặp mắt có màu trắng, dường như có thể tổn thương linh hồn của con người. Băng tuyết khí của Tinh Thần Thiên Tượng buông xuống không ngừng hội tụ trên thân ảnh của hàn vương, khiến cho hàn khí tích chứa trên dị tượng này có thể làm cho cường giả Thiên Tượng cảnh tầm thường không dám tới gần.
Quá lạnh rồi. Lạnh đến tận xương tủy.
Tinh Thần Thiên Tượng là do tinh hồn diễn hóa sinh ra. Tinh Thần Thiên Tượng của Đông Dục dường như trở về tinh hồn. Đây là một loại biểu hiện của Tinh Thần Thiên Tượng, cường giả Thiên Tượng có thực lực có thể nắm trong tay lực lượng mượn nhờ của Tinh Thần Thiên Tượng, thì sẽ có thể xuất hiện loại dị tượng này. Thân ảnh của Hàn Vương đó chính là hình thể được nén lại của Tinh Thần Thiên Tượng. Lực lượng Tinh Thần Thiên Tượng không ngừng hội tụ ở trên người nó, khiến cho nó có uy năng cực mạnh.
- Lạnh.
Đây là cảm giác hiện giờ của Tần Vấn Thiên. Loại cảm giác lạnh thấu tận xương tủy, thậm chí xâm nhập linh hồn này, khiến cho người ta run rẩy một cách không tự chủ được.
Hai tròng mắt của Tần Vấn Thiên như yêu, ánh mắt lúc khép mở lóng lánh tia sáng, xuất hiện thiên tượng Mộng Giới Tinh Thần. Hai mảng Tinh Thần Thiên Tượng mơ hồ chồng lên nhau, ngay cả ở bên trong Tinh Thần Thiên Tượng của Hàn Vương, không ngờ lại có Mộng Giới Tinh Thần Thiên Tượng của Tần Vấn Thiên. Hai lực lượng lưu động ở trong không gian này.
Trong đó một cổ cực lạnh như băng. Một cổ khác thì tràn đầy hạt hủy diệt có lực phá hoại cường đại.
Gió lạnh thổi qua, khí hàn băng hóa thành gió lốc điên cuồng cuốn lên giữa không gian. Đông Dục vẫn lạnh lùng đứng trên cột đá như cũ, chăm chú nhìn bóng dáng của Tần Vấn Thiên ở phía trước. Bàn tay hắn chộp nắm vào trong hư không, trong phút chốc một hàn băng đại chưởng to lớn bỗng xuất hiện, nơi nó đi qua hết thảy đều đông cứng lại. Một tích tắc này khiến cho Tần Vấn Thiên cảm giác được rõ ràng có một dòng nước lạnh rất đáng sợ lưu động đến. Đại chưởng ấn băng phong hết thảy mọi thứ.
Lưu quang sáng óng ánh trên người Tần Vấn Thiên, lưu quang đáng sợ hội tụ thành một thanh Phương Thiên Họa Kích , đột nhiên đâm tới phía trước. Trong hư không xuất hiện từng vết kích, lưu quang hủy diệt vô tận dường như tụ vào một điểm, trong phút chốc bộc phát ra, chạm đụng vào đại chưởng ấn. Một tiếng nổ ầm vang cực lớn vang lên, trực tiếp xé bỏ.
-Lực công kích không tệ. Xem ra ngươi lĩnh ngộ chân ý quả thật lợi hại, nhưng chênh lệch cảnh giới không phải dễ dàng bù đắp như vậy.
Đông Dục chậm rãi đi tới phía trước. Bóng dáng hàn vương ngưng tụ sau lưng hắn phóng thích ra một cổ hàn băng phong bạo rét đáng sợ, không ngừng nghiền ép công phạt tới Tần Vấn Thiên, lực lượng muốn đông giết hết thảy quét cuốn ra.
Từng luồng Phong bạo chi ý động đến trên người của Tần Vấn Thiên, khiến cho da thịt của hắn có dấu hiệu đông cứng. Thần sắc của hắn lóe lên một đạo tinh mang rực rỡ. Thân thể đột nhiên khuếch trương, quần áo nứt rách, thân khoác áo giáp tinh tú, phù quang lưu động bên ngoài thân, dường như thân thể của hắn đã biến thành thứ không thể nào phá huỷ, giống như một tôn tiên ma trấn áp hết thảy vậy.
Thân thể của Đông Dục càng lúc càng gần. Tôn Hàn Vương cuốn lên gió lốc như là có vô càn lưỡi dao hàn băng sắc bén không ngừng chém đến. Trên vòm trời xuất hiện một hàn băng phong bạo hủy diệt y hệt cái mâm, dường như vô cùng vô tận giết tới Tần Vấn Thiên.
- Thật lạnh!
Một tầng hàn băng phủ trên thân thể của Tần Vấn Thiên. Loại lạnh này có thể khiến cho người ta bị đóng băng đến chết. Hàn khí có thể ăn mòn, hủy diệt giết hết thảy sinh cơ trong cơ thể. Thân thể của hắn mơ hồ có dấu hiệu kết thành hàn băng.
Xùy, xùy…
Tiếng vang chói lói truyền ra từ bên ngoài thân của Tần Vấn Thiên. Lực lượng đống sát này dường như muốn xé nát phòng ngự của hắn. Tứ chi của hắn mơ hồ sinh ra cảm giác cứng lên. Tuy lực phòng ngự của hắn siêu cường, nhưng nếu một mực phòng ngự, sớm hay muộn gì cũng sẽ bị gió lốc sắp hàng lâm hủy diệt sinh cơ.
Đông Dục quả thật rất mạnh với tu vi Thiên Tượng Tam Trọng cảnh.
-Giết!
Đông Dục quát lạnh một tiếng. Hàn Vương hội tụ một đạo đống diệt chưởng ấn lớn trong gió lốc giáng xuống từ trên trời, trực tiếp áp tới Tần Vấn Thiên.
Trên người Tần Vấn Thiên lưu động một lực lượng hủy diệt đáng sợ, yêu khí nhào lộn không nghỉ, khí thế không ngừng tăng cao. Bàn tay của hắn chấn động, đâm ra một kích. Một kích tích chứa sức mạnh vô cùng vô tận, muốn phá hủy hết thảy.
Bành...
Phương Thiên Họa Kích trực tiếp đâm vào đại chưởng ấn hàng lâm, đống diệt đại chưởng ấn nát vụn, nhưng vẫn có lực lượng đống diệt lưu động xuống. Đông Dục hừ lạnh một tiếng. Hàn Vương gầm lên, lại một đạo đông diệt đại chưởng ấn hàng lâm tới.
Trong lúc Tần Vấn Thiên ngẩng đầu, chỉ thấy Hàn Vương điên cuồng vỗ ra đại chưởng ấn, muốn bao trùm hư không.
Tốc độ công kích của Tần Vấn Thiên cực nhanh, Phương Thiên Họa Kích trong tay không ngừng đâm ra. Ầm ầm… tiếng vang không ngừng. Từng chưởng ấn nát vụn, bàn tay hắn nắm vào trong hư không, phù quang lóng lánh, bàn tay trích tinh, trực tiếp đánh ở trước mặt Đông Dục.
Đông Dục hừ lạnh một tiếng, hộ thể của Hàn Vương không ngờ lại bị bàn tay trực tiếp đánh trúng, ngay sau đó băng phong lập tức vỡ vụn.
- Áp chế, Tần Vấn Thiên bị áp chế lại rồi. Thực lực của Đông Dục thật mạnh. Thiên kiêu của Hoàng Cực Thánh Tông quả thật lợi hại. Nhưng hắn cao hơn Tần Vấn Thiên hai đại cảnh giới. Tần Vấn Thiên có sức chiến đấu như thế đã rất đáng sợ.
Trong lòng mọi người thầm nghĩ, chỉ thấy Đông Dục càng áp càng gần, điên cuồng đánh, Tần Vấn Thiên ấy hóa thân tiên ma y hệt thân ảnh đều mơ hồ có hóa thành băng sương khuynh hướng.
-Ngươi chiến cùng ta như thế nào đây?
Giọng nói cuồng ngạo của Đông Dục vang lên. Trên người Tần Vấn Thiên nở rộ ánh sáng kim bằng rực rỡ. Cánh chim nhoáng lên, thân thể hắn lui về phía sau, nhưng thấy Đông Dục trực tiếp ép tới, bàn tay vỗ vỗ ra hư không. Toàn bộ thiên địa dường như đọng lại, lực lượng băng phong ngăn trở thế lui của Tần Vấn Thiên. Mỗi một bước lui của hắn, băng phong thiên địa đều phát ra tiếng vang răng rắc.
Đông diệt nhất chỉ.
Thần sắc Đông Dục trong ánh sáng lạnh ngập trời. Lực Hàn Vương tụ tại thân, ngón tay của hắn điểm tới hư không, đè xuống vị trí Tần Vấn Thiên. Thiên địa gầm thét, lực lượng đông diệt lưu động vô hình, trực tiếp lần đến từng nơi từng nơi trong không gian này, ăn mòn vào thân thể của Tần Vấn Thiên. Một tích tắc phòng ngự của Tần Vấn Thiên bị đột phá, trong cơ thể mơ hồ sinh ra cảm giác bị đông cứng phá hủy, lạnh đến hồn thân chiến, lực lượng lưu động trong cơ thể dường như không trôi chảy.
-Thực lực của Đông Dục tại Hoàng Cực Thánh Tông ta cũng coi như là lợi hại, giết kẻ không biết trời cao đất rộng quá dễ dàng.
Trên bầu trời, Tể Hiên mở miệng nói với Lục Tử Yên ở bên cạnh.
-Xem ra cũng không tệ lắm. Chẳng qua là không tự mình cảm thụ được cường độ của lực lượng kia cụ thể lợi hại như thế nào. Dù sao thực lực của tên thổ dân dường như cũng không tệ. Thiên tài của Hoàng Cực Thánh Tông các ngươi giết một thổ dân cảnh giới thấp cũng không có gì đáng phải kiêu ngạo cả.
Lục Tử Yên cười nhẹ nói. Chiến đấu với thổ dân dường như không khơi dậy nổi sự hứng thú của nàng.
-Tử Yên, đương nhiên nàng coi thường cuộc chiến đấu giữa bọn họ rồi.
Tể Hiên cười cười nói.
-Không biết tin tức kia là thật hay giả. Nếu là thật, Tử Yên, chúng ta thật sự có thể mở rộng tầm mắt rồi. Đến lúc đó thiên kiêu của ngoại giới sẽ hội tụ tại Hoàng Cực Thánh Vực ta, không biết có bao nhiêu yêu nghiệt sẽ đến.
-Ta cũng rất chờ mong.
Trong con ngươi xinh đẹp của Lục Tử Yên lóe lên một chút ánh sáng lóa mắt:
-Tuy nhiên, ta luôn có cảm giác không chân thật. Nếu dựa theo lời ngươi nói, Hoàng Cực Thánh Vực chỉ là một vực tương đối yếu ớt. Vị đại năng kia muốn thu đồ không biết có bao nhiêu người, người trước ngã xuống, người sau tiến lên. Vì sao lại lựa chọn một Hoàng Cực Thánh Vực xa xôi chứ?
-Ha ha, có gì không tốt sao. Như vậy không chừng chúng ta cũng có cơ hội.
Tể Hiên cười nói.
-Thật sao?
Lục Tử Yên khinh thường trong lòng, nhưng vẫn cười nói:
-Nếu ngươi có thể trở thành đệ tử của vị đại năng ấy, cho dù là ngoại môn đệ tử, ta lập tức gả cho ngươi, cái gì cũng đều làm theo ý ngươi.
-Thật ư?
Tể Hiên nhìn lướt qua những đường cong uyển chuyển của Lục Tử Yên, trong mắt có vẻ tham lam. Hắn muốn thưởng thức nữ nhân này từ rất lâu rồi, nhưng nàng rất thông minh, một mực câu nhử khẩu vị của hắn, hại hắn chỉ có thể tiếp tục lòng vòng xung quanh.
-Dĩ nhiên, chỉ có điều Tể Hiên, ngươi có bản lãnh đó không?
Lục Tử Yên cười khanh khách,thần sắc của Tể Hiên lập tức ảm đạm.
Quả thật. Nhân vật đại năng như vậy thu đồ đệ, làm gì còn đến phiên Tể Hiên hắn. Hắn hoàn toàn không đủ tư cách. Nếu cạnh tranh, hắn cũng cạnh tranh không thắng những thiên kiêu thiên phú tuyệt luân kia.
-Hì hì …
Thấy thần tình của Tể Hiên, Lục Tử Yên cười cười, tiếp tục nhìn thánh chiến đài. Nàng chỉ thấy ở nơi đó, trên người Tần Vấn Thiên hình như đang xảy ra một luồng biến hóa. Quanh thân hắn, mơ hồ bắn ra từng luồng quang hoa cường thịnh, vô cùng hoa mỹ.
Ông…
Một đạo cường quang nở rộ, màu tím vàng rực rỡ như muốn đốt sáng không gian thánh chiến đài. Tinh Thần Thiên Tượng bao phủ trong thánh chiến đài, xuất hiện quang hoàn tinh hồn tử kim, khiến cho nụ cười Tể Hiên bỗng ngừng lại. Nụ cười trên mặt của Lục Tử Yên cũng đột nhiên cứng lại, định cách trong nháy mắt.
-Đây là tinh hồn gì, sao lại có quang hoàn tử kim?
Rất nhiều người lẩm bẩm nói nhỏ. Bọn họ lần đầu tiên thấy loại màu tinh hồn ánh sáng này.
-Đừng nói là, tinh hồn thất trọng thiên trong truyền thuyết chứ. . .
Có người nghĩ tới một khả năng, trái tim chợt chấn động mạnh lên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận