Thái Cổ Thần Vương

Đông Thánh mười ba châu

Tần Vấn Thiên làm sao không thương cảm, tuy nhiên vì truy cầu cảnh giới càng cao hơn cũng như tìm kiếm thân thế bí mật của mình rồi tìm kiếm Thanh Nhi, hắn nhất thiết phải rời đi.
Bây giờ Hoàng Cực Thánh Vực đã không còn có áp lực hoặc trở ngại để giúp hắn trưởng thành hơn được nữa.
Dược Hoàng lưu lại để tiếp tục dạy bảo Mạc Khuynh Thành, như vậy người mang Tần Vấn Thiên cùng đi ra ngoài tự nhiên là Kiếm Thánh Lý Mộ Bạch rồi.
Trên bầu trời, Tần Vấn Thiên cưỡi trên một cái phi thuyền rồi tựa như một tia chớp vậy lao đi.
- Mảnh bầu trời này hẳn là không có giới hạn chứ?
Lúc này Tần Vấn Thiên đã không còn nhìn thấy thân ảnh người thân phía dưới rồi nên lại ngẩng đầu nhìn trên hư không nói.
- Thế giới này được một cỗ lực lượng vô hình bao vây lấy còn bên ngoài đích xác là không có giới hạn. Nếu như người Hoàng Cực Thánh Vực muốn rời khỏi cái thế giới nhỏ bé này thì cần được cường giả Tiên Đài cảnh tiếp ứng từ bên ngoài, hỗ trợ phá vỡ lực lượng trói buộc của thế giới nhỏ bé, qua đó mới có thể đi ra ngoài được .
Lý Mộ Bạch nhìn về phía Tần Vấn Thiên nói làm cho Tần Vấn Thiên âm thầm gật đầu. Khi ở trên mặt đất hắn có khả năng cảm giác được sự tồn tại của tinh không, thậm chí có khả năng triệu hồi ra Tinh Thần Chiến Thú, điều này cũng có ý nghĩa là lực lượng trói buộc đối với thế giới nhỏ bé đích thật là có thật nhưng vô hình, không phải là thực thể.
Hồi lâu sau, Tần Vấn Thiên thậm chí đã không biết mình đã bay lên cao được bao nhiêu nhưng hắn đã mơ hồ cảm thấy được lực lượng trói buộc vô hình kia và điều khiển tốc độ bay của phi thuyền chậm lại.
- Tốt rồi, ta sắp phá giới đó, ngươi chuẩn bị cho tốt.
Lý Mộ Bạch mở miệng nói rồi lập tức hắn ôm theo Tần Vấn Thiên đột nhiên gia tốc lao đi về phía trước. Giờ khắc này thân hình Lý Mộ Bạch giống như một thanh lợi kiếm, trên thân có tiên quang lượn lờ, một thanh lợi kiếm xé rách hư không lao đi đồng thời tạo ra một cỗ vô hình ba động đáng sợ truyền đến, ô...ô...n...g.
Tần Vấn Thiên đột nhiên cảm thấy hoa mắt rồi một cỗ lực lượng kinh khủng ép lên thân thể hắn. Giờ khắc này Tần Vấn Thiên cảm thấy trong đầu mê muội nhưng rất nhanh hắn lại phát hiện ra thân thể của mình đang trôi nổi tại trong hư không bao la.
- Chuyện này.. .
Trong lòng Tần Vấn Thiên rung động thật sâu và đưa mắt nhìn nhìn đến phía trước. Nơi đó là từng cái Tinh vực vô biên lộng lẫy phát ra vạn trượng quang mang chiếu sáng thân thể của hắn, tất cả đều lọt vào trong tầm mắt của hắn.
- Hoàng Cực Thánh Vực ở đâu đây?
Trong lòng Tần Vấn Thiên chấn động.
- Ở nơi nào chứ, chúng ta bị ném đi ra ngoài rồi, đó chỉ là một hạt căn bản bé nhỏ mà thôi.
Lý Mộ Bạch sử dụng Tiên hoàn trên người bao bọc lấy Tần Vấn Thiên rồi đưa tay chỉ về một điểm sáng trên không, không sai, đó chẳng qua là một cái điểm sáng trong số vô số điểm sáng.
- Đó là.. .
Trong lòng Tần Vấn Thiên chấn động thật sâu, nơi đó có vô số điểm sáng đang trôi nổi trong ánh sáng của Tiên Vực, mỗi một điểm sáng kia đều được gọi là thế giới nhỏ bé hay sao?
- Đúng, nơi đó toàn bộ đều là các thế giới nhỏ bé, những thứ thế giới nhỏ bé đó đã cách chúng ta rất xa rồi. Tuy nhiên nếu như ngươi tới gần thì vẫn phát hiện ra chúng rất lớn nhưng nếu so với Tiên Vực thế giới mà nói thì vẫn giống như là muối bỏ biển vậy.
Lý Mộ Bạch vừa cười vừa nói, Tần Vấn Thiên nhìn Tiên Vực thế giới tản ra vạn trượng quang mang và ánh sáng của các thế giới nhỏ bé kia mà không ngừng di động. Tuy nhiên vô luận chúng di động như thế nào thì vẫn nằm trong phạm vi mảnh Tiên Vực này.
- Thế giới nhỏ bé này là ở phía trên Tiên Vực hay là phía dưới?
Tần Vấn Thiên thì thào nói nhỏ.
- Tiểu tử ngốc, hư không này hạo hãn bao la, nào có cái gì là phía trên hay phía dưới, trên dưới đều là tương đối mà thôi .
Lý Mộ Bạch cười nói khiến Tần Vấn Thiên sững sờ rồi lập tức gật đầu. Đúng vậy, tại trong không gian hư vô này nào có phương hướng chân chính. Nếu như hai người đi về phía ngược lại, như vậy đến cùng ai là chính ai là phản đây?
- Kỳ thực địa phương mà chúng ta thời khắc này đang ở bao gồm cả những thứ thế giới nhỏ bé kia đều đang ở vào trong phạm vi của Thanh Huyền Tiên Vực. Chỉ là chúng ta hiện tại ở trên không Tiên Vực, chờ đến khi chúng ta tiếp cận Tiên Vực thì có thể cảm giác được lực hút tới từ Thanh Huyền Tiên Vực rồi.
Lý Mộ Bạch nhìn về phía Tần Vấn Thiên giải thích nói.
- Thanh Huyền Tiên Vực, đây là tên của mảnh Tiên Vực này sao, ta có nghe đồn nói chư thiên Tiên Vực có tam thập tam thiên, đó là ở phương nào?
Tần Vấn Thiên nhìn Tinh Vực nở rộ ra vạn trượng quang huy nói. Một cái thế giới nhỏ bé so sánh cùng Tiên vực to lớn thì liền thật sự thành một hạt bụi rồi, những thế giới khác căn bản là không có cách sử dụng mắt thường để nhìn thấy được.
- Đừng có suy nghĩ quá xa, chẳng qua là mảnh thế giới này đối với ngươi mà nói cũng đã rất lớn rồi, chúng ta đi về phía trước đi.
Lý Mộ Bạch vừa mang theo Tần Vấn đi về phía Tiên Vực vừa đồng thời nhắc nhở nói :
- Ta có Tiên lực, có khả năng chống cự được lực hút tới từ Tiên Vực còn ngươi thì không được. Khi chúng ta càng tới gần vùng đất này thì lực hút càng cường đại sẽ hút ngươi xuống, ngươi không nên chống cự vì cơ thể sẽ tự sinh ra lực chống lại. Vả lại với cường độ thân thể của ngươi thì ít nhất là ngã không chết được, bất quá ta sẽ không đi cùng ngươi, ha ha.
- Tốt, tiền bối đã làm nhiều thứ cho ta rồi.
Tần Vấn Thiên cảm kích nói.
- Chuẩn bị xong chưa, vị trí nơi này hẳn là Vân Châu đại địa của Thanh Huyền Tiên Vực, còn cụ thể ngươi sẽ đáp xuống tòa thành trì nào thì ta cũng vô pháp xác định được, đi thôi.
Lý Mộ Bạch mở miệng nói rồi mang theo Tần Vấn Thiên lao về phía mảnh Tiên Vực vô tận bát ngát kia.
Tần Vấn Thiên nhìn Tiên Vực thế giới vô cùng vô tận giống như một mảnh Tinh Vực vắt ngang trong hư không vô tận mà trên khóe miệng xuất hiện một nụ cười và trong lòng đầy khát vọng.
Không bao lâu sau, Tần Vấn Thiên cũng cảm giác được một cỗ lực hút khủng bố truyền đến và tốc độ tiếp cận thế giới này của hắn càng ngày càng nhanh.
- Sau này xông xáo tại Tiên Vực, tự mình phải cẩn thận một chút, đi thôi.
Nói xong Lý Mộ Bạch liền thả Tần Vấn Thiên ra, trong sát na Tần Vấn Thiên giống như một viên sao băng lao xuống đại địa Tiên Vực phía dưới. Ở trong hư không đột nhiên có một cái đuôi lửa sáng chói xẹt qua rồi biến mất ở trong Tiên Vực bao la. Tại trong không gian bao la này một tia sáng lóe lên như vậy thì cực kỳ bé nhỏ không đáng để nhắc đến. Thời khắc này trong Tiên Vực không ai biết được cái đuôi lửa này sẽ dẫn phát ra sóng dậy như thế nào..
Thanh Huyền Tiên Vực là Tiên Vực thế giới chân chính. Tại không gian bên ngoài có vô tận thế giới nhỏ bé nổi lơ lửng, tại trong Thanh Huyền Tiên Vực có vô số cường giả và vô cùng vô tận thế lực.
Mà một trong những thế lực nổi danh nhất không hề nghi ngờ gì chính là những thế lực cường đại đứng đầu Tiên Vực, trong đó có một thế lực có phạm vi khống chế bao gồm cả Đông Thánh mười ba châu.
Đông Thánh mười ba châu chính là mười ba đại châu của Thanh Huyền Tiên Vực có cương vực lớn đến mức không cách nào tưởng tượng được. Sở dĩ chúng có tên gọi mười ba đại châu do trước đây cũng không có cách gọi thống nhất cho đến khi Đông Thánh Tiên Đế xuất hiện thì mới được gọi là Đông Thánh mười ba châu. Nơi này chính là địa bàn thống ngự của Đông Thánh Tiên Đế.
Tên của Tiên Vực địa giới thường được đặt tên theo các nhân vật cự phách của Tiên Vực đó. Thí dụ như một thế lực siêu cường của Thanh Huyền Tiên Vực là Trường Thanh Tiên Quốc, trước đây cũng không phải là Trường Thanh Tiên Quốc cho đến khi Trường Thanh Tiên Đế chưởng khống Tiên quốc này thì Tiên quốc mới đổi tên.
Đông Thánh mười ba châu cũng giống như vậy, Đông Thánh Tiên Đế xây dựng Đông Thánh Tiên Cung tại Đông Thánh Sơn. Môn nhân đệ tử cùng với thuộc hạ của hắn đi chinh phạt thiên hạ, sau mấy trăm năm mới nhất thống được mười ba châu và Đông Thánh Sơn trở thành Thánh địa của mười ba châu. Cho dù Đông Thánh Tiên Đế không trực tiếp chưởng khống Đông Thánh mười ba châu nhưng người trong Đông Thánh mười ba châu đều minh bạch, chủ nhân chân chính của Đông Thánh mười ba châu là ai.
Vân Châu đại địa, chính là một châu trong Đông Thánh mười ba châu, do một vị đệ tử Nhàn Vân Tiên Vương của Đông Thánh Tiên Đế thống lĩnh. Trên đại địa của Vân Châu đồng dạng có vô số thế lực, thành thị lớn nhỏ nhưng không có người nào dám xưng là một nước. Trong toàn bộ Đông Thánh mười ba châu cũng không có bất kỳ thế lực nào dám xây dựng quốc hiệu, nếu có thì đó là muốn chết.
Trên Vân Châu đại địa lại có tám mươi mốt quận, trong mỗi một quận lại có rất nhiều thành trì bởi vậy trong Vân Châu đại địa số lượng thành trì có thể nói là đếm mãi không hết.
Vô Ưu Thành chính là một trong các thành trì trên Vân Châu đại địa mênh mông này.
Lúc này ở trên không trung Vô Ưu Thành bỗng nhiên xuất hiện một cái bó tia sáng giống như một đạo thiểm điện xẹt qua hư không rồi lại phát ra thanh âm ô...ô...n...g. Tốc độ của tia sáng này khiến người ta sợ hãi.
- Là vật gì vậy?
Trong Vô Ưu Thành có người đúng lúc ngẩng đầu lên nhìn vật giống như sao băng rồi lập tức có không ít người né đi vì tựa hồ lo lắng sẽ bị tia sáng này rơi trúng người mình.
- Ầm ầm.
Ngay sau đó trên đại địa trực tiếp xuất hiện một cái hố sâu và quang đó xuất hiện từng cái vết nứt. Tất cả mọi người trong phương viên trăm dặm đều cảm thấy mặt đất chấn động còn người chung quanh hố sâu thì tức thì bị chấn động mạnh, hai mắt lộ ra phong mang mà nhìn chằm chằm vào cái hố sâu.
Lập tức bọn hắn thấy được một người toàn thân tắm máu, bộ dáng phi thường thê thảm đang nằm trong đó.
- Người này từ trên bầu trời rơi xuống?
Có người trong lòng rung động thần sắc không hiểu nói.
- Người này tựa hồ còn rất trẻ, rơi xuống với tốc độ kinh khủng như vậy mà không chết thì cũng tàn phế.
Trong lòng mọi người đều âm thầm nói tuy nhiên lúc này bọn hắn lại nghe được trong hố sâu phát ra một tiếng chửi nhỏ và thân thể người kia giãy dụa giật giật thì ai nấy đều ngạc nhiên.
Gia hỏa này, thân thể thật mạnh, như vậy mà vẫn có thể cử động được ?
Tần Vấn Thiên thời khắc này thật muốn mắng người, hắn bị Kiếm Thánh Lý Mộ Bạch lừa rồi. Tên kia nói khi mình rơi xuống thì có thể tự động sinh ra được lực lượng chống lại sức hút nhưng khi Tần Vấn Thiên rớt xuống thì sức hút quá mức mạnh mẽ mà nên cho dù hắn đã toàn lực đối kháng lại thì khi nện xuống đất không ít xương cốt đều đã bị vỡ vụn. Tình thế quá thảm rồi, sớm biết thế thì đã bắt Lý Mộ Bạch đưa mình hàng lâm Tiên Vực rồi.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người nhìn vào, Tần Vấn Thiên tự mình bò dậy, ngồi ở dưới hố sâu nhìn đoàn người vây xem và cũng đưa mắt nhìn lại đám người này.
Tu vi của đại đa số mọi người đều là Thiên Tượng cảnh giới, một số người tuổi nhỏ hơn tu vi chỉ có Thiên Cương cảnh. Tiên Vực hiển nhiên cũng không phải là như trong tưởng tượng, tất cả đều là Tiên Nhân.
Trong chư thiên Tiên Vực chân chính là sinh linh vô tận, mỗi người sau khi sinh ra thì đều cần phải dựa vào bản thân mình nỗ lực không ngừng tu hành mà lớn mạnh lên. Qua thời gian từng đời một sinh sôi nảy nở, số lượng người tại Tiên vực đã trở thành vô cùng vô tận, tuy nhiên số lượng cường giả dưới Tiên Nhân càng nhiều thì số lượng cường giả có tu vi càng cao hơn nhất định là sẽ càng ít hơn, đây là quy tắc bất biến.
- Uy, ngươi sao lại từ trên trời rơi xuống vậy?
Lúc này có một người đi lên phía trước nói hỏi Tần Vấn Thiên. Người nọ là một gã thiếu niên chừng mười sáu mười bảy tuổi, trong ánh mắt của hắn còn mang theo vẻ thuần phác đầy hiếu kỳ nhìn Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên chưa nói gì thì lại nghe thiếu niên tiếp tục nói :
- Thương thế của ngươi cũng không nhẹ, ta đưa ngươi về để lão gia tử nhà ta giúp ngươi xem thương thế một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận