Thái Cổ Thần Vương

Truy nã

Dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: Truyện YY
Tần Vấn Thiên đã phát hiện tiên niệm đó, yêu kiếm của hắn đâm vào người Khương Cuồng. Trong cơ thể Khương Cuồng phát ra một loại tiên uy.
Hắn biết cường giả Tiên Đài đều có thể lưu lại tiên niệm trên người hậu bối, Bạch Vô Nhai làm như vậy, lúc trước Triệu Ngữ Yên cũng giống như vậy, lẽ nào Tần Vấn Thiên lại không cảnh giác.
Bởi vậy, hắn quyết định bỏ Khương Cuồng lại, lập tức rời đi.
- Khương Cuồng.
Hư ảnh tiên niệm bao phủ cơ thể Khương Cuồng, lúc này cơ thể hắn đã mất đi sinh cơ, lục phủ ngũ tạng đều bị đả kích hủy diệt, trái tim suýt bị hủy diệt, một kích của Tần Vấn Thiên đã lấy mạng của hắnn, ra tay hung ác, không chút lưu tình.
Tuy Khương Cuồng còn chưa chết, vẫn còn lưu lại một đám sinh cơ, đó là do tiên niệm của phụ thân hắn bảo vệ trái tim hắn, bảo hộ sinh cơ bất diệt.
Nhưng dù vậy, Khương Cuồng không chết cũng thành phế nhân, khó có ngày hồi phục.
Việc này làm mọi người rung động, cho dù là Tà Vũ cũng sợ hãi, lúc này hắn cảm nhận được từng cơn lạnh buốt, mồ hôi lạnh ứa ra.
Quá quả quyết, hung ác, Khương Cuồng hoàn toàn chiếm ưu thế, bên cạnh lại có cường giả Tiên Thai cảnh bảo hộ, bọn họ cho rằng chỉ cần Khương Cuồng mở miệng, Tần Vấn Thiên sẽ không thể dẫn người đi, thậm chí bản thân hắn cũng khó lòng rời khỏi, nhưng tất cả bọn họ đã đánh giá thấp Tần Vấn Thiên, hắn quyết đoán, tàn nhẫn, vì một người con gái, hắn có thể thẳng tay giết Khương Cuồng của Khương thị.
Trong lúc thời cơ ngàn cân treo sợi tóc đó, kiếm của hắn đâm vào cơ thể Khương Cuồng, ý niệm duy nhất trong đầu hắn là muốn mạng Khương Cuồng, ai dám cản hắn?
Mặc dù phụ thân Khương Cuồng lưu lại tiên niệm trong người Khương Cuồng cũng không dám hiện thân, một khi xuất hiện, Khương Cuồng chắc chắn sẽ chết, một chút cơ hội sống cũng không có, loại điên cuồng như thế ngược lai đã cho Tần Vấn Thiên cơ hội dẫn người đi.
- Quả thực không muốn sống.
Thống lĩnh phủ Hàn Lạc nói thầm, quá điên cuồng, vừa rồi chỉ cần Tần Vấn Thiên phạm phải một lỗi nhỏ, e rằng sẽ phải bỏ mạng nơi này, vì một người con gái, có đáng phải mạo hiểm như vậy không?
Người có được thiên phú như Tần Vấn Thiên cũng không nhiều, dựa vào Thiên Tượng nhị trọng, cứng rắn chiến đấu với Thên Tượng Ngũ ngũ trọng của Khương Cuồng, còn ép Khương Cuồng sử dụng tới tiên binh
Về phần Triệu Ngữ Yên, nhìn cảnh Khương Cuồng hấp hối, nàng cảm thấy toàn thân phát run, sắc mặt tái nhợt, lại là hắn, cắt đứt tất cả hi vọng của mình, tại sao hắn dám ra tay giết Khương Cuồng, sao hắn có thể to gan như thế.
- Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Phụ thân Khương Cuồng hạ lệnh, Bộ Yên Vũ còn đờ đẫn chưa phản ứng kịp, lập tức hạ lệnh:
- Lùng bắt khắp toàn thành.
Trong mắt đại trưởng lão Kim Giáp tông bắn ra phong mang đáng sợ, đúng là một tên gia hỏa điên cuồng, trong lòng hắn có chút hoài nghi, sau lưng tên kia nhất định có nhân vật vô cùng đáng sợ chống lưng, vì sao lại phải mạo hiểm giết Khương Cuông như vậy? Chẳng lẽ sư môn trưởng bối của người này không thích hậu bối đánh ra uy phong của mình hay sao?
Có lẽ chỉ có thể giải thích như vậy, không hổ danh là đệ tử cao nhân dạy dỗ, mới Thiên Tượng nhị trọng, thủ đoạn đã có thể thuyết phục hắn, nếu đặt hắn vào vị trí của Tần Vấn Thiên, hắn tuyệt đối không dám làm như vậy, có lẽ đây là ý nghĩ của tất cả mọi người, không có người nào dám nghĩ Tần Vấn Thiên lại làm như vậy.
Tần Vấn Thiên làm như vậy là bởi vì không còn lựa chọn nào khác, hắn nhất định phải cứu Tần Thanh, bởi vậy hắn mới cường thế đi vào phủ thành chủ, tạo thành một giả tưởng, làm cho Khương thị nhất mạch phải thả người.
Đối với Khương thị nhất mạch cũng như Khương Cuồng mà nói, Tần Thanh không quan trọng, thả hay thả cũng không có ảnh hưởng gì tới bọn họ.
Chỉ cần Khương Cuồng thả người, hắn sẽ lập tức rời đi, nhưng Khương Cuồng không chịu thả, như vậy hắn buộc phải động thủ.
Mà với thực lực của hắn, đối đầu với đám cường giả như trong phủ thành chủ, liều mạng chỉ còn con đường chết, cho nên hắn chỉ còn một con đường duy nhất, bắt Khương Cuồng, dẫn theo Tần Thanh rời đi.
Đương nhiên muốn làm như vậy, không thể không dùng chiến lợi phẩm thu được trên người cường giả Chiến Thiên cung, ví dụ như cái pháp bảo phòng ngự kia, chính là một pháp bảo Tiên cấp, cực kỳ trân quý, cũng chỉ là một kiện chiến lợi phẩm duy nhất, vì cứu Tần Thanh hắn không thể không dùng.
Pháp bảo di động không gian cự li xa, đó là quyển trục rất tinh diệu, có khả năng truyền tống không gian mấy vạn dặm.
Tần Vấn Thiên và Tần Thanh trực tiếp xuất hiện ở một nơi khác trong Vô Ưu Thành, lực lượng cường đại tàn phá trong không gian, Tần Thanh bước đi không vững, Tần Vấn Thiên một tay nắm lấy tay nàng, cưỡi lên coi thoi bay thẳng vào tầng mâ, bọn họ phải chạy thật xa, không dám dừng lại.
Mặc dù đã đi mấy vạn dặm, nhưng đối với cường giả Tiên Thai cảnh, như vậy chưa là gì, bắt buộc phải ra khỏi thành trong thời gian ngắn nhất, càng nhanh càng tốt.
Tiên thoi là tiên binh tốc độ, nhanh như tia chớp, Tần Thanh bị Tần Vấn Thiên nắm tay kéo đi, đôi mắt nàng dịu dàng nhìn Tần Vấn Thiên, trong lòng ấm áp, cảm tạ không nói thành lời, nàng thật sự không ngờ tới, Tần Vấn Thiên sẽ vì mình mà làm những việc này.
- Tần đại ca, gia gia và Tần Phong bọn họ,…-
Tần Thanh thấp giọng hỏi.
- Yên tâm đi, trước khi đến phủ thành chủ, ta đã bảo bọn họ rời đi, Tần gia cũng đi rồi.
Tần Vấn Thiên đáp lại, một khi hắn đã đến phủ thành chủ, sẽ khong để lại nỗi lo về sau.
Tần Thanh nghe Tần Vấn Thiên nói vậy, trong lòng vô cùng yên tâm, mây mù bao phủ cả không gian, tiên thoi nhanh như chớp, rời khỏi Vô Ưu thành tiến về phương xa.
Hắn tru sát Khương Cuồng của Khương thị nhất mạch, nhất định phải rời đi thật xa, cho dù rời khỏi tòa thành mấy vạn dặm cũng không an toàn, hắn phải đi xa hơn nữa.
Tiên Vực mênh mông, người của Khương thị nhất mạch muốn tìm được hắn cũng không phải dễ.
Khương Cuồng chết ở Vô Ưu thành đã tạo thành sóng to gió lớn, cả Vô Ưu thành huyên náo xôn xao, phủ thành chủ lục soát khắp thành, gà chó không yên, lòng người lo lắng.
Người trong Vô Ưu thành nghe nói, Khương Cuồng cường thế đi vào Vô Ưu thành, rất nhiều thế lực trong Vô Ưu thành nghênh đón thiếu gia Khương Cuồng của Khương thị nhất mạch trong phủ thành chủ, hắn bị người ta giết trong tiệc rượu, cụ thể đã chết hay chưa thì không xác định, toàn bộ tin tức bị phong tỏa, nhưng Khương thị nhất mạch nổi giận gây áp lực cực lớn lên phủ thành chủ.
Thận chí, Quận vương của Giang Lăng quận cũng phải đích thân đến, Giang Lăng quận nắm trong tay nhiều thành trì, một Quận vương cũng là chư hầu một phương, nhưng thiếu gia của Khương thị nhât mạch chết ở Giang Lăng, Quận vương hắn cũng không thể nào an lòng được, hắn phải đến đây kết hợp cùng với Khương thị nhất mạch truy nã Tần Vấn Thiên, lệnh truy nã Tần Vấn Thiên nhanh chóng lan ra khắp Giang Lăng quận.
Nhưng đối với Tần Vấn Thiên mà nói, hắn không biết những việc này.
Cách Vô Ưu thành mấy vạn dặm có một sơn mạch, ở giữa có một ngọn núi xanh biếc, trên đỉnh là mấy gian phòng, từ trong phòng nhìn ra ngoài, cả không gian được bao phủ một màu xanh.
Trên vách núi, ba người đang ngồi ở nơi này, một người trong đó đang tu hành quyền pháp, chính là Tần Phong, một người khoanh chân ngồi đó, điều chỉnh hô hấp, chính là Tần Vấn Thiên.
Ngoài hai người ra thì ở cách đó không xa còn có một thiếu nữ, nàng ngồi yên lặng nhìn hai người, đó chính là Tần Thanh.
- Một tháng trở lại đây, Tần Phong tiến bộ rất nhanh, đã trùng kích vào Nguyên Phủ cửu trọng, đã lĩnh ngộ được hơn nửa cảnh giới võ đaọ, Tần đại ca đã lĩnh hội được tinh thần võ đạo, khó trách lại lợi hại như vậy.
Tần Thanh thấy Tần Phong tiến bộ như vậy thì nàng vui mừng, nếu Tần đại ca cứ ở bên cạnh bọn họ như vậy thì tốt rồi, một mặt có thể dạy dỗ Tần Phong, nàng cũng có thể làm gì đó cho Tần đại ca ăn.
- Tần Thanh, ngây ra đó làm gì?
Tần Mộc bước đễn chỗ Tần Thanh, ngồi xuống bên cạnh nàng.
- Ta đang nghĩ, nếu như Tần đại ca không đi nữa mà ở lại đây thì thật tốt, chúng ta có thể gặp được Tần đại ca, thật may mắn.
Tần Thanh ngẩng đầu khẽ cười, nói.
- Đúng vậy, thực sự là may mắn của chúng ta.
Tần Mộc gật đầu, nếu như không có Tần Vấn Thiên, e rằng bọn họ đã xong đời rồi.
- Nhưng Tần Phong là đệ tử của Tần đại ca, nhưng chia lìa là điều khó tránh khỏi, Tần Thanh, đến lúc đó ngươi cũng không được quá xúc động, Tần đai ca là người truy cầu tương lai của chính mình, đến lúc đó mỗi người chúng ta sẽ đi một phương, đi càng xa càng tốt, cần phải rời khỏi Giang Lăng quận mênh mông này, Thậm chí ra khỏi Vân Châu.
Tần Mộc nói với Tần Thanh, sắc mặt của nàng càng buồn bã.
Phải rồi, Tần đại ca có con đường riêng của mình, sao có thể ở mãi cùng bọn họ được, Tần đại ca đã làm rất nhiều chuyện cho bọn họ, thậm chí còn mạo hiểm cả tính mạng để cứu nàng.
- Vâng.
Tần Thanh gật đầu.
Lúc này chỉ thấy Tần Vấn Thiên ngồi trên vách núi, trên người sinh ra khí tức chấn động, dường như có một ý cảnh huyền diệu xuất hiện.
Trong mắt Tần Mộc hiện lên một tia khác lạ, nhìn Tần Vấn Thiên, toàn thân Tần Vấn Thiên tỏa ra hào quang rực rỡ, từ trong người phát ra năng lượng vô cùng thần kì.
- Dường như Tần đại ca đột phá, xem ra là sắp bước vào Thiên Tượng tam trọng.
Tần Mộc thì thào nói nhỏ một tiếng, lúc này Tần Vấn Thiên thở sâu, dường như muốn hấp thu thiên địa linh khí vào trong cơ thể, đôi mắt sáng, tinh thần sảng khoái.
- Sư tôn, người tỉnh rồi.
Tàn Vấn Thiên đứng dậy, hắn vui vẻ chạy lại, sau đó quấn quýt lấy Tần Vấn Thiên, hỏi về mấy vấn đề chưa được giải quyết, Tần Vấn Thiên từ tử trả lời từng câu hỏi một, cũng là để bản thân hắn lĩnh ngộ lại, sau đó đi về phía Tần Mộc, cười hỏi:
- Lão gia tử, sau này có dự định gì không.
- Lưu lạc bốn phương, không thể trở về Vô Ưu thành, cố hết sức để rời khỏi Giang Lăng quận, không biết sẽ phải đi bao lâu nữa.
Tần Mộc cười nói.
- Ừ, ngươi nghĩ như vậy là tốt rồi, Tần Phong và Tần Thanh, hai tiểu gia hỏa này, về sau nhờ người bận tâm rồi.
Tần Vấn Thiên nói.
- Phải đi sao?
Tần Mộc sững sờ.
- Nên đi thôi, không thể cứ ở mãi trong núi được.
Tần Vấn Thiên cười.
- Sư tôn.
Tần Phong chạy tới, Tần Thanh nhìn Tần Vấn Thiên và cúi đầu, Tần Mộc lại thản nhiên vỗ vai Tần Vấn Thiên:
- Cũng tốt, ông cháu chúng ta sẽ uống với ngươi vài chén, xem như tiễn ngươi lên đường.
- Được.
Tần Vấn Thiên gật đầu, bốn người ngồi vây lại một chỗ, cứ ngồi trên mặt đất mà uống rượu, ngay cả nha đầu Tần Thanh kia cũng không nói gì, chỉ uống rượu, cả bốn người đều không nhắc gì đến chuyện phải chia xa, chỉ để trong lòng, nói chuyện khác.
Cứ nóí chuyện như vậy đến tận lúc mặt trời xuống núi, tỷ đệ Tần Thanh Tần Phong nằm ngủ trên bãi cỏ, Tần Vấn Thiên nhìn hai người, khẽ gật đầu với Tần Mộc, ngay sau đó hắn bay lên và biến mất dưới ánh trăng.
Sau khi Tần Vấn Thiên rời đi, khóe mắt Tần Thanh, Tần Phong cũng đẫm lệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận