Thái Cổ Thần Vương

Phong thái cuồng ngạo

Tần Vấn Thiên nhìn Hàn Đông Giang, nhìn từng khuôn mặt trong đám người Khương Yển, trong đồng tử bình tĩnh lộ ra một tia hàn ý nhàn nhạt.
- Bùi Vũ tiểu thư không cần để ý tới những người này, ngươi tự bảo trọng đi thôi.
Tần Vấn Thiên nói với Bùi Vũ trước, sau đó liếc mắt thoáng nhìn Bùi Thiên Nguyên ở bên kia, nhàn nhạt mở miệng:
- Nơi đây tuy có cảnh đẹp rượu ngon, còn có truyền thuyết thê mỹ, duy nhất chỉ có những người này lại là phá hư phong cảnh, không cùng chí hướng quan niệm thì không thể hợp tác bàn luận, xin cáo từ.
Dứt lời thân hình Tần Vấn Thiên lóe lên, tiến về phía trong hư không, giống như một tia chớp vừa nhanh vừa mãnh liệt.
- Còn muốn đi?
Thần sắc Chu Hành Sơn của Chiến Thiên tiên phủ chợt phát lạnh, sát niệm đáng sợ, ý chí chiến đấu cuồn cuộn bộc phát, vô cùng hung bạo mạnh mẽ, hắn giơ nắm đấm lên, đánh về phía hư không, lập tức, dường như có một chiến thú đáng sợ xuất hiện, rít gào ở trên bầu trời, trấn áp về phía Tần Vấn Thiên, ấy vậy mà lại chỉ thấy thân hình Tần Vấn Thiên lóe lên, hóa thành rất nhiều hư ảnh, toàn thân giống như lưu quang vậy.
Công kích khủng bố ầm ầm ầm trên hư không, chấn động tới mức mặt đất đều khẽ rung động, ánh mắt của Chu Hành Sơn nheo lại, hắn thấy Tần Vấn Thiên không hề dừng lại, tiếp tục đi về phía trước, liền hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đạp lên hư không, truy kích về phía Tần Vấn Thiên, trên người mơ hồ phóng ra khí thế đáng sợ, lực lượng cường thịnh dội ngược lại khiến cho mặt đất đều phát ra âm thanh ầm ầm chấn động.
Trong con ngươi của Nghê Phượng bắn ra một tia hàn quang, chỉ thấy nàng đạp một cái, kiếm rút ra khỏi vỏ, ngự kiếm mà đi, truy kích về phía trước.
- Thoát được không?
Thân hình đám người Khương Yển, Thư Lộ Diêu cũng đều lóe lên, chỉ trong nháy mắt, rất nhiều bóng người đồng thời ngự không mà đi, trên tiệc rượu, cuối cùng lại chỉ còn lại không đến một nửa số người, cảnh tượng như vậy khiến cho mọi người ngược lại là đều lộ ra vẻ thú vị, quận vương thiết yến, không nghĩ tới lại phát sinh xung đột, tiệc rượu mới vừa mới bắt đầu, liền phát sinh xung đột chiến đấu, cường giả đều rời đi.
Chỉ có điều, tu vi của Tần Vấn Thiên mới đạt Thiên Tượng tam trọng, e rằng sẽ bị tiêu diệt rất nhanh, đại khái không tốn bao nhiêu thời gian, những người đó sẽ trở lại tiệc rượu.
Bọn họ đã âm thầm có chút đồng tình với Tần Vấn Thiên, người này tuy rằng không tầm thường, nhưng khó tránh khỏi có chút không biết tốt xấu, đúng như Hàn Đông Giang nói, nếu như Tần Vấn Thiên là đệ tử của Kỳ Môn tiên phủ, có bối cảnh giống như Xa Viên, dù có đối chọi gay gắt với những người này, thậm chí động thủ cũng không quan trọng, nhưng hắn không có bối cảnh thế lực, lại cũng không biết chừng mực như vậy, chẳng phải là đâm đầu vào chỗ chết hay sao, chỉ có thể trách hắn không biết thu mình, ở Tiên Vực, mặc dù người có thiên phú trác tuyệt như vậy cũng sớm chết non.
Loại chuyện này, Tiên Vực nhìn nhiều đã quen mắt, Bùi Thiên Nguyên càng thấy nhiều, số nhân vật thiên tài mà hắn nhìn thấy ngã xuống đếm không hết, hắn càng nhìn rõ quy tắc của Tiên Vực.
Chỉ thấy lúc này thần sắc của Bùi Thiên Nguyên rất bình tĩnh, chỉ tùy ý cầm chén rượu lên, quay sang Quý Không của Vân Lâu Thánh môn ở bên cạnh, hắn nâng chén, hai người đối ẩm một chén, sau đó Bùi Thiên Nguyên nhìn về phía mọi người và nâng chén cười nói:
- Một chút chuyện nhỏ, không nên quấy rầy nhã hứng các vị, chúng ta trước cạn một chén, chờ bọn họ trở về lại nói chuyện phiếm.
- Quận vương khách khí.
- Đa tạ quận vương cùng Quý Không lâu chủ khoản đãi.
Mọi người khách khí nói, đều biểu thị tôn kính, chỉ có Bùi Vũ ở bên cạnh là tức giận đến sắc mặt tái nhợt, không một chút dễ nhìn.
Lúc này Tần Vấn Thiên bay ở trên không trung, phía dưới là cảnh tuyết xa hoa, giống như là tiên cảnh nhân gian, đáng tiếc thời khắc này Tần Vấn Thiên căn bản không có tâm tư thưởng thức, tốc độ của hắn nhanh như tia chớp, chân đạp thần binh, lại giống như một đạo lưu quang bay trong hư không, trong chớp mắt ngắn ngủi liền trực tiếp xuyên ra khỏi phạm vi của Phiêu Tuyết lâu, lao thẳng đến Phiêu Tuyết thành.
Ở phía sau, đại quân trùng trùng điệp điệp đuổi sát theo Tần Vấn Thiên, thần sắc của những người đó lạnh lẽo, cực kỳ không thiện cảm, bọn họ đều ngự thần binh, tốc độ như sấm sét, nhanh đến không thể tưởng tượng nổi.
Những cường giả này phần lớn đều là thuộc hạ của các môn phái, thực lực cường đại, tốc độ đáng sợ.
- Xa Viên, hôm nay chúng ta tạm thời không tính toán với ngươi, chuyện này ngươi không cần lo.
Thư Lộ Diêu nhìn sang Xa Viên theo sát bên cạnh, tốc độ của hắn nhanh nhất.
Xa Viên lạnh lùng liếc mắt nhìn Thư Lộ Diêu, khóe miệng hàm chứa vài phần ý tứ khinh miệt.
Quỷ đao Mộ Nham cũng theo kịp, hắn không nhanh không chậm đi theo đám người, chắp hai tay sau lưng đi đằng sau, không một ai biết trong lòng hắn đang suy nghĩ điều gì.
Ngoài rất nhiều thiên kiêu nhân vật ra, các cường giả, thuộc hạ của bọn họ đuổi sát không buông.
Dưới Phiêu Tuyết thành, chợt có người ngẩng đầu lên nhìn trời, chỉ thấy một tiếng nổ lớn trấn áp hư không, trong lòng tất cả đều chấn động, những người này là cường giả phương nào, đã xảy ra chuyện gì?
Không ít cường giả đạp không bay lên, trực tiếp đi theo đám người, muốn xem thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện lớn gì.
Đoàn người càng ngày càng nhiều, chẳng mấy chốc, trên bầu trời có thể nói là trùng trùng điệp điệp, đại quân kéo đi, chấn động lòng người.
Nhưng trên thực tế thì sao? Chẳng bao lâu sau khi Tần Vấn Thiên rời khỏi Phiêu Tuyết lâu, tốc độ của bọn họ cực nhanh, dường như trong nháy mắt đã đến Cửu Tiên Chung, thân hình Tần Vấn Thiên lóe lên, trực tiếp đứng ở phía trước Cửu Tiên Chung khủng bố, đắm mình trong vô tận phù quang, thân thể hắn dừng ở giữa hư không, phía sau là cường giả lũ lũ nhanh chóng đuổi đến, tiếng gió thổi vù vù không ngừng, chỉ trong chớp mắt, phía trước Tần Vấn Thiên đều là cường giả các thế lực.
- Ngươi cho rằng ngày hôm nay ngươi có thể sống sót sao?
Ánh mắt lạnh lùng cao ngạo của Nghê Phượng nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên, giọng nói của nàng vẫn lộ ra khí chất cao ngạo, kiếm khí trên người gào thét, ẩn ẩn như muốn bắn ra, đồng tử lạnh lùng như đã coi Tần Vấn Thiên như người chết.
Thân thể Xa Viên đáp xuống bên cạnh Tần Vấn Thiên, hắn đứng ở trên hư không, thân thể cũng được bao bọc giữa phù quang, hắn nhìn chằm chằm Nghê Phượng ở trước mặt, lạnh lùng cao ngạo nói:
- Ngươi hôm nay dám động tới hắn thử xem.
Thần sắc Nghê Phượng vô cùng lạnh giá, nhìn chằm chằm vào Xa Viên, tên hỗn trướng này không ngờ lại che chở Tần Vấn Thiên.
- Hôm nay ta nhất định muốn động vào hắn đấy, không chỉ có động vào, mạng của hắn ta cũng muốn.
Chu Hành Sơn của Chiến Thiên tiên phủ lạnh lùng nói, phía sau bọn họ, có thể nói cường giả như mây.
- Đây cũng là ta lời muốn nói.
Thư Lộ Diêu tiếp lời nói.
Khương Yển cười lạnh một tiếng, nhìn Xa Viên:
- Xa Viên, ngươi không ngăn cản được, lui ra đi, tránh làm tổn thương tới ngươi.
- Xa Viên huynh, đây là ân oán của cá nhân bọn họ, hãy để cho bọn họ tự giải quyết đi, ngươi tội gì lại tham dự vào.
Chỉ nghe thấy Bùi Khiếu vừa đến cũng mở miệng khuyên một tiếng, làm cho ánh mắt của Xa Viên lóe lên, nhìn chằm chằm vào Bùi Khiếu, lạnh nhạt nói:
- Làm càn, ngươi thân là người của Quận Vương phủ, vốn đứng ở giữa, Thiên Vấn huynh lúc nào đắc tội đến Quận Vương phủ của ngươi, vậy mà lại có sát tâm như đám người này? Nếu như ngươi a dua nịnh hót theo những kẻ này, ta thật sự xem thường cách làm người của Bùi Khiếu ngươi.
- Xa Viên huynh, ta chỉ là nói lời khuyên bảo.
Thần sắc Bùi Khiếu lạnh giá, hắn chính là thiên kiêu nhân vật của Quận Vương phủ, thực lực cũng mạnh phi thường, Xa Viên không nể tình cũng thôi đi, vậy mà còn nói lời ngông cuồng như vậy.
- Đây là muốn lấy nhiều khinh dễ ít sao?
Quỷ đao Mộ Nham chậm rãi đi lên phía trước, đứng ở bên cạnh Xa Viên, thần sắc của mọi người phía đối diện đều lạnh lão, nhìn chằm chằm vào Xa Viên và Mộ Nham, Tần Vấn Thiên không có nửa phần uy hiếp, trong mắt bọn họ đã là vật trong lòng bàn tay, có thể tùy ý giết chết, nhưng Mộ Nham và Xa Viên lại khác, hai người này thực lực cường đại, lại có bối cảnh, không có khả năng đối phó dễ dàng như thế.
- Xa Viên, Mộ Nham, tâm ý của các ngươi lòng ta ghi nhận, chỉ có điều, nếu bọn họ muốn đối phó ta như vậy, cứ để cho bọn họ tới thôi.
Tần Vấn Thiên lạnh lùng mở miệng, khiến cho Xa Viên và Mộ Nham đều sửng sốt, sau đó Mộ Nham lộ ra thần sắc thú vị, đánh giá Tần Vấn Thiên, cười nói:
- Được, nếu ngươi đã nói như vậy, Mộ Nham ta đây liền không nhúng tay vào.
Xa Viên xoáy ánh nhìn thật sâu vào Tần Vấn Thiên, sau đó nhìn về phía Cửu Tiên Chung, liền cười nói:
- Được, ta tin tưởng Thiên Vấn huynh.
Dứt lời, thân thể Xa Viên cũng lui sang một bên, hai người dường như trở thành quần chúng, duy nhất chỉ có Tần Vấn Thiên đối mặt với các vị thiên kiêu nhân vật, hơn nữa thực lực của bất kỳ người nào cũng đều mạnh mẽ hơn hắn.
Nhưng Tần Vấn Thiên như thể hoàn toàn không hề để ý chút nào, ánh mắt của hắn đảo qua đoàn người phía trước, trong mắt lộ ra một tia lạnh giá sắc bén, mở miệng nói:
- Một đám người tự cho mình là đúng, chỉ biết ỷ mạnh hiếp yếu, tự nhận là tài trí hơn người, nhưng không biết mình đáng thương như nào, các ngươi tự xưng là thiên kiêu, cao cao tại thượng, nhưng mà ở trong mắt ta, các ngươi chẳng qua là một đám phế vật cao ngạo không có năng lực mà thôi, có tư cách gì mà cao ngạo ở chỗ này, nếu ta có tu vi như các ngươi, chỉ cần giơ tay lên là có thể chém giết các ngươi ngay lập tức.
- Thực sự càn rỡ.
Mọi người nghe được lời nói cuồng ngạo của Tần Vấn Thiên, thần sắc đều là lạnh vô cùng, Nghê Phượng càng không nhịn được giẫm chận tại chỗ, từ trong ánh mắt lạnh lùng cao ngạo phát ra kiếm quang lạnh như băng, chỉ thấy bàn tay nàng vung lên, trong phút chốc từng thanh lợi kiếm sắp hàng bên nhau, dường như có bảy thanh kiếm cùng rung lên, từng tiếng ông ông truyền ra, bảy thanh kiếm đồng loạt bắn ra.
Chỉ thấy mỗi một thanh kiếm đều hàm chứa uy lực đáng sợ, khí tức sát phạt đáng sợ, kiếm trước mạnh hơn kiếm sau.
Chỉ trong tích tắc khi kiếm thứ nhất bắn về phía Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên liền cảm giác được kiếm quang ngập trời cuồn cuộn quét qua tất cả, tâm niệm hắn thoáng động, ngay lập tức, vô tận phù quang điên cuồng bao phủ thân thể của hắn, phù văn nhanh chóng lưu động khắp thiên địa, hóa thành một chưởng ấn đáng sợ, bàn tay Tần Vấn Thiên vừa nhấc lên đã đánh về phía trước.
Đồng thời, kiếm cũng đã tới, những tiếng động cực lớn ầm ầm vang lên, kiếm quang và chưởng ấn va chạm với nhau, chấn động khắp cả hư không, kiếm quang không thể xuyên qua chưởng ấn, nhưng kiếm thứ hai lại đâm tới, lại là một đợt công phạt vô cùng đáng sợ, kinh thiên động địa.
Kiếm thứ ba, kiếm thứ tư liên tục đánh tới, thật sự có thể nói là uy thế chấn động đất trời, tuy rằng Nghê Phượng lạnh lùng cao ngạo nhưng thực lực quả thật cường đại.
Tuy nhiên lại thấy vô tận phù văn lưu chuyển quanh người Tần Vấn Thiên, hóa thành một bức tường tinh thần, ngăn cản ở phía trước thân thể hắn, mặc cho thiên địa đổ nát, bức tường phù văn không đổ, bảy kiếm đánh xuống, hư không cũng phải run rẩy, bức tường phát ra âm thanh vỡ vụn răng rắc, Tần Vấn Thiên vẫn chắp tay đứng ở trước Cửu Tiên Chung, ánh mắt nhìn Nghê Phượng đầy cao ngạo.
- Ngươi chỉ có chút thực lực như vậy sao, ta chỉ đơn giản điều động phù văn là đã đứng ở thế bất bại, ngươi muốn giết ta, giết thế nào?
Tần Vấn Thiên cuồng ngạo mở miệng, giọng nói chấn động, sắc mặt đám người Nghê Phượng cứng ngắc, nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên, người này lại có thể điều động phù văn của Cửu Tiên Chung tới công kích, không ngờ hắn có thành tựu phương diện này lợi hại như thế
- Tự cho rằng bản thân gia nhập vào một thế lực nào đó là có thể cao cao tại thượng, mặc dù có bay cao thì vẫn chỉ là chim yến, chỉ dám sánh vai với đám người dưới thấp, lại sao biết chí khí của Côn Bằng.
Tần Vấn Thiên lạnh lùng mở miệng, vô tận phù văn lập lòe, Tần Vấn Thiên đắm mình trong đó, đứng chắp tay, vô cùng ngạo nghễ, hắn giống như chiến thần nhìn chằm chằm vào đám người phía trước, nói:
- Các ngươi có thể cùng tiến lên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận