Thái Cổ Thần Vương

Thành cổ đáng sợ

- Cổ Phiêu Tuyết thành sao?
Thần sắc đám người Bùi Thiên Nguyên bỗng trầm xuống, trong lòng có chút chấn động. phù quang vô tận này giống như một toà thành trì cổ xưa vẫn luôn được che giấu ở dưới lòng đất?
- Trước đây không ngờ lại không phát hiện ra?
Nhiều người bỗng rùng mình, ánh mắt bắn ra tia sắc bén. Đó nhất định là do Phiêu Tuyết lâu chủ luyện thành dùng thủ đoạn kỳ quái, che giấu đi tòa thành này.Những phù quang vô tận này trước đây như thể bị lớp bụi che phủ không đón chút ánh sáng nào. Cho đến thời khắc này lúc phóng ra mới, chúng mớiđiên cuồng chuyển động giống như một dòng sông phù quang.
Trên mặt đất, thân thể các cường giả nhanh chóng bay lên không trung, không ngừng lao về phía hư không, mặt đất sụp xuống biến đổi, hóa thành một tòa thành trì mới, Phiêu Tuyết thành trước đâyđã đổ nát, lại thành hình.
Loại chấn động này gây phóng xạ cả ngàn dặm gần xa, vô cùng vô tận. Dù ngày nay không được mở rộng như Phiêu Tuyết thành nhưng vẫn là một thành trì quy mô, vô cùng khủng khiếp.
- Truyền thuyết nói, Phiêu Tuyết lâu chủ và Quỳnh Tiên khổ cực cả đời luyện ra một thành. Đây chính là thành cổ do Phiêu Tuyết lâu chủ trước kia chế luyện sao?
Vô số đạo bóng người toàn bộ đều đứng trên hư không, mặt đất đều nứt toang nên họ chỉ có thể rời đi trên hư không. Quan sát thành trì cổ xưa phía dưới, chấn động trong lòng họ không thể tăng thêm được nữa.
Thì ra truyền thuyết này là có thật, thành trì trước mắt tràn ngập sự đáng sợ, dường như chứa đựng biết bao biến hoá vô cùng, chính là khí thành chân chính.
- Sao lại không động thủ?
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn về phía các cường giả trong hư không. Đầy lạnh lùng cao ngạo, ánh sáng trên người hắn lại càng chói rọi hơn. Trong đôi mắt phát ra thứ ánh sáng không thể nhìn gần được.
- Ta đã nói rồi, từ nay trở đi, ta sẽ là tân Phiêu Tuyết thành chủ, các ngươi nghe lệnh của ta, không được phép tới đây nữa.
Thành chủ Phiêu Tuyết thành sắc mặt tái mét, các cường giả đều nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên, bỗng từ đâu tiếng gió rít gào thét truyền đến, chỉ thấy vài vị tồn tại cường đại bước chậm về phía Tần Vấn Thiên, họ thậm chí còn lấy ra tiên binh, công kích về phía Tần Vấn Thiên. Sau đó, chín cái chuông cổ màn ánh sáng điên cuồng công kích đến.
Tần Vấn Thiên hừ lạnh một tiếng, chỉ thấy chín cái chuông cổ cực lớn xoay tròn điên cuồng, như hoá thành phù quang vô tận. Chín cái chuông cổ tan ra chỉ còn lại màn ánh sáng, thân thể Tần Vấn Thiên hướng xuống dưới khoảng không rồi rời đi, đứng phía trên nơi thành cổ Phiêu Tuyết xuất hiện. Thân thể hắn được bao phủ bởi ánh phù quang trên bầu trời khiến hắn được phủ lên thêm khôi giáp vô cùng hoa lệ.
Ầm ầm ầm, chỉ thấy thân thể Tần Vấn Thiên trở nên lớn hơn, ước chừng cao khoảng ba mươi trượng, như một người khổng lồ khoác lên mình tấm khôi giáp chói loà. Cùng lúc đó, các cánh chim phù quang từ phía xa đánh vào người của hắn, phủ thêm lên người hắn đôi cánh chim vàng rực rỡ. Lúc này, Tần Vấn Thiên lột xác đầy tráng lệ, cả người toát lên thần thái ngút trời.
- Oong.
Cánh chim vỗ mạnh. Trên hai cánh chim khổng lồ lại có tiên quang dày đặc, vô cùng đáng sợ.
Về phần chín cái chuông cổ bỗng biến mất, chúng đã hoá thành màn ánh sáng bao phủ thân thể và ý niệm của Tần Vấn Thiên, dường như có thể kết nối hợp nhất lại thành một.
- Ầm ầm ầm.
Trên hư không, Chiến Thiên Tiêu Phủ công kích đến, sự công kích của họ trở thành uy thế ngất trời cuồn cuộn tiến về phía phía Tần Vấn Thiên, những chiến xa này rất lớn, phía trước có trường thương màu bạc, cho dù có là ngọn núi cao lớn đến mấy cũng có thể bị nghiền nát.
- Coong!
Tần Vấn Thiên nhấc chân đạp một cái, bầu trời Phiêu Tuyết thành lập tức rực sáng, chỉ thấy đột nhiên tạo thành một chiếc cầu màu vàng kim tu ngăn cản trên không trung của hắn, nghiền ép chiến xa phía trên, điên cuồng nổ tung nhưng vẫn không thể làm chấn động màn trời cầu.
- Giết!
Tần Vấn Thiên tức giận quát một tiếng, chỉ thấy mọi nơi của Phiêu Tuyết thành đều phát ra âm thanh nặng nề ầm ầm ầm, mặt đất ánh lên một mảng phù quang sáng rực cả bầu trời. Cuối cùng lại mơ hồ hoá thành một con chưởng ấn khổng lồ, kinh thiên động địa, bao trùm khắp mười mấy dặm, như có thần hoa sáng chói dễ dàng nghiên nát tất cả.
Những Chiến Thiên Tiên Phủ cường giả, thần sắc đại biến, trên người họ xuất hiện vạn trượng tiên hoa, với như có thêm Tiên Đài lấp lánh phun mạnh tiên lực ra ngoài. Chiến xa phát ra âm thanh ầm ầm đáng sợ, điên cuồng tấn công về phía chưởng ấn. Hai người điên cuồng va chạm. Dưới sự chứng kiến đáng sợ của chưởng ấn thần hoá, mọi công kích đều bị nghiền nát.
Chưởngấn trực tiếp nghiền qua, tạo ra âm thanh ầm ầm,tiên hoa vỡ tan tành, tiên thể thì vỡ vụn. Dưới chưởng ấn phù quang ngút trời, các cường giả Tiên Đài đều trực tiếp bỏ mình.
Trông thấy chưởng ấn xẹt qua một đường cung rực rỡ, trực tiếp bay trở lại rơi lần nữa xuống mặt đất. Vẫn là nền đất như vậy song như thể là bộ phận tạo nên Phiêu Tuyết thành, không có bất kỳ chỗ nào kỳ quái. Nếu không có phù quang ánh sáng đó, sẽ chẳng nhìn ra được điều gì bất thường.
- Đây chính là Phiêu Tuyết thành được Phiêu Tuyết lâu chủ năm đó luyện thành sao? Thật đáng sợ?
Mọi người đều cảm thấy kinh hãi, trong lòng các cường giả của Vân Châu đại địa cũng run rẩy mãnh liệt, hôm nay bọn họ coi như là được mở mang kiến thức rồi. Một toà thành trì, thần binh thành, khí thành đều trực tiếp công kích.
Bùi Thiên Nguyên im lặng, hắn đưa mắt nhìn về phía thành trì xa ngàn dặm, trong lòng bỗng nảy ra một tia đố kỵ, một toà khí thành cường đại như vậy lại ở trong Giang Lăng quận Phiêu Tuyết thành mà hắn thống trị, hắn thế nào lại không thể nắm trong tay. Hiện tại, lại rơi vào tay một tên Thiên Tượng tam trọng, lại còn trở thành thứ uy hiếp hắn.
Người này lời nói ngông cuồng, từ đó trở thành Phiêu Tuyết thành thành chủ. Hoàn toàn coi hắn không ra gì.
Tần Vấn Thiên muốn dựa vào Phiêu Tuyết thành này để chiếm giữ một phương sao? Như vậy Bùi Thiên Nguyên hắn chẳng phải là mất hết mặt mũi, bị người đời nhạo báng hay sao. Khu vực trên địa bàn của hắn mà hắn lại khộng thể đặt chân đến. Hắn bị người ta khống chế, hơn nữa thực lực của người này còn yếu ớt đến đáng thương.
Trên hư không, các thế lực cường giả nhìn nhau, hiện tại họ không chỉ muốn tiêu diệt Tần Vấn Thiên, còn muốn có được toà thành mà Phiêu Tuyết lâu chủ Hoà Quỳnh Tiên đã chế luyện thành này. Họ không ngờ, nơi đây lại đáng sợ đến vậy.
Nhất là Một mạch của Khương thị. Họ vốn là luyện khí thế lực nên nếu như có được toà thành này thì càng có thể phát huy uy lực lớn mạnh hợ nữa. Hơn nữa đối với địa vị của Một mạch của Khương thị, cũng có tác dụng rất lớn, có thể đưa thực lực của Một mạch của Khương thị được đẩy lên cao.
Hiện tại, ân oán giữa bọn họ không chỉ phải bình thường nữa.
- Toà thành này ở trong tay ngươi quả thực rất lãng phí.
Chỉ thấy một vị cường giả của một mạch Khương thị lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt đảo quang mọi người rồi nói tiếp:
-Các vị, người này mượn thành của Phiêu Tuyết lâu chủ phát động công kích, chúng ta hãy cùng liên thủ lại tiêu diệt hắn.
- Hồ đồ ngu xuẩn.
Giọng nói của Tần Vấn Thiên lạnh lùng cất lên, trong Phiêu Tuyết thành cổ xưa có rất nhiều nơi phát ra ánh sáng rất mạnh gây tổn thương đến mắt của mọi người.
- Toả Liên Thành.
Tần Vấn Thiên lành lùng quát một tiếng, lập tức các dây xích màu vàng vô tận phá không lao ra, nhanh như tia chớp. Dây xích này vô cùng vô tận, như xuất hiện trong từng ngóc ngách của Phiêu Tuyết thành này. Gió lốc nổi lên xông bè phía không trung, trên đó mọi người đảo mắt nhìn quanh, toàn thân tun rẩy mãnh liệt. Họ phát hiện tất cả mọi người đều bị sợi dây xích bao vây lấy.
Sợi dây xích đáng sợ đó khoá thẳng vào bầu trời, thông thiên triệt địa.
- Đây là…
Đám người Phiêu Tuyết thành điên cuồng xông về phía khoảng không rời đi, sợi dây xích vang lên tiếng lao xao, toàn bộ hướng về một khu vực nào đó, không để ý đến bọn họ.
Về phần các cường giả Một mạch của Khương thị, họ phát hiện sợi dây xích lại điên cuồng cuốn về phía bọn họ.
- Không được để vây hãm!
Một vị cường giả gào lên. Chỉ thấy trống số đó có người lấy ra cây đao lớn đáng sợ, trực tiếp chém ra một đao chặt đứt sợi dây xích.
Các cường giả khác cũng xông lên, nhưng họ phát hiện sợi dây xích này như vô cùng vô tận, vừa chém đứt đoạn này lại xuất hiện thêm đoạn khác, hơn nữa còn điên cuồng cuốn lấy họ. Mấy vị cường giả cảnh giới Tiên Đài nhất trọng cũng không ngừng phát động lực lượng công kích nhưng lại phát hiện sợi dây xích ngày càng nhiều, hình thành thế bao vây ùn ùn kéo về phía họ như muốn chôn sống họ.
- Không.
Một người rít lên, la lớn:
-Cứu ta.
Hắn vừa nói dứt lời, sợi dây xích đã nhào tới trực tiếp trói hắn lại, như con rắn lớn màu vàng cuốn hắn bên trong. Từ xa, từng sợi từng sợi dây xích hoá thành trường thươngcông kích, đâm về phía thân thể hắn.
- Phụt, phụt, phụt…
Trường thương dây xích đâm vào người hắn, trong nháy mắt cả người hắn bị sợi dây xích xuyên qua. Những sợi xích quấn lấy hắn dần nới lỏng ra khiến cho thân thể hắn rơi xuống xuống khoảng không.
Không chỉ có vị cường giả đó,trong tích tắc có rất nhiều cường giả khác bị sợi dây xích chém chết, rơi xuống.
Khương Yển đang được một vị cường giả bảo vệ, nhưng những sợi dây dài vô cùng vô tận này rất khó lường, ép tới ép lui vị cường giả này khiến thân thể Khương Yển bị tách ra khỏi, đứng một mình trong khoảng không gian với gương mặt trắng bệch.
- Xôn xao…
Dây xích đáng sợ đang cuốn tới, trong nháy mắt, thân thể Khương Yển bị quấn lấy, chúng lấy tốc độ khủng khiếp kéo hắn xuống phía dưới.
Một lúc sau, khi Khương Yển bị sợi dây xích trói đến thoi thóp, bỗng một người khổng lồ xuất hiện trước mặt, người này cao tới mười trượng, bảnthân ở trong ánh hào quang sáng chói. Sau lưng có cánh chim khổng lồ, cũng chính là Tần Vấn Thiên.
Lúc này, Tần Vấn Thiên nhìn Khương Yển phía trước như nhìn một con kiến hôi.
- Tha cho ta.
Toàn thân Khương Yển run rẩy, quan sát ánh mắt của Tần Vấn Thiên, ngay cả linh hồn hắn cũngthấy run sợ, giờ phút này sinh mệnh của hắn đang nằm trong tay Tần Vấn Thiên.
- Sao lại như vậy? Sao có thể như thế?
Trong lòng Khương Yển run rẩy không ngừng, toà thành này sao có thể mạnh như vậy.
- Ngươi không phải rất cao ngạo sao? Thế nào lại cầu xin ta một cách đáng khinh như thế?
Tần Vấn Thiên đầy khinh miệt lạnh lùng nói rồi xoè bàn tay vỗ về phía Khương Yển. Khương Yển nhìn bàn tay đến gần, trong lòng dần tuyệt vọng, hét lớn lên một tiếng:
-Không…
Khương Yển thật sự tuyệt vọng. Hắn là thiên kiêu của một mạch Khương thị, trời sinh xuất chúng, được nuôi dưỡng bởi một gia tộc lớn mạnh, không ai bì nổi. Hắn vốn chẳng coi Tần Vấn Thiên ra gì, nhưng hiện tại tính mạng của hắn lại mất trong tay đối phương hay sao?
Kỳ tích cũng chẳng thể thường xuyên xuất hiện, những tiếng động lớn ầm ầm vang lên, thân thể Khương Yển bị đập nát hoá thành khói bụi. Tần Vấn Thiên lấy chiếc nhẫn trữ vật trên người hắn ra, không chút khách khí thu vào. Những ai muốn lấy mạng hắn đều phải trả giá bằng cả mạng sống như vậy. Tử thần đã bắt đầu xuất hiện theo tiếng gọi của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận