Thái Cổ Thần Vương

Truyền nhân của Phiêu Tuyết Lâu Chủ.

Con chim bay lên trên, Chư Thiên Kiêu nhìn về phía sàn đấu Vân Thiên, bên tai lại vang lên giọng nói của Đoàn Hồng:
- Vậy làm sao mới được coi là thông qua tuyển chọn của Thành Vân Châu, phải làm những gì?
- Rất đơn giản, ngươi có thể thấy trên sàn đấu Vân Thiên, các cường giả đều có hào quang chiến khí chứ?
Nhìn theo hướng cường giả chỉ huy Phi Ưng Tiên Đài chỉ về phía sàn đấu Vân Thiên, mọi người khẽ gật đầu, trên người bọn họ đều có ánh sáng óng ánh, giống như hào quang chiến khí vậy, có mạnh có yếu, hào quang chiến khí càng mạnh thì ánh sáng kia càng óng ánh hơn.
- Trên này có nhiều hào quang chiến khí khác nhau, khi lên sàn đấu Vân Thiên sẽ tự sinh ra hào quang chiến khí, khi đánh thắng người khác có thể chiếm lấy hào quang chiến khí trên người họ hòa lẫn với hào quang trên người mình, càng chiếm được nhiều hào quang thì càng mạnh lên.
Tiên Đài cường giả nói tiếp:
- Trong vòng này sẽ chiến đấu kéo dài suốt tám mươi mốt ngày, sau tám mươi mốt ngày, người có hào quang chiến khí mạnh nhất là người thắng.
- Loạn chiến sao?
Có người hỏi, nếu thật sự như vậy thì những người trình độ thấp sẽ rất bất lợi.
- Không, những người trình độ thấp có thể khiêu chiến những người trình độ cao hơn mình, nếu chiến thắng, không chỉ có thể chiếm đoạt hào quang chiến khí mà sàn đấu Vân Thiên sẽ thưởng riêng một hào quang chiến khí, còn những người ở trình độ cao hơn, không thể chủ động khiêu chiến với người ở trình độ thấp hơn.
Ông ta nói tiếp:
- Các ngươi hãy nhìn cả quảng trường bao la này, trừ những Tiên Đài cường giả tới xem trận chiến thì bất kỳ ai đều có thể là đối thủ của các ngươi, người tới sau có thể không ngừng đánh thắng những người tới trước, nếu muốn thắng nhất định không dễ, đi thôi.
- Vâng.
Mọi người lôi kéo nhau đi về phía quảng trường bao la, dưới chân như tiếng gầm của trời đất, chạy nhanh về phía sàn chiến đấu Hư Không Vân Thiên.
Bốn người Tần Vấn Thiên đi cạnh nhau, Mộ Nham cười nói:
- Quy tắc chiến đấu này cũng rất thực tế, người muốn thắng phải không ngừng khiêu chiến và đánh bại đối thủ mới có được hào quang chiến khí mạnh mẽ, nhưng nếu bị đánh bại thì toàn bộ hào quang chiến khí trên người sẽ không còn, phải quay lại lúc đầu, xem ra muốn thắng thì chỉ có thể liên tục đánh bại người khác và không để bất kỳ ai đánh bại.
- Đúng vậy, nếu bị đánh bại thì áp lực rất lớn.
Tần Vấn Thiên gật đầu, nếu bị đánh bại thì cách nhanh nhất là khiêu chiến với những người có hào quang chiến khí mạnh mẽ rồi chiếm đoạt hào quang chiến khí của họ, nhưng thực lực của những người như vậy thường rất mạnh mẽ, chiếm đoạt hào quang của họ, nói thì rất dễ, làm mới là vấn đề.
- May mà xác suất chúng ta bị đánh bại là rất nhỏ.
Trong mắt Quân Mộng Trần lóe ra ý cười ngông cuồng, từ gương mặt tới giọng nói của hắn lóe lên một sự tự tin mạnh mẽ, quả thật từ ngày ba người bọn họ bước ra từ trong phù giới, muốn tìm được người đánh bại bọn họ thật sự rất khó, trừ khi xuất hiện một yêu nghiệt giống như bọn họ.
- Hắn ta còn ngông cuồng hơn cả Trường Phong nữa.
Người đứng cạnh nhìn Quân Mộng Trần, đại địa Vân Châu rộng lớn như vậy, ngay cả Nghệ Trường Phong từng nói hắn có thể đánh bại một ngàn người, những cũng không dám nói đánh bại được người cùng trình độ, dù sao trận địa mà bọn họ chọn hôm nay là đại địa Vân Châu, ở đây thiên tài đếm mãi không hết, dù ngươi lợi hại, cũng sẽ có người lợi hại hơn ngươi, thiên ngoại hữu thiên, ai mà biết được đối thủ của mình đáng sợ thế nào chứ.
Đại địa Vân Châu thật sự rất rộng lớn, chưa nói đến những thế lực lớn mạnh nhất Thiên Kiêu rốt cuộc còn giấu giếm bao nhiêu thiên tài.
- Đúng rồi Mộ Nham, hôm nay là ngày tuyển chọn thứ mấy.
Tần Vấn Thiên đột nhiên quay sang hỏi, cuộc tuyển chọn này phải tới tám mươi mốt ngày mới dừng.
- Ngày thứ tám, chúng ta tới hơi sớm.
Mộ Nham đáp:
- Tới muộn một chút có thể lập tức khiêu chiến những người ở lại mạnh nhất, thì sẽ nhanh chóng giành được chiến thắng, nhưng việc này cũng khó hơn nhiều.
Vừa nói chuyện, thân hình bọn họ đã xuất hiện trên quảng trường, đứng cạnh cường giả Như Vân, có thể vờn quanh Tiên Đài cường giả, cũng có thể muốn tham gia tuyển chọn đệ nhất lần này.
- Nếu muộn quá thì chỉ sợ không còn cơ hội nào đâu.
Một ông lão Tiên Đài đứng cạnh mỉm cười nói, Tần Vấn Thiên nhìn về phía ông, hỏi:
- Sao tiền bối lại nói vậy?
- Các ngươi không biết sao, chiến khí của sàn đấu Vân Thiên có tác dụng tăng sức chiến đấu, chiến khí càng mạnh, sức chiến đấu càng trở nên đáng sợ, nếu chiếm đoạt được một vạn chiến nghí, thực lực có thể tăng lên gấp mười lần, nếu đến muộn, ngươi có tích lũy thì cũng chỉ được ít chiến khí, không thể vượt được chiến khí dồi dào của người đi trước, hoàn toàn không có khả năng chiến thắng.
Tiên Đài cường giả nói khiến Tần Vấn Thiên sửng sốt nhưng lại nói:
- Đa tạ tiền bối nhắc nhở.
- Không có gì, ta chỉ thấy các ngươi có sức mạnh hơn người, hẳn là đệ tử của những môn phái lớn, nhưng sao không đi cùng trưởng bối, ngươi thấy những môn phái lớn ở Thiên Kiêu kia không, họ cũng đều là cường giả hết, môn phái bọn họ đều mong họ có thể dành chiến thắng, còn tới cả Đông Thánh Tiên môn ở đại địa Đông Châu làm lễ đông thánh.
Vị Tiên Đài cường giả nói tiếp, Tần Vấn Thiên nhìn quanh một lượt, thấy đúng là trong khu vực cường giả Như Vân, còn cả thế lực đại địa Vân Châu đều có rất nhiều cường giả bên đó.
Bên cạnh, Nghệ Thường Phong và Đoàn Hồng đã bay thẳng về phía gia tộc và môn phái cường giả.
- Người trẻ tuổi chí khí ngút trời nhưng con đường phía trước vốn gập ghềnh, Đông Thánh bệ hạ ngồi trên vương tọa cao như vậy sao có thể để người tầm thường nhìn thấy, muốn bái kiến người thật sự quá khó khăn.
Tiên Đài cường giả này lại thở dài, không chú ý tới ý cười ngông cuồng trong mắt Quân Mộng Trần, hắn tới tham gia lần tuyển chọn này vì nhiệm vụ khảo hạch, hắn tới không phải để làm lễ đông thánh, mà là từ chối Đông Thánh.
Đối với hắn, đây cũng chỉ là một lần kiểm tra mà thôi, một lần rèn luyện với cường giả trên mười ba châu Đông Thánh.
Nhưng Tần Vấn Thiên lại nghĩ khác về lần kiểm tra này, hắn rất mong có thể tới trước mặt Đông Thánh Đế từ chối ông ta.
- Tiền bối, con đường phía trước có gập ghềnh thì cuộc sống này mới thú vị được.
Quân Mộng Trần cười tươi nói.
- Cũng đúng, còn trẻ lại có tính giác ngộ như vậy, cũng rất tốt.
Ông lão cười:
- Ta chờ biểu hiện của các ngươi.
- Nhất định không để Tiền Bối thất vọng.
Quân Mộng Trần nói, rồi mấy người ngẩng đầu nhìn về sàn đấu Vân Thiên.
- Haha, ta chờ.
Tiên Đài cường giả cười hào sảng, nhìn xung quanh, thấy khắp nơi đều là thế lực ngang ngửa, chia nhau đứng mỗi phương, uy phong lẫm liệt, đệ tử của bọn họ có thể ở bất kỳ trình độ nào, bốn tiểu tử muốn đánh luôn với người cuối cùng đúng thật là nói dễ hơn làm.
Dưới bầu trời Vương Cung trên đại địa Vân Châu, cường giả tụ hội ngày càng ngang ngược.
Người vừa xuất hiện ở giữa sàn đấu là Nhàn Vân Tiên Vương.
Nhàn Vân Tiên Vương thống trị cả đại địa Vân Châu, rất có thực lực, hắn sắp xếp Vương Tọa trong hư không, những người đứng cạnh đều là cường giả của vương phủ.
Bên dưới hắn còn rất nhiều cường giả có thế lực, những người này ở đại địa Vân Châu đều có thân phận cao quý, còn những người ngồi trên ghế cường giả Hư Không đều là những Tiên Vương, chủ nhân của các đại thế lực, hơn nữa là nhóm chủ nhân ngang ngược nhất trên đại địa Vân Châu.
- Mục Vân ca ca đúng là lợi hại, với thiên tượng tầng bảy thì trên sàn đấu Vân Thiên này, không ai đủ sức đánh bại huynh ấy, bây giờ huynh ấy đã chiếm được mấy trăm trượng hào quang chiến khí.
Vị thiếu nữ bên cạnh Nhàn Vân Tiên Vương chăm chú nhìn về sàn đấu Vân Thiên, trong mắt tràn đầy sùng bái.
- Ha ha, Mục Vân có thể lấy vạn trượng hào quang chiến khí đương nhiên rất tốt, nhưng ta càng hi vọng hào quang chiến khí trên người nó không chỉ một màu mà là nhiều màu sắc biến đối khác nhau.
Nhàn Vân Tiên Vương hờ hững nói, có thể thấy ông ta khá coi trong Mục Vân.
- Mục Vân thiếu gia quả thật rất xuất sắc, tới những nơi khác có lẽ cũng không thành vấn đề, nhất định có thể chiếm thêm hào quang Tử Kim Chiến Khí.
Vừa nghe Nhàn Vân Tiên Vương nói vậy, những cường giả trong Chiến Thiên Tiên Phủ lập tức mở miệng nói hùa theo.
- Chu Chiến huynh cũng đừng khiêm tốn, Chiến Thiên Tiên phủ trước nay giỏi nhất là chiến đấu, hẳn là bây giờ trong Chiến Thiên Tiên Phủ cũng có không ít người đang chiếm lấy hào quang.
Nhàn Vân Tiên Vương hờ hững cười nói.
Người tên Chu Chiến này chính là Tiên Vương của Chiến Thiên Tiên phủ, rất có địa vị ở Vân Châu.
- Tiên Vương, người đạt tới thiên tượng tầng ba là Chu Đằng, con trai của Chiến Tiên Vương, thực lực rất cao cường, chắc chắn bây giờ cũng đã đạt tới trăm trượng hào quang chiến khí.
Bên tai có người tới nhắc nhở, Nhàn Vân Tiên Vương cười nói:
- Sớm đã nghe nói Chu Chiến huynh có người kế thừa, không nghĩ là hôm nay có thể nhìn thấy, bây giờ trên sàn đấu Vân Thiên vốn không có nhiều cường giả đạt tới thiên tượng tầng ba, nhìn quanh cũng chỉ có đại công tử.
- Trong các thế lực lớn ai chẳng có vài bí mật.
Một người ngồi bên cạnh cười cười, mỗi khi trên sàn đấu xuất hiện một thế lực ngang ngược ở Thiên Kiêu thì những người khác sẽ nhường lại, ít nhất sẽ không đánh trước mà vào lúc căng thẳng nhất sẽ đánh một lần.
- Có một chỗ trống dưới sàn đấu Vân Thiên, không biết có vị nào muốn xuống bù vào không?
Nhàn Vân Tiên Vương nhìn về tòa nhà không người trên sàn đấu Vân Thiên nở nụ cười.
- Vũ Dương, ngươi đi đi.
Một vương tọa cách đó không xa hờ hững nói, người được gọi là người của thế lực lớn mạnh nhất giáo phái Trấn Tiên ở đại địa Vân Châu. Vũ Dương cao hơn người bình thường rất nhiều, cả người mang tới cảm giác mạnh mẽ, tu vi của hắn đã đạt tới thiên tượng tầng bốn. Hắn bay lên lập tức đứng trên chỗ trống dưới sàn đấu Vân Thiên.
- Giáo phái Trấn Thiên, Vũ Dương.
Chỉ thấy hắn gầm lên một tiếng đầy uy lực, chấn động cả sàn đấu.
- Giáo phái Trấn Thiên sao, vậy người này nhất định rất lợi hại.
Trong lòng nhiều người dậy lên ý muốn chiến đấu sục sôi, nhưng vẫn dời mắt sang chỗ khác, trước mắt cứ đánh thắng những người khác đã.
- Ha ha, người của giáo phái Trấn Thiên lên sàn đấu đúng là không ai dám ứng chiến.
Mấy đại nhân vật kia ngồi phía trên lại tiếp tục nói, nhưng đột nhiên, họ thấy một thanh niên mặc trang phục màu trắng, tóc đen phiêu dật đi tới sàn đấu Vân Thiên.
- Có chút ý nghĩa, cuối cùng cũng có người ứng chiến.
Ánh mắt mọi người sáng lên, tập trung nhìn vào người kia.
- Tới chịu chết đi.
Tiên Vương giáo phái Trấn Thiên kiêu ngạo nói, đột nhiên nghe thấy bên cạnh có người kinh ngạc thốt lên một tiếng, Nhàn Vân Tiên Vương mới nhận ra có gì đó không đúng, chỉ thấy ánh mắt của không ít thế lực cường giả lúc này đều tập trung lên người vị thanh niên này, trong đôi mắt tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
- Truyền nhân của Phiêu Tuyết Lâu Chủ, Tần Vấn Thiên.
Một âm thanh vang dội vang lên, khi lọt vào tai lại chỉ nghe thấy trong tích tắc, lại truyền ra toàn bộ không gian rộng lớn, âm thanh càng ngày càng nhỏ rồi dần tan biến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận