Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 1032 - Truyền Pháp



Chương 1032 - Truyền Pháp




Cảm ngộ một đời của Mộng Thiên Thu với huyễn thuật chi đạo, thậm chí là tất cả sự huyền diệu hắn chưa hiểu hết, đều ẩn chứa trong một thức thần thông này, có thể nói, một thức thần thông này, chính là toàn bộ truyền thừa huyễn thuật chi đạo của Mộng Thiên Thu.
Lúc Mộng Thiên Thu còn sống, Bạch Nhạc cũng không có tốn quá nhiều tâm tư trên huyễn thuật chi đạo, nhưng hôm nay Mộng Thiên Thu chết đi, Bạch Nhạc không đành lòng để tâm huyết một đời của Mộng Thiên Thu đoạn tuyệt.
Huống chi, trận chiến trước đó cũng làm cho Bạch Nhạc cảm nhận rõ ràng sự lợi hại của một thức thần thông này!
Thậm chí Bạch Nhạc có một loại cảm giác, nếu như có thể hoàn thiện một thức thần thông này, tuyệt đối sẽ là một môn thần thông cao cấp nhất, chưa chắc uy lực đã kém những truyền thừa đỉnh cấp trong Thiên Tông.
Nghĩ đến Hà Tương Tư, trong lòng Bạch Nhạc không khỏi hơi động một chút.
Mặc dù thiên phú của Hà Tương Tư không tính là đỉnh phong, thế nhưng có thể trở thành đệ tử chân truyền của Thất Tinh Tông, tự nhiên cũng không kém, hơn nữa bản thân đi con đường đạo pháp, nếu nàng có thiên phú trên phương diện huyễn thuật chi đạo, thì truyền thụ lại tâm huyết của Mộng Thiên Thu cho nàng, cũng chưa chắc không phải là một chuyện tốt.
Ngay tại thời điểm trong đầu Bạch Nhạc lóe lên cái ý niệm này, Hà Tương Tư cũng khoan thai tỉnh dậy, nhận thấy mình đang nằm ở trên giường, đột nhiên trong lòng Hà Tương Tư cả kinh, lập tức đứng lên khỏi giường, vừa ngước mắt liền nhìn thấy Thận Lâu Vương ngồi ngay ngắn ở trong phòng khách.
Trong nháy mắt, trên mặt Hà Tương Tư liền lộ ra một tia cảnh giác, giống như lúc nào cũng có thể bạo khởi.
Bạch Nhạc xoay người lại, ánh mắt nhìn về phía Hà Tương Tư, nhưng không nói chuyện.
- Thận Lâu Vương, ngươi muốn làm gì?
Hà Tương Tư khẩn trương nhìn Bạch Nhạc, trầm giọng hỏi.
Cũng không trách được nàng khẩn trương, cô nam quả nữ cùng ở trong một phòng, bản thân đã rất nguy hiểm, huống chi, người nàng đối mặt còn là Tinh Hải Cảnh lão tổ, nếu đối phương nổi lên ý đồ gì xấu, quả thực nàng không có sức đánh trả chút nào.
- Không cần khẩn trương như vậy, nếu bản vương thật sự muốn làm gì ngươi, ta đã sớm làm rồi, không cần phải chờ tới bây giờ! Dựa vào ngươi, cũng không phản kháng được.
Bạch Nhạc nhàn nhạt liếc mắt nhìn Hà Tương Tư, chậm rãi mở miệng nói:
- Ngươi tự mình tìm tới cửa, như vậy... Bản vương cũng không ngại đánh cược với ngươi một lần.
- Ta không cược!
Hà Tương Tư có vẻ cực kỳ nhanh nhạy, không hề nghĩ ngợi liền trực tiếp cự tuyệt.
- Thận Lâu Vương, hoặc là ngươi thả ta, hoặc là giết ta, đừng nghĩ có ý đồ xấu gì.
- Không cược sao? Sợ rằng không phải do ngươi chọn!
Bạch Nhạc cười lạnh một tiếng, lành lùng mở miệng nói:
- Đừng nghĩ chết, có bản vương ở đây, ta cam đoan ngươi không chết được!
“...”
Chỉ hai câu đơn giản, đã khiến cho Hà Tương Tư hoàn toàn căng thẳng.
Nàng không sợ chết, từ lúc nàng dám một mình tìm đến Thận Lâu Vương, nàng đã làm tốt chuẩn bị chết đi, nhưng hôm nay chân chính rơi vào trong tay đối phương, nàng mới phát hiện, trên đời này có một chút sợ hãi, còn đáng sợ hơn cái chết.
Nàng không muốn bằng lòng bất kỳ điều kiện gì của Thận Lâu Vương, nhưng trong lòng lại hiểu, đối phương nói thật, dựa vào thủ đoạn huyễn thuật khủng bố của đối phương, coi như nàng muốn tự sát chỉ sợ cũng không làm được.
Bạch Nhạc liếc mắt nhìn Hà Tương Tư, tiếp tục nói:
- Ta truyền cho ngươi một môn huyễn thuật chi đạo, nếu ngươi có ngộ tính, ta sẽ thả cho ngươi một con đường sống! Nếu như không có ngộ tính... Hắc hắc!
Những lời uy hiếp, hàm ý chưa nói hết này, so với uy hiếp nói ra miệng càng đáng sợ hơn.
Hà Tương Tư không biết tại sao đối phương muốn truyền huyễn thuật chi đạo cho mình, nhưng lại biết chuyện tới mức này, mình hoàn toàn không có lựa chọn.
...
- Bùi sư tỷ, sư tôn thật sự lưu nữ nhân kia lại sao?
Mạc Hàn liếc mắt nhìn tiểu viện của Bạch Nhạc, không nhịn được mở miệng hỏi.
- Ngươi có thể quản chuyện của sư tôn sao?
Bùi Tuyết Tê liếc mắt nhìn Mạc Hàn, có chút bất mãn hỏi ngược lại.
- Tất nhiên ta không dám quản chuyện của sư tôn! Chỉ là... Việc này có chút kỳ quặc!
Mạc Hàn lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Chúng ta đi theo bên cạnh sư tôn nhiều năm như vậy, đã bao giờ thấy sư tôn gần nữ sắc đâu?
Mí mắt Bùi Tuyết Tê hơi giật, trầm giọng nói:
- Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi, bằng không, nếu làm sư tôn tức giận... Ta cũng không cứu được ngươi.
- Đây không phải là chỉ nói với ngươi thôi sao, lời như vậy, ta nào dám nói với sư tôn.
Mạc Hàn lắc đầu nói:
- Đúng rồi, Bùi sư tỷ, dường như tên La Tiêu kia đã rời đi.
Nhắc tới La Tiêu, mí mắt Bùi Tuyết Tê không khỏi nhíu lại:
- Mạc Hàn sư đệ, thời gian không còn sớm nữa, ngươi sớm đi nghỉ ngơi đi.
Dường như không nhận ra Bùi Tuyết Tê không vui, Mạc Hàn tiếp tục nói:
- Bùi sư tỷ, ngươi yên tâm đi, bây giờ thực lực sư tôn đại tăng, cho dù Đại La Ma Quân kia cũng phải kiêng kỵ vài phần, chắc chắn tên La Tiêu kia cũng không dám dây dưa với ngươi nữa.
- Mạc Hàn sư đệ! Xin ngươi đừng quan tâm việc riêng của ta như vậy, chuyện của ta, ta sẽ tự xử lý.
Bùi Tuyết Tê có chút chán ghét, thanh âm lập tức lạnh xuống.



Bạn cần đăng nhập để bình luận