Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 1036 - Ngươi Muốn Đi Với Ta?



Chương 1036 - Ngươi Muốn Đi Với Ta?




Còn về phần nàng... Mặc dù không biết vì sao, nhưng nàng có một loại cảm giác, cho dù Đại La Ma Quân đứng ra, vị sư tôn kia cũng sẽ không gả nàng cho La Tiêu.
Sau trận chiến với Thất Tinh Tông, dường như cả người sư tôn đều thay đổi rất nhiều.
Thiếu vài phần nghiêm khắc, thêm mấy phần ôn nhu... Khiến để cho người ta càng muốn tin cậy.
- Vãn bối bái kiến Thận Lâu Vương!
Hà Tương Tư khom người quỳ gối trước mặt Bạch Nhạc, nhẹ giọng mở miệng nói.
- Ngươi có lời gì muốn nói?
Bạch Nhạc từ chối cho ý kiến, nhìn Hà Tương Tư bình tĩnh hỏi.
- Ta có nghe được những lời La Tiêu vừa mới nói.
Hà Tương Tư do dự một chút, cuối cùng vẫn mở miệng nói.
Tiểu viện vốn không lớn, lúc Bạch Nhạc và La Tiêu nói chuyện, cũng không tận lực thu liễm thanh âm, nàng ở gian phòng bên cạnh, chỉ cần có tâm, tự nhiên có thể nghe được.
- Cho nên?
Bạch Nhạc không để ý chút nào, nhàn nhạt hỏi ngược lại.
- Xin Thận Lâu Vương thận trọng suy nghĩ hôn sự của Bùi cô nương.
Hà Tương Tư yên lặng một chút, cuối cùng vẫn nói ra.
Mấy ngày nay Bùi Tuyết Tê và nàng cùng tu luyện huyễn thuật, tự nhiên cũng có tiếp xúc một chút, xem như là có chút quan hệ cá nhân.
Lúc trước, khi nàng chịu khổ, Bùi Tuyết Tê đã từng mạo hiểm cầu tình vì nàng, mặc dù kết quả là Thận Lâu Vương cũng không có ý tứ làm khó nàng, nhưng nàng lại một mực ghi nhớ phần nhân tình này ở trong lòng.
Bây giờ thấy La Tiêu lấy danh nghĩa Đại La Ma Quân đi cầu hôn, tự nhiên không nhịn được muốn cầu xin thay Bùi Tuyết Tê.
Ánh mắt Bạch Nhạc chuyển hướng về phía Bùi Tuyết Tê, nhàn nhạt mở miệng nói:
- Tâm ngươi thật lớn, chính mình còn khó bảo toàn, vậy mà vẫn có tâm tư tới quan tâm chuyện người khác.
“...”
Lời này khiến Hà Tương Tư ngượng ngùng không nhẹ.
Mặc dù mấy ngày nay, Thận Lâu Vương không có gây khó khăn cho nàng, nhưng hôm nay thân phận nàng vẫn là tù nhân.
Bốn chữ khó bảo toàn tự thân vừa ra, tuyệt đối không phải là khoa trương.
Hà Tương Tư cười khổ một tiếng, nhẹ giọng nói:
- Đúng là ta không có tư cách nói những chuyện này, nhưng... cuối cùng Bùi cô nương cũng là đệ tử của ngài.
- Mạc Hàn cũng là đệ tử của bản vương!
Bạch Nhạc nhàn nhạt liếc mắt nhìn Hà Tương Tư, tức giận mở miệng nói:
- Tuyết Tê không muốn ở cùng Mạc Hàn, nếu như ngươi tốt bụng như vậy... Bản vương hứa gả ngươi cho Mạc Hàn được chứ?
“...”
Câu nói này vừa ra lập tức khiến cho Hà Tương Tư ngoan ngoãn câm miệng.
So với Bùi Tuyết Tê, tình cảnh của nàng mới là càng nguy hiểm, nếu thật sự chọc giận Thận Lâu Vương, khiến hắn bất chấp tất cả loạn điểm uyên ương, gả nàng cho Mạc Hàn gì đó, nàng mới thực sự là muốn khóc cũng không kịp.
- Thận Lâu Vương minh giám, trong lòng vãn bối đã có ý trung nhân, tuyệt không thành hôn cùng người khác, nếu Thận Lâu Vương cưỡng ép, vãn bối cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.
Hà Tương Tư hơi khom người, nhẹ giọng nói.
- Ồ? Là ai vậy? Có xuất sắc như đệ tử của bản vương không?
Lông mày Bạch Nhạc nhíu lại, tùy ý hỏi.
- Có so sánh được với cao đồ của Thận Lâu Vương hay không, vãn bối không dám, nhưng lòng vãn bối đã có người tương ứng.
Hà Tương Tư khom người bái lạy, nhẹ giọng nói.
Thanh âm rất nhẹ, nhưng bên trong ẩn chứa ý kiên quyết, và Bạch Nhạc cũng cảm nhận được rõ ràng.
Đó là một loại kiên quyết không màng sinh tử.
Bạch Nhạc liếc mắt nhìn Hà Tương Tư thật sâu, cuối cùng không hỏi tới nữa.
Mặc dù Hà Tương Tư không nói gì, nhưng hắn biết người Hà Tương Tư nói, hơn phân nửa chính là mình, lời này tuyệt không có cách nào tiếp tục hỏi, bằng không, nếu như sau này Hà Tương Tư biết thân phận mình, không biết có liều mạng hay không.
Quan trọng nhất là... Khó chịu ơn mỹ nhân!
So với Hà Tương Tư, lòng Bạch Nhạc cũng có người tương ứng.
- Tối nay... sau khi Bản vương rời đi, ngươi liền đi đi.
Yên lặng trong chốc lát, cuối cùng Bạch Nhạc vẫn mở miệng nói:
- Trước khi đi, ta sẽ truyền thần thông Đại Mộng Thiên Thu lại cho ngươi! Nếu có một ngày, ngươi có thể tu thành thần thông này, coi như là có một câu trả lời thỏa đáng với Mộng Thiên Thu.
Bạch Nhạc dừng một chút, tiếp tục nói:
- Thế nhưng, tốt nhất ngươi đừng nói việc này cho bất luận kẻ nào biết... Bằng không, sợ là ngươi không sống tới thời điểm tu thành cái thần thông này.
Lấy thực lực bây giờ của Hà Tương Tư, cho dù truyền thần thông Đại Mộng Thiên Thu cho nàng, nàng cũng không có khả năng thi triển ra, nhưng đối với Bạch Nhạc mà nói, chỉ cần nàng có thể nhớ kỹ những thứ này cũng đã đủ rồi.
Tối nay lấy thân phận Thận Lâu Vương gặp mặt những cự kình Ma Đạo kia, ngay cả Bạch Nhạc cũng không có nắm chặt còn sống rời đi.
Nếu thật sự bất hạnh vẫn lạc, truyền thừa tuyệt học của Mộng Thiên Thu xuống, coi như có một câu trả lời thỏa đáng với Mộng Thiên Thu.
- Ngươi để ta đi?
Trong mắt Hà Tương Tư lóe lên vẻ kinh dị, có chút khó có thể tin hỏi.
- Thế nào, không nỡ đi?
Khóe miệng Bạch Nhạc lộ ra vẻ châm chọc, nhàn nhạt hỏi ngược lại.
- Không phải!
Hà Tương Tư vội vàng lắc đầu, giải thích:
- Chỉ là có chút bất ngờ.
- Không có gì bất ngờ cả.



Bạn cần đăng nhập để bình luận