Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 1062 - Giao chiến với Thái Cực Đạo



Chương 1062 - Giao chiến với Thái Cực Đạo




Mặc dù Ngô Văn Uyên là hoàng tử Đại Càn vương triều, nhưng chưa đến mức khiến Đạo Lăng Thiên Tông cần xem trọng, người ra mặt tiếp đãi chỉ là một vị trưởng lão bình thường của Đạo Lăng Thiên Tông mà thôi, thậm chí tu vi cũng chỉ mới Tinh Cung đỉnh phong.
Sau khi chào hỏi đơn giản, nhóm Bạch Nhạc đã bị sắp xếp ở lại trên Nghênh Khách Phong.
Bạch Nhạc nghỉ ngơi chốc lát rồi ra ngoài muốn đi gặp Vân Mộng Chân.
- Vị sư huynh này, không biết đến Thánh Nữ Phong phải đi thế nào?
Bạch Nhạc còn nhớ mang máng là Vân Mộng Chân ở Thánh Nữ Phong, khi ra ngoài bèn tùy ý tìm một đệ tử hỏi thăm.
Bạch Nhạc đã lộ ra vẻ nho nhã lễ độ, nhưng đối phương hiển nhiên không có một chút ý cho hắn mặt mũi, lỗ mũi tên đó chĩa lên trời, cười lạnh nói:
- Tôm tép gì cũng muốn đến Thánh Nữ Phong, thánh nữ là thân phận thế nào, đâu phải ai muốn gặp thì gặp. Ở yên trong Nghênh Khánh Phong đi, chuyện không nên hỏi thì đừng có hỏi, không nên nghĩ thì đừng có nghĩ.
Những lời này nói ra, lập tức khiến Bạch Nhạc nghẹn họng trân trân.
Đây cũng chỉ là một đệ tử Linh Phủ Cảnh mà thôi, thậm chí có thể là đệ tử tầng dưới cùng của Đạo Lăng Thiên Tông, vậy mà cũng dám thái độ kiêu ngạo như thế sao?
- Đồ ngốc ở đâu ra, lại còn muốn lên Thánh Nữ Phong? Ta xem là đã bị hóa điên rồi!
Trong lúc họ nói chuyện thì có mấy người đến, mặt mũi cũng tràn đầy vẻ cười nhạo nhìn Bạch Nhạc.
Bạch Nhạc hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn thoáng qua. Trang phục trên người đối phương không phải là trang phục của đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông, mà là đạo bào màu xanh đen, phía trên thêu một đồ án Thái Cực trắng đen rõ ràng, không cần động não cũng biết đây tất nhiên là người của Thái Cực Đạo.
Khí tức của đối phương cũng là Tinh Cung Cảnh, rõ ràng kẻ này dù không phải thiên tài đứng đầu trong Thái Cực Đạo thì ắt cũng không phải hạng vô danh.
Tam đại Thiên tông quả nhiên đều là mắt cao hơn đầu cả.
Bạch Nhạc âm thầm lắc đầu, nhưng cũng không có ý định tranh chấp với đối phương, mà xoay người bỏ đi.
Chỉ là Bạch Nhạc thì muốn nhượng bộ, nhưng đối phương rõ là vẫn không có ý định buông tha hắn.
- Cái thứ không biết phép tắc, thấy sư huynh của thượng tông mà không biết tiến lên chào à?
Một kẻ trong số đó thoắt cái đã đứng ngay trước mặt Bạch Nhạc. Mặt gã đầy vẻ khinh thường, lớn tiếng quát.
Trong lòng Bạch Nhạc thấy hơi bực bội, hắn ngẩng đầu lên, trong mắt không khỏi lóe lên sự tàn khốc.
Nếu lúc nãy Bạch Nhạc vẫn tưởng đối phương chẳng qua chỉ đúng lúc đi ngang rồi cợt nhả một câu, thì bây giờ hắn đã cực kỳ chắn chắn, đối phương là cố ý tới kiếm chuyện.
Chỉ không biết, rốt cuộc đối phương nhắm vào mình hay là nhắm vào Đại Càn vương triều.
Suy nghĩ của Bạch Nhạc thay đổi rất nhanh, chỉ là ở ngoài mặt thì hắn vẫn không có chút khác thường nào, bộ dạng như là nhẫn nhục chịu đựng, khẽ khom người hành lễ:
- Bạch Nhạc ra mắt chư vị sư huynh.
- Ta mặc kệ ngươi là Bạch Nhạc hay là Hắc Nhạc. Tuổi còn nhỏ, không làm người cho tốt lại khăng khăng đi làm chó, quả thật là vứt sạch mặt mũi của người tu hành.
Đệ tử của Thái Cực Đạo ngăn lại Bạch Nhạc kia bày ra vẻ mặt coi thường, mắng không chút khách sáo.
Mặc dù đối phương không nói rõ, nhưng Bạch Nhạc cũng nghe hiểu đối phương đang mắng mình làm chó săn cho Đại Càn vương triều.
Chuyện này khiến Bạch Nhạc không khỏi hơi kinh ngạc.
Thật sự là đến vì Đại Càn vương triều à? Chuyện này không khỏi quá kỳ lạ, Đại Càn vương triều đấy kết thù kết oán sâu với Thái Cực Đạo từ bao giờ vậy nhỉ?
Nhưng Bạch Nhạc cũng không giận. Hắn chẳng qua chỉ tạm thời mượn danh nghĩa của Đại Càn vương triều mà thôi, chứ thực tế không có lòng trung thành gì với cái triều đại đó, nên dĩ nhiên cũng không quan tâm người khác mắng hắn là chó săn.
Nhưng mà những thứ này đều chuyện trong lòng, biểu hiện của Bạch Nhạc không thể nào thờ ơ như vậy được.
Sắc mặt Bạch Nhạc hơi đanh lại, hắn lạnh lùng nói:
- Ta kính các vị sư huynh, là bởi vì uy danh của Thái Cực Đạo. Thế nên mấy vị sư huynh làm nhục ta như thế, chính là đang làm nhục Đại Càn vương triều. Tiểu tử thấp cổ bé họng, nhưng cũng đến cùng với Thất hoàng tử, mấy vị sư huynh đang coi thường Thất hoàng tử sao?
- Chậc chậc, ngươi nghe đi, ngươi nghe đi!!!
Đệ tử của Thái Cực Đạo kia mặt mũi đùa cợt, mở miệng:
- Mở miệng ra là một tiếng Đại Càn vương triều, hai tiếng Thất hoàng tử, con chó này cũng vênh váo hùng hồn quá nhỉ?
Keng...
Trong nháy mắt, trường kiếm bên hông Bạch Nhạc tuốt khỏi vỏ, trong mắt hắn lộ vẻ lạnh lùng:
- Sư huynh lại làm nhục Đại Càn vương triều của ta, mặc dù Bạch Nhạc thấp cổ bé họng, nhưng cũng muốn lĩnh giáo cao chiêu của sư huynh thử.
Bạch Nhạc cũng không bực bội gì nhiều, nhưng tư thái này thì nhất định phải bày ra.
Dù sao thì Nghênh Khách Phong lớn như vậy, xảy ra chuyện gì thì không bao lâu sẽ truyền khắp toàn bộ Đạo Lăng Thiên Tông, đến lúc đó, những lời này dĩ nhiên sẽ truyền đến tai Ngô Văn Uyên.
Hắn tự lựa chọn lập trường, như vậy thì bây giờ hắn nhất định phải đứng trên lập trường này để xử lý mọi chuyện, chỉ có như vậy thì mới sẽ không khiến mình rơi vào tình cảnh lúng túng một thân một mình.



Bạn cần đăng nhập để bình luận