Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 1089 - Kiếm đạo chi tranh



Chương 1089 - Kiếm đạo chi tranh




Triệu Cảnh Xương lạnh nhạt nhìn Bạch Nhạc và Lục Xán, rồi chậm rãi nói quy tắc so tài:
- Lão phu Triệu Cảnh Xương, phụ trách việc dự tuyển ở võ đài số bảy, trong lúc so tài không được sử dụng pháp bảo có tính phòng ngự, không được giết người, người rơi ra khỏi phạm vi của võ đài thì trực tiếp phán thua. Rõ chưa?
Bạch Nhạc và Lục Xán ôm quyền, cùng đáp:
- Rõ.
Bất kể Triệu Cảnh Xương có cố ý giở trò hay không, một khi đã lên võ đài thì không có đường bắt bẻ, muốn sống thì chỉ có xông ra.
Chẳng qua Bạch Nhạc đối với Triệu Thụy đã thêm mấy phần sát ý.
Cứ khiêu khích hết lần này tới lần khác, thậm chí cả thủ đoạn này cũng dùng đến, e là không thể giải thích bằng việc có mâu thuẫn được.
So với Bạch Nhạc thì Lục Xán nhẹ nhõm hơn nhiều, khóe miệng hắn ta mang theo nụ cười thưởng thức mà khoan thai nói:
- Ta đã từng nghe tên của ngươi, cũng coi như có mấy phần thực lực, vẫn có hi vọng tiến vào hàng ngũ một trăm người đứng đầu. Đánh tiếc là vận khí quá tệ.
Lục Xán khác với Bạch Nhạc, trận đầu tiên đã muốn so tài với Bạch Nhạc, trong âm thầm Triệu Thụy đã thông qua hắn ta, cũng đạt được sự đồng ý của hắn ta, lúc này mới quyết định.
Đương nhiên cũng vì thế mà Triệu Thụy bỏ ra cái giá không nhỏ.
Mặc dù Lục Xán cũng không biết vì sao Triệu Thụy lại nhằm vào Bạch Nhạc, nhưng hắn ta cũng chẳng quan tâm. Thân là đệ tử chân truyền của Tiên Du Kiếm Cung, hắn ta chưa bao giờ để Bạch Nhạc vào trong mắt, cho dù đã từng nghe nói về chuyện Bạch Nhạc đánh bại Đinh Khôn, nhưng vẫn chưa thể khiến hắn ta thay đổi sắc mặt.
Bạch Nhạc cũng được, Đinh Khôn cũng được, ở ‘ao làng’ thì có một chút danh tiếng là phải. Nhưng ở trên Đại hội Đạo môn này, đối với Lục Xán không có gì khác nhau, có thể thua một cách dễ nhìn đã là không tệ rồi.
Ánh mắt Bạch Nhạc hiện lên tia đùa cợt, hắn bình tĩnh nói:
- Vận khí à. Cho dù vận khí có tốt cũng không đánh lại kiếm trong tay.
- Lục sư huynh, mời huynh.
Keeng...
Nương theo một tiếng kiếm reo, bảy thanh kiếm bỗng xuất hiện trên không, lộ ra ánh sáng lạnh lẽo, lơ lửng trước mặt Bạch Nhạc.
Chỉ trong nháy mắt, Bạch Nhạc đã dần bình tĩnh lại.
Giống như Bạch Nhạc đã nói với Lục Xán, bất kể Triệu Thụy suy nghĩ cách gì để ngáng chân, cuối cùng cũng không thể đánh lại kiếm trong tay.
Chỉ cần có thể thắng được, thì không quan trọng gặp phải đối thủ là ai.
Một khi thành danh thiên hạ sẽ biết đến, lời này khiến người sục sôi, nhưng thực tế, muốn thật sự làm được điều này, đâu phải đánh bại mỗi Đinh Khôn là có thể làm được.
Mục tiêu của Bạch Nhạc chưa bao giờ là vị trí của Đinh Khôn, thậm chí cái vị Lục Xán trước mặt này, cho dù có là thiên tài của một trong Tam đại Thiên tông, cũng chưa bao giờ thành mục tiêu trong mắt Bạch Nhạc.
Nhiều khi, cùng là một sự việc, khác ở chỗ nên lấy một cái nhìn thế nào để tiếp nhận nó.
Nếu chỉ nghĩ đến việc đánh bại Lục Xán gian nan thế nào, như vậy dĩ nhiên sẽ thấy Triệu Cảnh Xương động tay chân cố ý gây khó xử, nhưng nếu đổi một góc độ khác, đây không phải là đang giúp Bạch Nhạc thành danh sao?
Đánh bại đối thủ càng lợi hại, thì thanh danh nhận được sẽ càng lớn, vậy khoảng cách giữa Bạch Nhạc và Vân Mộng Chân sẽ càng gần hơn.
Hơn nữa, đối với Bạch Nhạc mà nói, có thể đối mặt với nhiều đối thủ lợi hại như vậy, chẳng phải cũng là một loại rèn luyện sao?
Bảo kiếm sắc do rèn giũa, hương hoa mai cũng từ lạnh giá mà ra.
Mặc dù Thông Thiên Ma Công lợi hại, nhưng Bạch Nhạc hiểu rất rõ, muốn chân chính đi càng xa hơn, thì dẫn dắt hắn vẫn là Kiếm đạo.
Mà trận đấu ở đại hội Đạo Môn, đối với Bạch Nhạc vừa lúc là một cơ hội để mài giũa và tăng thực lực Kiếm đạo.
Đã như vậy, cần gì phải vì đối thủ quá lợi hại mà phiền não?
Ngươi chơi trò ngáng chân với ta, tạo ra khó khăn, nhưng ta còn cầu mà không được đây.
Mạnh mẽ và yếu kém, nhiều khi cũng chỉ trong một ý nghĩ mà thôi.
Coong.
Trong thời gian một cái chớp mắt, Lục Xán cũng xuất kiếm, trực tiếp sát nhập vào trong Bắc Đẩu Kiếm Trận.
Bạch Nhạc kiêu ngạo, nhưng thân là đệ tử Tiên Du Kiếm Cung, Lục Xán cũng kiêu ngạo y vậy.
Bắc Đẩu Kiếm Trận đối với những người khác mà nói thì đó là sát chiêu khó mà chống đỡ, nhưng đối với Lục Xán thì không có gì quá huyền diệu, rốt cuộc cũng chỉ là kiếm trận của một Địa cấp tông môn mà thôi.
Bản thân Tiên Du Kiếm Cung nổi danh về Kiếm đạo, nếu chỉ một Bắc Đẩu Kiếm Trận cũng phá không xong, thì còn mặt mũi nào mà tự xưng là Thiên tông nữa.
Trên thực tế cũng đúng là như thế, nếu là những đệ tử của Bắc Đẩu Tinh Cung luôn dựa vào trận pháp khuôn mẫu, đối mặt với công kích của Lục Xán, Bắc Đẩu Kiếm Trận đã sớm bị phá rồi.
Nhưng ngay từ đầu, Bạch Nhạc đã tự mình thay đổi Bắc Đẩu Kiếm Trận, từ lúc có được Bắc Đẩu Kiếm Trận từ tay Trần Kiếm Phong đến giờ, hắn không dựa vào khuôn mẫu cứng ngắc mà dung nhập rất nhiều suy đoán của bản thân vào.
Kể từ đó, Bắc Đẩu Kiếm Trận trong tay Bạch Nhạc cực kỳ linh hoạt, tất nhiên độ khó khi muốn phá trận cũng tăng lên.
Không thể không nói, sự kiêu ngạo của Lục Xán mang lại trợ giúp rất lớn cho Bạch Nhạc.



Bạn cần đăng nhập để bình luận