Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 1117 - Phiền não do quá nhiều thần binh (2)



Chương 1117 - Phiền não do quá nhiều thần binh (2)




Nháy mắt, kiếm ý đáng sợ với khí thế dời non lấp biển gào thét vọt ra, trực tiếp chém về phía Nghịch Ma Kiếm vừa mới tiến vào thần hồn.
Sự phản kích mãnh liệt như vậy làm Bạch Nhạc bị đánh cho trở tay không kịp.
Mới vừa đối mặt, Nghịch Ma Kiếm đã bị Côn Ngô Kiếm đang nằm trong thần hồn Bạch Nhạc đánh văng ra ngoài.
Phụt...
Bên trong thần hồn xảy ra chuyện như vậy, ngay cả Bạch Nhạc cũng khó chịu nổi, hắn trực tiếp phun ra một búng máu, sắc mặt trắng bệch, rõ là thần hồn đã bị tổn thương.
Nghịch Ma Kiếm rên lên một tiếng, rơi vào trong tay Bạch Nhạc.
Lúc này, Bạch Nhạc mới bất đắc dĩ phát hiện ra: Có Côn Ngô Kiếm ở đây, mình đừng hòng luyện hóa được Nghịch Ma Kiếm.
Nghịch Ma Kiếm giống như Thiên Cung trong tay, bây giờ hắn chỉ có thể luyện hóa được một nửa.
Điều khác biệt ở đây là lý do hắn không thể luyện hóa hoàn toàn Quảng Hàn Thiên Cung vì thực lực của bản thân không đủ, sau này một khi bước vào Tinh Hải thì hắn sẽ có thể thuận lợi luyện hóa. Nhưng còn Nghịch Ma Kiếm, hắn không luyện hóa được chỉ vì Côn Ngô Kiếm áp chế. kể cả Bạch Nhạc có vào được Tinh Hải, chỉ sợ hắn cũng không có cách nào giải quyết vấn đề này.
Hơn nữa, khoảnh khắc giao phong ngắn ngủi đã kịp để Bạch Nhạc cảm thụ được lúc đối mắt với Côn Ngô Kiếm, Nghịch Ma Kiếm còn rơi vào thế yếu.
Bảo vật trấn giáo của Đạo Lăng Thiên Tông quả nhiên chỉ có thể là bảo kiếm đứng đầu thế gian như thế này.
Dù Nghịch Ma Kiếm được Diệp Huyền đại sư tự tay làm nên, nhưng nếu so với Côn Ngô Kiếm thì không khỏi vẫn còn kém xa.
Tất nhiên, Bạch Nhạc biết Nghịch Ma Kiếm còn có tiềm năng rất lớn để trưởng thành. Như lúc trước Diệp Huyền đại sư đã nói, đây là một thanh bảo kiếm có thể cùng hắn trưởng thành vậy. Chỉ có điều Nghịch Ma Kiếm của bây giờ còn quá non nớt mà thôi.
Bạch Nhạc cười khổ, nhẹ nhàng vuốt ve Nghịch Ma Kiếm như đang an ủi nó. Hắn có chút không biết làm sao.
Rơi vào đường cùng, Bạch Nhạc chỉ đành tạm thời thu lại Nghịch Ma Kiếm. Lần này Nghịch Ma Kiếm cũng như Quảng Hàn Thiên Cung, dù đã luyện hóa nhưng cũng chỉ đến vậy, tuy có thể miễn cưỡng sử dụng nhưng nếu muốn bộc phát ra toàn bộ sức mạnh thì khó lòng làm được.
Bây giờ cũng chỉ có thể tạm thời gác lại, sau này lại nghĩ cách tiếp.
Bạch Nhạc thu lại Nghịch Ma Kiếm xong cũng không vội vã đi ra ngoài. Hắn lại ngồi xuống khôi phục thần hồn bị tổn thương.
Vết thương do Côn Ngô Kiếm gây ra cũng không mấy dễ chịu!!!
Bây giờ Bạch Nhạc đã hiểu rõ vì sao trước đây Vân Mộng Chân không chịu thu hồi Côn Ngô Kiếm.
Dưới tình huống đã nhận chủ, muốn chặt đứt liên hệ với Côn Ngô Kiếm không hề dễ dàng. Một khí cưỡng chế cắt đứt liên hệ, chỉ sợ sức mạnh phản phệ có thể sẽ lấy đi tính mạng của Bạch Nhạc.
Người khác buồn rầu vì không có thần binh, nhưng hôm nay Bạch Nhạc lại buồn rầu vì bản thân có tới hai thanh tuyệt thế thần binh.
Má nó, các ngươi không thể chung sống hòa bình sao?
Lúc Bạch Nhạc sống với thân phận Bạch Nhạc thì dùng Nghịch Ma Kiếm, lúc sống với thân phận Yến Bắc Thần thì dùng Côn Ngô Kiếm, lúc không còn cần che giấu thân phận nữa thì hai tay hai kiếm, hình ảnh đẹp bao nhiêu!!!
Đáng tiếc, hình tượng hoàn mỹ như vậy đối với Bạch Nhạc của hiện tại mà nói chỉ là ảo tưởng.
Chỉ sợ kể cả có là Thông Thiên Ma Quân cũng không ngờ đệ tử của mình sẽ có phiền não như thế.
Đương nhiên, nếu để người khác biết phiền não của Bạch Nhạc chỉ là có quá nhiều thần binh, e là họ đều muốn chém hắn ra thành tám khúc.
Có đồ phá của như ngươi à?!
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Lúc Bạch Nhạc đi ra khỏi tĩnh thất đã là đêm trước khi Thượng Cổ Cấm Địa mở.
- Ài, ta nói này, huynh ghê gớm quá đấy!!! Nếu huynh mà còn không ra, ta sẽ xông vào gọi huynh đó.
Bạch Nhạc vừa từ tĩnh thất đi ra đã đụng mặt Văn Trạch.
Thấy dáng vẻ sốt ruột nóng giận của Văn Trạch, Bạch Nhạc không khỏi thấy ấm áp trong lòng.
- Yên tâm đi, chuyện quan trọng như Thượng Cổ Cấm Địa, ta sẽ không quên đâu.
Văn Trạch tức giận hừ một tiếng, oán trách nói:
- Hai ngày nay huynh thì thoải mái rồi, còn ta thì suýt chút bị huynh hại chết. Ngày nào cũng có người tới tìm huynh, nhiều đến mức không ngăn nổi.
- Tìm ta?
Bạch Nhạc không hiểu ra sao.
- Diệp Huyền đại sư đã ở ẩn nhiều năm, nay lại chế tạo thần binh cho huynh. Chỉ mỗi nhiêu đó, huynh cho là còn chưa đủ ầm ĩ ư?
Văn Trạch trợn mắt, tức giận giải thích:
- Huống chi, trận chiến kia của huynh là lấy một địch ba, còn có thể ép một vị cao thủ lọt một trăm vị trí đầu phải tự bạo Tinh Cung, tin tức này bộ chưa đủ rùm beng à?
- Chỉ do huynh trốn ở chỗ của ta nên bọn họ mới không dám xông bừa vào. Nếu không thì huynh tưởng huynh có thể sống yên ổn suốt thời gian qua chắc?
Nghe lời oán thán của Văn Trạch, lúc này Bạch Nhạc mới hiểu ra. Hắn cong môi, tươi cười:
- Đa tạ Văn sư huynh!
- Cảm ơn cái gì, nhanh chóng lấy kiếm ra cho ta xem thử, không thể để ta uổng công bảo vệ huynh được!
Vòng qua vòng lại, Văn Trạch vẫn vòng về cái chủ đề này.
Thấy phản ứng của Văn Trạch, Bạch Nhạc không khỏi đau đầu.
Đúng là con mèo chết vì tò mò cấm có sai!!!



Bạn cần đăng nhập để bình luận