Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 1175 - Cuồng vọng



Chương 1175 - Cuồng vọng




Trong một chớp mắt, một luồng sát khí dâng lên tập trung về hướng Bạch Nhạc.
Chỉ cần Vân Mộng Chân gật đầu, thậm chí có thể nói chỉ cần Vân Mộng Chân không từ chối, những người này nháy mắt sẽ xuất thủ vây giết Bạch Nhạc. Đây mới thực sự là bố cục tuyệt sát!
Hơn nữa, tình huống này cũng không ai cho rằng Vân Mộng Chân có thể tìm ra được lý do từ chối.
Sát cục hết sức căng thẳng.
Cho dù Vân Mộng Chân lúc này cũng không khỏi giãy dụa trong lòng. Nàng biết rõ nếu như không tìm được lý do từ chối, Bạch Nhạc thật sự có thể sẽ phải chết tại đây.
Nghĩ vậy, trong lòng nàng tràn đầy sự cảm tính.
Cho dù như thế nào, cho dù bị người ta chê cười, nàng cũng không thể nhìn Bạch Nhạc chết ở đây, chết trước mặt nàng.
Nhưng ngay khi Vân Mộng Chân muốn nói, Bạch Nhạc đã giành nói trước.
- Vân Mộng Chân, lúc ta cứu ngươi từng ký kế ước thần hồn với ngươi, nếu ta bỏ mình... ngươi cho rằng ngươi thoát khỏi phẻn phệ thần hồn sao?
Cười lạnh một tiếng, trong mắt Bạch Nhạc tràn đầy sự khinh thường.
So với Vân Mộng Chân, kinh nghiệm đấu tanh của hắn phong phú hơn nhiều.
Những lời này chẳng những cho Vân Mộng Chân lý do xuất thủ hỗ trợ, cũng có thể giải thích vì sao trước đó hắn lại cứu Vân Mộng Chân, thậm chí tặng toàn bộ tinh hoa sinh mệnh Thụ Tâm Hải cho Vân Mộng Chân.
So với lý do khó tin như hắn với Vân Mộng Chân có tư tình, hiển nhiên nói như vậy sẽ dễ làm người ta tín phục hơn.
Truyền nhân Ma Quân cùng Đạo Lăng Thánh Nữ vốn là quan hệ lợi dụng lẫn nhau, tranh đấu lẫn nhau mới đúng.
Hắn cứu Vân Mộng Chân không phải vì muốn cứu mà là vì có ép buộc quyền lợi. Cũng như thế, Vân Mộng Chân cứu hắn cũng không phải vì muốn cứu mà vì có thệ ước giàng buộc, không thể không cứu!
Cuối cùng Vân Mộng Chân cũng không ngốc. Bạch Nhạc nói vậy, lúc này Vân Mộng Chân liền phản ứng kịp, sắc mặt lạnh đi ba phần, lạnh giọng nói:
- Không cần ngươi nhắc nhở, chuyện đã đồng ý với ngươi, ta đương nhiên nhớ! Có điều ngươi có thể sống sót hay không thì còn phải xem bản lĩnh của ngươi.
Xoay người sang chỗ khác, Vân Mộng Chân lạnh giọng nói:
- Ta chỉ có thể giúp ngươi ngăn người chính đạo lại, về phần bọ hắn... giết ngươi hay không là chuyện của bọn họ.
Vân Mộng Chân vừa nói vậy, ba người Quân Bất Ly, Mặc Vũ và Nhậm Tiêu Dao nhất thời tim đập thình thình.
Thậm chí Thư Khánh Dương trước đó vẫn luôn đứng xem náo nhiệt, lúc này cũng không khỏi suy nghĩ trong lòng.
- Thánh nữ!
Tư Đồ Lăng Phong lần nữa mở miệng.
Khoát tay, Vân Mộng Chân biết rõ Tư Đồ Lăng Phong muốn nói gì, lạnh nhạt cắt lời:
- Khế ước thần hồn chỉ quy định ta phải ra tay giúp hắn ngăn cản đệ tử chính đạo giết hắn, cũng không nói sau khi hắn chết không được đoạt lại Côn Ngô Kiếm.
Những lời này Vân Mộng Chân nói rất lạnh nhạt, thậm chí có vài phần kích động, dường như đang mê hoặc người của ma đạo vây giết Bạch Nhạc.
Nếu như nhìn bề ngoài, phản ứng này của Vân Mộng Chân nhất định là muốn giết Bạch Nhạc cho thống khoái, chỉ là không tiện tự mình động thủ mà thôi.
Đừng nói là những người của ma đạo, cho dù bọn Tư Đồ Lăng Phong và Tiêu Dật Phong cũng tim đập thình thịch.
Chỉ cần có thể cướp đoạt lợi ích, như vậy người trong ma đạo xuất thủ tập sát Yến Bắc Thần chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
Thậm chí lúc này trên Đạo Lăng Sơn cũng có không ít người ôm tâm tư giống thế, có phần nghi ngờ nhìn về phía Vân Mộng Chân, căn bản không thể hiểu được dụng ý của nàng.
Chẳng lẽ Vân Mộng Chân đã trở mặt với Bạch Nhạc vì nguyên nhân gì đó?
Có thể cũng không phải, trước khi trốn vào Lăng Vân Mộc, hai người còn trông coi cho nhau, thậm chí không tiếc hy sinh bản thân để thành toàn cho đối phương. Sau khi trốn vào Lăng Vân Mộc, cho dù phát sinh chuyện gì cũng không nên tuyệt tình như thế mới phải.
Huống chi, bọn họ cũng nhìn rõ, Bạch Nhạc hiển nhiên không luyện hóa tinh hoa sinh mệnh Thụ Tâm Hải mà nhường hoàn toàn cơ hội này cho Vân Mộng Chân. Nhìn thế nào cũng không giống dáng vẻ hai người đã chia cắt.
- Cũng có vài phần khôn lỏi, đáng tiếc!
Ung dung cười, Mặc Kình lắc đầu nói.
Người bên ngoài nhìn không rõ, nhưng lấy nhãn giới của gã đương nhiên có thể thấy rõ ràng, chỉ là giấu đầu hở đuôi thôi.
Nhìn bề ngoài dường như Vân Mộng Chân đang xui khiến người khác ra tay với Bạch Nhạc, nhưng trên thực tế hoàn toàn không phải như thế.
Tất cả thật ra đã sớm bị Tư Đồ Lăng Phong kích động, cho dù nàng phản đối cũng khó mà ngăn cản người khác ra tay với Bạch Nhạc. Trừ phi nàng thật sự không cố kỵ chuyện bại lộ quan hệ với Bạch Nhạc, mạnh mẽ nhúng tay vào, bằng không cho dù nàng tỏ thái độ gì, bọn Tư Đồ Lăng Phong cũng sẽ bằng mặt không bằng lòng, chung quy sẽ tìm cơ hội ra tay.
Những người trong ma đạo như Quân Bất Ly thì càng không phải người mà Vân Mộng Chân có thể khống chế được.
Nhưng trái lại, nếu nàng chủ động xúi giục, bất giác sẽ nắm cục diện trong tay mình, làm bọn Tư Đồ Lăng Phong chuyển lực chú ý tới chuyện sau khi Bạch Nhạc chết để cướp đoạt Côn Ngô Kiếm cùng Quảng Hàn Thiên Cung, như vậy sau khi bọn Quân Bất Ly động thủ, không cần nàng ngăn cản, ba người Tư Đồ Lăng Phong cũng sẽ tự giác chọn sống chết mặc bây.



Bạn cần đăng nhập để bình luận