Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 205 - Tự chui đầu vào lưới



Chương 205 - Tự chui đầu vào lưới




Trợn mắt, Bạch Thanh Nhã tức giận nói,
- Tốt, nếu ngươi là quên, ta cũng chỉ coi như không có tên đệ đệ này.
- ...
Lại bị Bạch Thanh Nhã đả kích, Bạch Nhạc xòe tay,
- Được rồi, ta sẽ không quên, ngươi nói đi.
- Để ta nghĩ đã.
Gật đầu, suy tư một lúc, Bạch Thanh Nhã lập tức mở miệng nói,
- Như vậy đi, ta hỏi ngươi, tiểu Nhạc, ngươi còn nhớ chuyện lúc nhỏ ngươi đáp ứng ta không? Ngươi sẽ đáp, ta chưa bao giờ đáp ứng ngươi bất kỳ chuyện gì, đã nhớ chưa?
- Nhớ rồi.
Trợn mắt, Bạch Nhạc hữu khí vô lực trả lời.
- Nghiêm túc một chút, nói lại một lần nữa cho ta.
Vươn tay ra gõ lên đầu Bạch Nhạc, Bạch Thanh Nhã có chút tức giận nói.
- Đúng! Ta chưa bao giờ đáp ứng ngươi bất chuyện gì.
Thấy Bạch Thanh Nhã tức giận, Bạch Nhạc đành phải ngoan ngoãn trả lời.
Nhìn thấy Bạch Nhạc quả thật đã nhớ, lúc này Bạch Thanh Nhã mới gật đầu hài lòng,
- Thế là được rồi, đúng rồi, vừa rồi ngươi nói gì, ta nghe không rõ.
- ...
Nghe thấy câu này, Bạch Nhạc lập tức không biết phải nói gì.
Được rồi, chính sự ngươi không quan tâm, lại nhớ những chuyện loạn thất bát tao này rõ như vậy.
Lắc đầu, Bạch Nhạc đành phải bất đắc dĩ nói lại lần nữa.
- Thanh Nhã tỷ, mấy ngày nay ngươi tìm cơ hội, làm bộ như trong lúc vô tình lộ ra, cứ nói ta có được linh dược từ chỗ Thanh Châu Phủ Chủ, muốn thử đột phá..
Lẳng lặng nghe Bạch Nhạc nói xong toàn bộ kế hoạch, Bạch Thanh Nhã vẫn có chút lo lắng hỏi,
- Tiểu Nhạc, ngươi nói, ngươi muốn tu luyện, nếu thực sự dẫn tới thám tử, sẽ không quấy rầy đến ngươi chứ?
- Yên tâm đi, Thanh Nhã tỷ, cho dù có cao thủ Linh Phủ cảnh tới, dưới bất ngờ không kịp đề phòng, cũng sẽ trúng chiêu, trong khoảng thời gian ngắn căn bản không thể thoát khỏi ảo trận của ta!
Những lời này Bạch Nhạc nói một cách cực kỳ tự tin.
Tuy Thiên Cơ Biến vẫn chỉ là nhập môn mà thôi, nhưng uy lực lại thực sự rất kinh người, chỉ cần không phải cường giả Tinh Cung cảnh, Bạch Nhạc có lòng tin đối phương tuyệt đối không thể trong khoảng thời gian ngắn phá được ảo trận mà mình bố trí.
Một ngày này, bắt đầu từ sáng sớm, hạ nhân trong Thính Hương Thủy Tạ đã có thể ngửi được mùi thuốc thoang thoảng.
Có mấy thị nữ hỗ trợ bố trí tắm thuốc, lại chính mắt nhìn thấy Bạch Nhạc không ngừng bỏ các loại linh dược vào trong thùng tắm.
Thính Hương Thủy Tạ, một ngày này lộ ra vô cùng bận rộn, các loại bố trí loạn thất bát tao khiến cho mọi người bận tới đầu óc choáng váng, thậm chí không thể không từ nơi khác điều đến một số hạ nhân, mới miễn cưỡng làm xong trước khi đến trời tối.
Lý Húc Ngang chính là ở dưới tình huống như vậy tới Thính Hương Thủy Tạ, hạ nhân khác nhìn không hiểu Bạch Nhạc đang làm gì, nhưng hắn lại hiểu, đây rõ ràng là đang bố trí một loại trận pháp che giấu khí tức và báo động cực kỳ đơn giản, hơn nữa, hiển nhiên thủ pháp bày trận của Bạch Nhạc không cao minh.
Đương nhiên, một khi trận pháp như vậy được bố trí thành, đối với cao thủ tất nhiên là không có ý nghĩa gì, nhưng đối với người thường mà nói, tuyệt đối đủ để triệt để che giấu khí tức của Thính Hương Thủy Tạ.
Lại liên hệ đến tin tức lúc trước mình câu dẫn tiểu thị nữ bên cạnh Bạch Thanh Nhã mới nghe ngóng được, trong lòng Lý Húc Ngang lập tức hưng phấn.
Đây là Bạch Nhạc đã tu hành đến thời khắc mấu chốt, muốn thử đột phá, nếu mình có thể lặng lẽ tránh qua trận pháp lẻn vào trong đó, nhìn thấy kết quả trước một bước, sau đó báo lên, chính là một công lớn.
Nghĩ tới đây, trong lòng Lý Húc Ngang lập tức nóng rực, nhân lúc không ai chú ý, lặng lẽ trốn vào trong tủ của phòng chứa đồ.
Rất nhanh, Lý Húc Ngang liền nghe thấy hạ nhân trong Thính Hương Thủy Tạ đều bị đuổi đi, không đến thời gian nửa canh giờ, toàn bộ Thính Hương Thủy Tạ triệt để trở nên im lặng.
Lại đợi một lúc, lúc này Lý Húc Ngang mới rón ra rón rén từ trong tủ chui chui, cẩn thận tựa vào cạnh cửa nghe ngóng, xác nhận chung quanh không có ai, mới đi ra ngoài.
Đêm đã triệt để tối om, đối với Lý Húc Ngang mà nói, đây là yểm hộ tốt nhất.
Một đường cẩn thận tránh cơ quan báo động, căn bản không xúc động tới trận pháp, Lý Húc Ngang một đường đi tới trước phòng của Bạch Nhạc.
Mơ hồ có thể nhìn thấy ánh nến trong phòng, mà Bạch Nhạc thì đang ngồi trong thùng tắm.
Lý Húc Ngang muốn đến gần hơn một chút, nhưng mà trong nháy mắt hắn cẩn thận đẩy cửa phòng, biến cố đột nhiên phát sinh! Một con cự mãng màu đen đột nhiên từ trên xà nhà nhảy xuống, trực tiếp lao về phía hắn, cái miệng đỏ như chậu máu phả ra mùi tanh hôi, răng nanh sắc bén giống như mũi đao, dưới ánh trăng lộ ra một tia hàn mang khiếp người.
- A!
Lập tức, Lý Húc Ngang phát ra một tiếng hét thảm, bỏ chạy ra ngoài, nhưng mà con cự mãng đó lại giống như nhằm vào hắn, bám sát sau lưng hắn, bất kể sao hắn chạy như thế nào không thể cắt đuôi được đối phương.
Bốp!
Cái đuôi to bằng thùng nước đột nhiên vung ra, bốp một tiếng quất lên trên người Lý Húc Ngang, đánh ngã hắn xuống đất, trong nháy mắt, cự mãng đáng sợ đó đã xông tới, không ngay lập tức cắn hắn, mà là dùng thân thể khổng lồ đó, quấn lấy Lý Húc Ngang từng chút một, trong miệng thỉnh thoảng lại phát ra thanh âm xè xè, giống như đang tính xem phải hạ miệng thế nào mới tiện nuốt ăn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận