Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 235 - Gặp lại Thanh Vân Kỵ (2)



Chương 235 - Gặp lại Thanh Vân Kỵ (2)




- Bạch Nhạc nhận ơn của Phủ chủ mới chủ động ra khỏi thành tìm kiếm tung tích của yêu nhân Huyết Ảnh Ma Tông, không phải là phạm nhân bị trông giữ! Xin hỏi đại nhân, ngươi có tư cách gì mà chất vấn ta?
- ...
Những lời vừa rồi đã khiến Diệp Kiến Tường không nói ra lời, hiện giờ lại khiến hắn tức tới cả người run rẩy.
Ở phủ Thanh Châu, địa vị của Thanh Vân Kỵ một mực cao, có thể nói, trực tiếp chịu trách nhiệm trước vị Phủ chủ Ngô Tuyết Tùng này, bất kể là người nào, cũng không cần để ý! Đừng nhìn Bạch gia ở Thanh Châu, dường như cũng được coi là đại gia tộc, nhưng ở trong mắt Thanh Vân Kỵ, lại vẫn không đáng giá một xu.
Diệp Kiến Tường thân là đội trưởng Thanh Vân Kỵ, cho dù là đệ tử của Hàn Sơn và Thất Tinh Tông, bị hắn chất vấn vài câu, cũng không dám cãi lại, nhưng Bạch Nhạc lại không nể mặt chút nào, sao có thể khiến hắn không tức.
Đáng giận nhất là, hắn lại không bắt được nhược điểm của Bạch Nhạc.
Lập tức, Diệp Kiến Tường đột nhiên rút đao ra, lạnh lùng mở miệng nói,
- Hay cho một tiểu tử mỏ nhọn răng sắc, nghe đồn ngươi từng trảm sát đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông, vậy có dám đánh với ta một trận không?
- Vớ vẩn!
Trợn mắt, Bạch Nhạc nói với vẻ khinh thường,
- Sự uy hiếp của Huyết tế đã lửa sém lông mày, ngươi thân là đội trưởng của Thanh Vân Kỵ không biết tận tâm tận lực tìm kiếm manh mối, ngược lại muốn quyết đấu với ta, không thấy xấu hổ à?
- Nếu ngươi thực sự có bản lĩnh, vậy thì đọ với ta, xem trong chúng ta ai tìm thấy manh mối của Huyết Ảnh Ma Tông trước, ai có thể ngăn cản huyết tế, mới có bộ dạng của Thanh Vân Kỵ.
Cắn chết danh phận đại nghĩa này, Bạch Nhạc lộ ra bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chỉ điểm giang sơn, lại chọc cho tất cả Thanh Vân Kỵ đều hận không thể quất chết thằng ôn này.
Liếc xéo một cái, nhìn trấn nhỏ cách đó không xa, Bạch Nhạc miễn cưỡng mở miệng nói,
- Tránh ra, các ngươi không có lòng trách nhiệm, nhưng ta vẫn nhớ rõ chuyện đã đáp ứng Phủ chủ, không có thời gian ở đây đấu khí với các ngươi.
Mắt cũng không chớp lấy một cái, Bạch Nhạc trực tiếp không đếm xỉa tới sự uy hiếp của những Thanh Vân Kỵ này, nghênh ngang đỉ ra trong vòng vây của đối phương.
Hành vi như vậy, lại khiến tất cả Thanh Vân Kỵ tức tới ngứa răng, nhưng không có lệnh của Diệp Kiến Tường, không ai dám thật sự động thủ.
- Đội trưởng, chúng ta cứ như vậy nhìn hắn đi à?
Nhìn bóng lưng của Bạch Nhạc,cục tức này sao có thể nuốt trôi được.
- Theo hắn!
Hừ lạnh một tiếng, Diệp Kiến Tường lạnh lùng nói.
- Đồ không biết sống chết, người của Huyết Ảnh Ma Tông một mực muốn giết hắn cho thống khoái, ta cũng muốn nhìn xem, chờ khi đối mặt với yêu nhân ma đạo, hắn còn có thể mỏ nhọn răng sắc như vậy hay không.
Tức thì tức, nhưng Diệp Kiến Tường vẫn nhớ phân phó của Thanh Châu Phủ Chủ.
Lần này, bọn họ tuần tra chung quanh là giả, theo dõi kỹ Bạch Nhạc mới là thật! Bản thân Bạch Nhạc chính là mồi ném ra cho Huyết Ảnh Ma Tông, thậm chí có thể nói, chính là tung ra để vứt bỏ! Nếu Bạch Nhạc khách khí một chút, có lẽ Diệp Kiến Tường còn có thể thuận tay giúp hắn một chút, xem có thể cứu hắn một mạng hay không, nhưng hiện giờ Bạch Nhạc đã khiêu khích như vậy, đã triệt để bị Diệp Kiến Tường từ bỏ.
Thậm chí có thể nói, hắn chính là đang đợi Bạch Nhạc đi chết.
Chỉ cần Bạch Nhạc có thể dẫn người của Huyết Ảnh Ma Tông ra, để hắn lập công là đủ rồi, về phần bản thân Bạch Nhạc, ở trong mắt hắn, đã là người chết.
...
Một đường đi đến trấn nhỏ cách đó không xa, Bạch Nhạc lại hoàn toàn không để ý tới suy nghĩ của những Thanh Vân Kỵ này.
Trên thực tế, bản thân hắn chính là cố ý chọc giận bọn họ.
Đạo lý rất đơn giản, hắn cần phải làm nhạt tác dụng đang tìm manh mối Huyết Ảnh Ma Tông của mình, mấy ngày nay, Bạch Nhạc kỳ thật đã âm thầm tiến vào trấn nhỏ này, cơ hồ có thể nói, có tám thành nắm chắc, nơi này chính là một địa điểm huyết tế khác.
Nếu khách khí nói với những Thanh Vân Kỵ này rằng người của Huyết Ảnh Ma Tông có thể đang trốn trong trấn nhỏ này, khó tránh khỏi sẽ khiến đối phương hoài nghi sao hắn lại có thể phán đoán chuẩn như vậy.
Nhưng nếu chọc giận đối phương, có thể cũng ở trong trấn nhỏ này phát hiện tung tích của người Huyết Ảnh Ma Tông, đối phương tự đưa ra kết luận thì chính là một chuyện khác.
Hơn nữa, khi hồi báo cho Ngô Tuyết Tùng, tất nhiên cũng sẽ làm nhạt tác dụng của mình, mà ôm hết công lao lên trên người của Thanh Vân Kỵ. Bọn họ
Rất khéo, cái gọi là công lao này, Bạch Nhạc lại không muốn chút nào.
Có thể tách mình ra, mới là kết quả tốt nhất.
Chút kỹ xảo này nói trắng ra kỳ thật không đáng giá một xu, nhưng thường thường lại đều có thể phát huy ra hiệu quả vô cùng tốt.
Lúc trước khi Bạch Nhạc làm tạp dịch ở Linh Tê Kiếm Tông, đã thấy quá nhiều loại nhân tính này, hiện giờ dùng để trông mèo vẽ hổ, tất nhiên không có chút độ khó nào.
Trên đời này, muốn làm thành một việc, một mực làm người tốt, chưa chắc sẽ có kết quả tốt, ngược lại, dùng một số thủ đoạn ác nhân một cách thích hợp, có lẽ ngược lại có thể nhận được hiệu quả thần kỳ.
Không phải Bạch Nhạc rất cao minh, chỉ là nhân tính sai khiến, không có gì kỳ quái cả.



Bạn cần đăng nhập để bình luận