Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 366 - Kiếm phù của Thánh Nữ



Chương 366 - Kiếm phù của Thánh Nữ




Rốt cuộc, chính như đối phương nói, một khi Bạch Nhạc chết rồi, vậy liền chết không đối chứng, khi ấy cả đám cứ cãi cọ với nhau thôi, dù sao cũng không lộ ra được chân tướng, đâu thể lời Dương Bằng nói là thật, lời đệ tử tông phái bọn hắn nói là giả được?
- Đủ rồi!
Lông mày nhướng lên, Tinh Hà lão tổ nhàn nhạt nói:
- Bằng nhi, chuyện không có chứng cứ, tốt nhất đừng nên nhiều lời.
Hít sâu một hơi, Dương Bằng lập tức cười lạnh nói:
- Không có chứng cứ? Vậy thì chưa hẳn, Bạch huynh đệ cát nhân thiên tướng, chắc gì đã không thể trốn ra được, đến khi ấy, món nợ này, chúng ta tự nhiên có thể lần nữa tính cho rõ ràng!
Đối với ngôn từ hiển nhiên càng giống như lời giận dỗi này của Dương Bằng, tất cả mọi người đều không mấy đệ tử!
Hơn mười tên đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông liên thủ vây công, tình huống như thế, nếu còn có thể trốn được đi ra, trừ phi Bạch Nhạc là đệ tử chân truyền của Đạo Lăng Thiên Tông thì may ra mới có vài phần khả năng.
- Huyết Vô Ngân, đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông các ngươi làm vậy, ngươi có lời gì để nói không?
Trưởng lão vừa mới lên tiếng kia đột nhiên quay sang chất vấn Huyết Vô Ngân.
Trong mắt chớp qua một tia khinh miệt, Huyết Vô Ngân lạnh lùng liếc nhìn đối phương, không đáng nói:
- Cút! Ngươi tính là cái thá gì, cũng xứng chất vấn bản quân?
Chỉ một ánh mắt, một câu nói, liền kèm theo đó là một luồng áp lực khủng bố bất ngờ đánh tới, trưởng lão kia bỗng như bị trọng thương, sắc mặt trắng bệch, liên tiếp giật lùi ra sau mấy bước mới miễn cưỡng đứng vững thân hình.
Chênh lệch quá lớn!
Ma đạo cự kình như Huyết Ảnh Ma Quân, căn bản không phải trưởng lão tông môn tầm thường như người này có thể chống lại được.
Quay đầu, khóe miệng Huyết Vô Ngân nhếch lên ý cười hài hước, mở miệng nói:
- Tử Dương Chân Nhân, với cục diện bây giờ, theo ta thấy, sợ rằng phần thắng của ngươi không lớn lắm đâu!
Đối với tin tức Dương Bằng mang về, vị Huyết Ảnh Ma Quân này chẳng những không có nửa điểm lúng túng, ngược lại còn lộ ra vài phần đắc ý.
Đến đẳng cấp như bọn hắn, sớm đã không dùng đúng sai đơn giản để cân nhắc vấn đề!
Đánh cuộc đã lập, dù đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông dùng thủ đoạn không mấy vẻ vang, đó cũng là bản lĩnh của người ta, không hề ảnh hưởng tới đánh cuộc.
Lạnh lùng liếc nhìn Huyết Vô Ngân một cái, Tử Dương Chân Nhân thản nhiên nói:
- Hết thảy đều còn chưa biết, giờ đã đắc ý, có phải sớm quá rồi không.
Quẳng xuống câu này, Tử Dương Chân Nhân không tiếp tục để ý Huyết Vô Ngân, lần nữa nhắm mắt dưỡng thần.
Liếc mắt nhìn hai người một cái thật sâu, Tinh Hà lão tổ cũng không nói gì thêm.
Đám đệ tử mặt dưới tranh đấu với nhau, ai thắng ai thua thật ra không hề quan trọng, then chốt là thắng bại sau cùng giữa ba người Lý Phù Nam, Văn Trạch và Mạc Vô Tình.
Còn về cái tên Bạch Nhạc kia... Tuy có vài phần đáng tiếc, nhưng chết rồi thì thôi, chỉ có thể nói mạng hắn không tốt, không trách được người khác!
... ... ... ...
Đạp bước tiến vào tầng thứ ba, Bạch Nhạc lập tức cảm nhận được áp lực xung quanh đột nhiên tăng vọt!
- Quả nhiên áp lực ở mỗi tầng đều tăng lên gấp đôi?
Thoáng quan sát cảnh vật chung quanh một lượt, Bạch Nhạc hít sâu một hơi, lại không đi loạn, cứ vậy lẳng lặng đứng đó, chờ đợi linh lực xung kích đi đến.
Nhưng mà, ngay đúng lúc này, Bạch Nhạc đột nhiên cảm ứng được, tựa hồ phía xa xa có người đang chạy tới vị trí mình đang đứng.
Chớp mắt, Bạch Nhạc liền thấy được mấy khuôn mặt quen thuộc.
- Bạch sư huynh, ngươi không sao? Ha ha ha, quá tốt!
Nhìn thấy Bạch Nhạc, đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông liền nhịn không được hoan hô.
Mỗi khi bước đến tầng tiếp theo, vị trí xuất hiện sẽ không cố định, đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông này một mực phân tán đi ra, chính là để đợi Bạch Nhạc hoặc người Huyết Ảnh Ma Tông đi lên.
Đương nhiên, theo như bọn hắn phán đoán, sợ rằng Bạch Nhạc đã lành ít dữ nhiều! Bọn hắn trông chừng ở đây phần nhiều là vì muốn chém giết đám đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông kia, báo thù cho Bạch Nhạc.
Chứng kiến đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông này, tròng mắt Bạch Nhạc đột nhiên co rụt lại, trong lòng không khỏi có chút bất an.
Dù chỉ một câu đơn giản, nhưng Bạch Nhạc lại có thể nghe ra được, đối phương hẳn đã gặp phải đám đệ tử chính đạo trốn đi lên, biết được tình cảnh của mình.
Thành thật mà nói, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Bạch Nhạc.
Sớm gặp phải đối phương, liền đồng nghĩa với, Bạch Nhạc nhất định phải sớm tìm ra lý do giải thích phù hợp, bằng không, sợ rằng khó mà qua được cửa đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông này.
Hắn đâu thể giết sạch đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông này để bịt miệng được?
Không phải nói Bạch Nhạc không có thực lực làm thế, toàn lực ra tay, lại đánh khi đối phương không kịp phòng bị, Bạch Nhạc tự tin tám chín phần mười có thể giết sạch đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông này!
Nhưng mà... Chuyện như thế, Bạch Nhạc há có thể làm ra được?
Khoan nói thời gian qua, bởi vì quan hệ với Văn Trạch, đối phương sớm đã thân quen với hắn, chỉ riêng chuyện đối phương ngừng lại ở chỗ này, chính là vì tìm hắn, hoặc là giúp hắn báo thù, hắn đã khó mà hạ thủ cho được!



Bạn cần đăng nhập để bình luận