Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 561 - Mở ra bảo khố



Chương 561 - Mở ra bảo khố




- Ngươi muốn làm gì?
Nhìn Bạch Nhạc, Lam tiên sinh theo bản năng sinh ra một chút bất an, hắn ta gườm gườm nhìn Bạch Nhạc, hỏi.
- Lam tiên sinh có lẽ không biết, thật ra ta còn biết ma thuật.
Với sự hiểu biết của Bạch Nhạc về ma thuật, thật ra rất khó để bố trí một ảo cảnh có thể mê hoặc Lam tiên sinh, nhưng vấn đề ở chỗ, Bạch Nhạc còn có thận thạch trong tay, thận thạch có thể làm tăng hiệu quả của ảo cảnh, thật sự rất mạnh. Hơn nữa bản thân Lam tiên sinh đã trúng độc, tu vi đã bị phân tán, dĩ nhiên lại càng dễ dàng thành công.
Hắn nắm thận thạch trong tay, ý niệm vừa động, một luồng tinh quang màu chợt bao phủ cả người Lam tiên sinh, trong phút chốc, cả người Lam tiên sinh trực tiếp rơi vào bên trong ảo cảnh.
Chỉ là trong chốc lát, trên mặt Lam tiên sinh lộ ra một tia thống khổ, giãy giụa từ trên xe lăn ngã xuống, muốn quỳ gối hành lễ.
Nhìn một màn này, đáy lòng mọi người đều không khỏi dâng lên một tia ớn lạnh.
Ánh mắt nhìn về phía Bạch Nhạc càng nhiều thêm vài phần kinh sợ.
Sau khi giãy giụa nhiều nhất mấy chục hơi thở, Lam tiên sinh đã hoàn toàn bị ảo cảnh khống chế:
- Điện hạ, ngài quên rồi sao, bảo khố ở phủ Thành chủ, trong mật thất trong thư phòng của ngài, phủ Thành chủ tuy rằng đã bị huỷ hoại, nhưng mật thất vẫn không hề bị tổn thất.
Theo những lời nói ra, sinh mệnh Lam tiên sinh rốt cuộc cũng kết thúc, trên mặt hắn mang theo một ý cười thoả mãn rồi chết bên trong ảo cảnh.
Đối với Lam tiên sinh mà nói, này có lẽ cũng là kết cục tốt nhất.
Lê Minh Trí liếc nhìn Bạch Nhạc hồi lâu, không nói gì rồi xoay người đi thẳng.
Bảo khố của Thanh Châu ở bên trong thành, hắn đương nhiên cũng không có cách nào tranh đoạt cùng Bạch Nhạc, trước đó vì giết người mà đến, hiện giờ Lam tiên sinh đã chết, dĩ nhiên cũng xem như đạt được mục đích.
Tuy rằng không thể có được bảo khố, nhưng ân oán cùng Bạch Nhạc đã thanh toán xong, như vậy là tốt rồi.
Trở lại thành Thanh Châu, Bạch Nhạc cũng không có mở bảo khố ngay lập tức mà trước tiên mở kho để khao thưởng Thanh Vân kỵ, đương nhiên cũng xử lý Tào Triêu và những thống lĩnh tiểu đội trước đó cùng hắn tạo phản, làm xong hết những việc này, Bạch Nhạc lại trợ giúp Tô Nhan chữa thương, chờ đến sau khi Tô Nhan khôi phục, lúc này họ mới cùng nhau vào thư phòng, mở ra bảo khố.
Tuy rằng có trận pháp che giấu, nhưng chỉ cần xác định bảo khố ở chỗ này, muốn tìm chắc chắn sẽ tìm được.
Nói là bảo khố, nhưng trên thực tế chẳng qua cũng chỉ là một cái mật thất chứa đồ mà thôi, nhiều nhất cũng không quá mười mét vuông.
Thời điểm khi Bạch Nhạc mở ra bảo khố, trong lòng không khỏi có chút xuất thần.
Các loại linh dược quý hiếm khiến Bạch Nhạc đầu váng mắt hoa một trận, hơn nửa số linh dược cần có để tu luyện Thông Thiên ma pháp đều có ở chỗ này, tuy rằng không có mấy loại linh dược quan trọng thực sự trân quý, nhưng cũng đủ làm Bạch Nhạc mừng như điên.
Ngoài ra còn có bốn quả Linh Khư, tuy rằng hầu hết đều chỉ là hạ phẩm, nhưng đối với Bạch Nhạc và Tô Nhan hiện tại mà nói, đây không nghi ngờ gì chính là bảo vật thiết yếu nhất vào lúc này.
Trên một cái giá trong bảo khố còn có một ít binh khí và bảo vật hộ thân, cùng với không ít các loại đạo phù.
Tuy rằng đối với Bạch Nhạc mà nói thì ý nghĩa cũng không lớn lắm, nhưng để Tô Nhan dùng, hoặc để ban thưởng cho Thanh Vân kỵ lập công lại vô cùng tốt.
- Công tử, người xem này!
Cầm lấy một cái giới chỉ xanh lục cổ xưa, Tô Nhan vui vẻ kêu lên.
- Hả?
Ánh mắt hắn dừng trên giới chỉ, chỉ riêng thiết kế bên ngoài của nó đã khiến Bạch Nhạc có phần không rời mắt được, chỉ là trên giới chỉ còn có một tầng cấm chế, Tô Nhan không mở được.
Bạch Nhạc bèn thi triển Thông Thiên ma pháp, chỉ trong chốc lát, cấm chế trên giới chỉ đã bị hắn phá giải sạch sẽ.
Mở giới chỉ ra, hiện ra trước mặt Bạch Nhạc là một không gian lớn chừng năm mươi mét vuông, trong đó chứa đầy vô số linh thạch, hơn nữa gần như toàn bộ đều là linh thạch trung phẩm và thượng phẩm.
Ước tính sơ sơ, giá trị ít nhất cũng phải trên vạn linh thạch thượng phẩm, tài phú khổng lồ như vậy, tuy là Bạch Nhạc đã chuẩn bị tâm lý nhất định, cũng không khỏi có hơi miệng đắng lưỡi khô!
Đây mới là bảo khố thực sự.
Bạch Nhạc suy nghĩ một chút liền hiểu, đây có lẽ không phải tài sản thực sự của bản thân Ngô Tuyết Tùng, mà là tài phú kếch xù mà vị điện hạ thứ mười ba của vương triều Đại Càn Ngô Tuyết Tùng này đạt được từ hoàng thất, cũng là kế hoạch sau khi Ngô Tuyết Tùng bí mật đến chỗ Thanh Vương ẩn náu, dùng để chiêu binh mãi mã, thu mua nhân tâm.
Chỉ là, Ngô Tuyết Tùng không thể ngờ được, một chuyến đến Thanh Vương Lăng lại khiến hắn mất mạng, tất cả những thứ chuẩn bị trước đó đều trở thành vô ích, ngược lại lại để Bạch Nhạc được hời.
- Tiểu Nhan, lần này chúng ta là thật sự phát tài!
Trong mắt hắn lộ ra một vẻ mừng rỡ khó có thể che giấu, trực tiếp đưa giới chỉ cho Tô Nhan.
Chỉ mới nhìn thoáng qua, Tô Nhan liền hưng phấn kêu lên, sau đó nắm chặt cánh tay Bạch Nhạc.
- Công tử, ta không phải đang nằm mơ đấy chứ?



Bạn cần đăng nhập để bình luận