Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 624 - Ăn cướp



Chương 624 - Ăn cướp




Bạch Nhạc chắp hai tay sau lưng, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường, kiêu ngạo nói:
- Bắc Đẩu kiếm trận à? Cũng chỉ có thế mà thôi!
Ánh mắt Nam Cung Thiên ánh lên nỗi tuyệt vọng, mặt hắn vàng như đất, rồi lại thở dài:
- Bỏ đi, bỏ đi, Nam Cung Thiên học nghệ không tinh, chết cũng đáng đời. Muốn chém muốn giết muốn róc thịt, ngươi cứ việc ra tay đi!
- Ta giết ngươi làm cái gì?
Vẻ trào phúng của Bạch Nhạc càng sâu, hắn hờ hững nói:
- Giao hết bảo vật của Bắc Đẩu Tinh Điện cùng với toàn bộ nhẫn trữ vật, túi trữ vật trên người ngươi ra là được rồi.
- Ngươi nói cái gì?
Nghe thấy câu này của Bạch Nhạc, Nam Cung Thiên lập tức trợn tròn mắt, sắc mặt cũng trở nên cực kỳ khó coi.
- Nghe không hiểu à?
Bạch Nhạc liếc Nam Cung Thiên, tỉnh bơ nói:
- Vậy ta sẽ nói cách khác dễ hiểu hơn...
- ... Là ăn cướp.
- ...
...
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Lúc Chu Đông Dương vội vã chạy tới, cả Bắc Đẩu Tinh Cung đã biến thành một đống hoang tàn, khắp nơi bừa bộn. Mấy đệ tử Bắc Đẩu Tinh Cung thì giống như ngớ ngẩn vậy, cứ ngồi yên dưới đất, giống như tới bây giờ còn chưa có tỉnh hồn.
Càng khoa trương hơn chính là, Nam Cung Thiên ngay cả đạo bào cũng không còn, chỉ còn trơ lại một bộ áo lót màu trắng đang phiêu phiêu theo gió!!!
Cảnh tượng này khiến Chu Đông Dương cũng há hốc mồm, thậm chí nhất thời không thể tiêu hóa kịp.
Dường như Chu Đông Dương sực nghĩ ra gì đó, vẻ mặt ông ta hơi khó coi, hỏi:
- Chẳng lẽ là Mâu Kình Thần làm?
Gần như cùng lúc đó, Mâu Kình Thần cũng đáp xuống, lạnh lùng nói:
- Phủ chủ đại nhân, ông nói chuyện thì tốt nhất có trách nhiệm với lời nói của mình một tí. Ma khí ngập trời từ xa đã cảm nhận được như thế thì có liên quan gì tới Đông Hải Tiên Đảo của ta?
Nghe thế, Chu Đông Dương không khỏi khựng lại, lúc này ông ta mới sực nhớ tới trước đấy quả thực có cảm nhận được ma khí. Chỉ là bởi vì cái chết của Bích Vân Đào khiến ông ta vẫn cho rằng Đông Hải Tiên Đảo có liên quan với ma tu nên mới nói không lựa lời như thế. Ai ngờ lại bị Mâu Kình Thần bắt quả tang!
- Xin lỗi, ta quên mất!
Chu Đồng Dương chắp tay xin lỗi, rồi tiếp:
- Chỉ là nhóm Nam Cung Thiên có Thất Tinh kiếm trận, trừ ngươi ra, ta quả thật không nghĩ ra ở trong thành Duyễn Châu này còn kẻ nào có thể dễ dàng đánh bại họ trong thời gian ngắn, rồi an toàn thoát thân như thế.
Mâu Kình Thần nhíu mày, lần này hắn không nói gì nữa.
Mâu Kình Thần biết rõ uy lực của Thất Tinh kiếm trận. Cho dù là hắn đích thân ra tay, nhưng muốn phá trận cũng không phải chuyện dễ dàng, mà Tinh Cung cảnh bình thường e là cũng bỏ mạng.
Nghe thấy lời của Chu Đông Dương và Mâu Kình Thần, rốt cuộc có đệ tử Bắc Đẩu Tinh Cung không kiềm được nói:
- Là một ma tu. Tuy tu vi chỉ mới Linh Phủ đỉnh phong, nhưng sức mạnh lại cực kỳ đáng sợ! Trước khi Mâu sư huynh đột phá, e cũng chưa chắc là đối thủ của hắn.
- Linh Phủ cảnh?!
Nháy mắt, cả Chu Đông Dương và Mâu Kình Thần đều thảng thốt, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Mắt Mâu Kình Thần lóe lên, trầm giọng nói:
- Sao có thể? Linh Phủ cảnh làm sao có thể phá giải được Bắc Đẩu kiếm trận?
Tuy Linh Phủ cảnh không phải hoàn toàn không có hy vọng phá trận. Ví dụ như Mâu Kình Thần, lúc hắn ở Linh Phủ đỉnh phong, nếu dùng toàn lực thi triển ra thần thông Thủy Trạch Quốc Độ thì cũng nắm chắc khả năng phá được Bắc Đẩu kiếm trận.
Nhưng đấy cũng là liều mạng thật sự, dù có thể thắng cũng ắt phải đánh đến lưỡng bại câu thương, đám người Nam Cung Thiên cũng không còn khả năng sống sót.
Chứ đừng nói là giống như bây giờ, ai nấy gần như đều không bị thương, chuyện này vốn không thể nào!!!
- Đối phương có vẻ rất quen thuộc Bắc Đẩu kiếm trận. Ta nghi ngờ bản tông có kẻ phản đồ.
Đệ tử nọ nghiến răng nghiến lợi nói tiếp.
Trên mặt Chu Đông Dương đầy vẻ hoảng sợ, khó tin hỏi:
- Ý ngươi là đối phương có nghiên cứu Bắc Đẩu kiếm trận á?!
- Không sai, nếu không phải có phản đồ tiết lộ...
Nam Cung Thiên nghe tới đó rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, liền lớn tiếng quát:
- Câm miệng!
Có thể có kẻ tiết lộ bí mật của Bắc Đẩu kiếm trận, điểm này hắn cũng ý thức được, cũng là cách giải thích dễ chấp nhận nhất. Nhưng lời như thế thì không được nói lung tung với người ngoài.
Chu Đông Dương không kiềm được lại hỏi:
- Nam Cung Thiên, rốt cuộc đối phương có lai lịch thế nào? Sao lại ra tay với Bắc Đẩu Tinh Cung?
- Không biết là kẻ nào, hắn không chịu nói.
Nam Cung Thiên lắc đầu, trầm giọng đáp:
- Ta không nhìn ra lai lịch của hắn.
Chu Đông Dương lại hỏi tiếp:
- Vậy hắn tới làm gì? Vì sao phá Bắc Đẩu kiếm trận xong lại không có giết người?
Nghe thế, sắc mặt Nam Cung Thiên lập tức lộ ra vẻ bối rối.
Bị cướp! Lời như thế, kêu hắn làm sao mà nói ra được?!
Mà chuyện khiến hắn vừa xấu hổ vừa giận dữ nhất chính là, cái tên khốn kiếp đó hình như cố tình tới sỉ nhục hắn, mượn cớ bảo đạo bào của hắn đẹp xong rồi lột xuống cướp đi luôn!!!
...
Hắt xì...
Bạch Nhạc nằm trên giường tự dưng hắt xì một cái, nhưng vẻ mặt hắn vẫn vui vẻ kiểm tra những thu hoạch của lần đánh cướp này.



Bạn cần đăng nhập để bình luận