Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 759 - Bắc Đẩu Kiếm Trận một người



Chương 759 - Bắc Đẩu Kiếm Trận một người




Nháy mắt, toàn bộ Huyết Hải giống như đã bị thanh lọc đi mấy phần, ngay lúc ấy, Vân Mộng Chân đưa một tay lên, lập tức cầm một thanh trường kiếm được ngưng tụ ra từ ánh trăng, chém thẳng về phía Đoạn Thiên Thương.
Mặc dù Bạch Cốt phu nhân cũng bị cuốn vào, nhưng oán hận của Vân Mộng Chân đối với Đoạn Thiên Thương nhiều hơn so với Bạch Cốt phu nhân.
Cục diện bây giờ, Vân Mộng Chân biết, rất có thể bản thân mình sẽ chết ở chỗ này.
Trái lại chết chẳng có gì đáng sợ, nhưng bất kể thế nào, Vân Mộng Chân cũng sẽ không để mình chết trong tay Đoạn Thiên Thương, cho nên một kiếm này, nàng nhất định phải chém chết Đoạn Thiên Thương.
Vân Mộng Chân là nhân vật bậc nào, cho dù muốn chết, muốn giết nàng, làm sao không trả giá đắt chứ?
Ánh trăng chói lọi che đậy bầu trời, với thực lực của Bạch Nhạc, thậm chí còn không thấy rõ rốt cục là đã xảy ra chuyện gì.
Thẳng đến khi một kiếm quang kia kết thúc, lúc này Bạch Nhạc mới thấy rõ, trên người Đoạn Thiên Thương bị chém ra vô số vết thương, máu me đầm đìa, búi tóc trên đầu cũng bị chém đứt, tóc toán loạn trên vai, không còn tuấn dật như trước đó nữa.
Chẳng qua, Đoạn Thiên Thương vẫn chưa chết.
- Vân Mộng Chân!!!
Đoạn Thiên Thương cuồng loạn gào thét, trong mắt hiện lên vẻ điên cuồng, mở miệng nói:
- Bạch Cốt phu nhân, nếu như ngươi vẫn không toàn lực ra tay, cho dù ta có chết, cũng sẽ kéo ngươi chôn cùng, tất cả các ngươi đều phải chết ở bên trong Huyết Hải này.
Đoạn Thiên Thương bấy giờ có cả tức giận và điên cuồng, bởi vì giờ khắc này, hắn đã thật sự cảm nhận được sợ hãi, sợ hãi cái chết đang đến gần.
Không chỉ mình Đoạn Thiên Thương cảm thấy sợ hãi.
Trên thực tế, khi Bạch Nhạc thấy Vân Mộng Chân thật sự liều mạng, trong lòng hắn cũng sinh ra một cảm giác sợ hãi, trực giác nói cho hắn biết tuyệt đối không thể trì hoãn nữa. Nếu không cho dù Vân Mộng Chân được như ý muốn giết chết Đoạn Thiên Thương, thì bản thân nàng cũng sẽ chết trong tay Bạch Cốt phu nhân.
Nhưng Bạch Nhạc lại không có cách gì với Bạch Cốt Hóa Thân trước mặt, trong lòng Bạch Nhạc thầm hạ quyết tâm, ánh mắt hắn hiện lên tia lạnh lẽo, chuẩn bị sử dụng Thông Thiên Ma Công.
Song, ngay lúc Bạch Nhạc chuẩn bị ra tay thì giọng nói của Trần Kiếm Phong lại vang lên trước:
- Bạch Nhạc, nếu ta truyền Bắc Đẩu Kiếm Trận cho ngươi, ngươi có nắm chắc rằng có thể giết nó không?
Một câu nói kia của Trần Kiếm Phong khiến Bạch Nhạc dừng lại.
Lúc này mới nhớ tới, trước đó Bạch Nhạc có nói với Tiền Thụy là có thể trao đổi Bắc Đẩu Kiếm Trận với Bắc Đẩu Tinh Cung hay không, khi ấy Tiền Thụy không đồng ý, nhưng tất nhiên hắn nhất định phải mang về.
Như Bạch Nhạc suy đoán, đối với Bắc Đẩu Tinh Cung mà nói thì đây không phải là không trao đổi được.
Bây giờ ở tình huống này, hiển nhiên Trần Kiếm Phong sẽ truyền Bắc Đẩu Kiếm Trận cho Bạch Nhạc trước để hắn đánh địch.
Bạch Nhạc hơi suy tư một lát rồi thấp giọng trả lời:
- Cũng không chắc lắm, nhưng có thể thử một lần.
- Được! Ta sẽ truyền Bắc Đẩu Kiếm Trận cho ngươi, về phần điều kiện nếu có thể sống sót thì sau khi chuyện này kết thúc sẽ bàn bạc lại.
Sau khi kết thúc mới bàn bạc, lợi nhuận có thể đạt được đương nhiên sẽ thấp hơn nhiều, Trần Kiếm Phong không thể không biết điều này, nhưng ở tình huống bây giờ, ông ta sẽ vẫn không chút do dự mà đồng ý.
Trong lúc nói chuyện, Trần Kiếm Phong đã bắt đầu đọc kinh văn của Bắc Đẩu Kiếm Trận cho Bạch Nhạc nghe.
Nếu đổi lại là người khác, nói như vậy tất nhiên sẽ rất khó hiểu, nhưng bản thân Bạch Nhạc lại vô cùng am hiểu về Cửu Cung Bát Quái và Bắc Đẩu Tinh Vị, nên chỉ cần hơi ngẫm một chút thì có thể dung hợp văn tự mà Trần Kiếm Phong nói với kiếm trận.
Ong!!!
Bên này nghe Trần Kiếm Phong đọc kinh văn Bắc Đẩu Kiếm Trận, bên khác, Bạch Nhạc đã dùng linh lực ngưng tụ ra bảy thanh kiếm quang.
Trong giây lát, hắn đã bày xong Bắc Đẩu Kiếm Trận.
Đương nhiên, thực tế Trần Kiếm Phong truyền Bắc Đẩu Kiếm Trận cho Bạch Nhạc cũng đã cắt giảm bớt đi. Không có phần quan trọng nhất là mọi người nên phối hợp thế nào, nên thực hiện kỹ xảo ra sao.
Chẳng qua, đối với Bạch Nhạc mà nói, như vậy cũng đủ rồi.
Một đoạn kinh văn này của Bắc Đẩu Kiếm Trận không dài, cũng chỉ hơn ngàn chữ thôi, nhưng lại cực kỳ khó hiểu. Bản thân Bạch Nhạc đã học thuộc lòng thi thư, đối với những văn tự này rất nhạy cảm, chỉ nghe vẻn vẹn một lần cũng đã ghi nhớ hết những thứ này trong lòng.
Trong khoảng thời gian ngắn, tất nhiên Bạch Nhạc sẽ không có khả năng hoàn toàn hiểu rõ những điều này, nhưng với Bạch Nhạc mà nói, rất nhiều chuyện, vốn chỉ cần một phần hay hướng dẫn một chút thôi thì hắn đã có thể dễ dàng hiểu được.
Chỉ cần hiểu một cách đại khái thôi, cũng đã đủ để đối đầu với kẻ địch rồi.
Trong mấy nhịp thở ngắn ngủi, kiếm trận đã hình thành, dù chỉ là một kiếm trận đơn giản nhưng lại có kiếm ý ngập trời bạo phát ra, trực tiếp vây Bạch Cốt Hóa Thân kia ở trong kiếm trận.
Tình cảnh này khiến Trần Kiếm Phong nhíu chặt mày lại, có hơi nghi ngờ mắt nhìn của bản thân.
Cho dù Trần Kiếm Phong truyền Bắc Đẩu Kiếm Trận cho Bạch Nhạc cũng vì tin tưởng Bạch Nhạc có thể trong khoảng thời gian ngắn nắm giữ nó, nhưng như vậy có nhanh quá không nhỉ?



Bạn cần đăng nhập để bình luận