Thần Đạo Đan Tôn

Thần Đạo Đan Tôn Chương 1740: Lấy chiến đến định

Gia chủ Long gia không khỏi tức điên, then chốt là ngươi cần hôn thật quá mức a, muốn hủy hôn với một vị Thánh Vương, vậy không phải đặt Long gia ở trên đống lửa nướng sao? Hắn bắn ra Long uy, muốn hung hăng phản công.
Lăng Hàn chỉ làm như không nhìn thấy, tay phải cầm lấy vuốt rồng của đối phương, thật giống như đó chỉ là một tiểu gia hỏa.

Ở trước mặt Lăng Hàn, gia chủ Long gia thật không khác đứa nhỏ, mặc ngươi bắn ra Long uy áp bức, mặc ngươi kích phát Long huyết tăng lên sức chiến đấu, vậy thì như thế nào.

Gia chủ Long gia dùng sức giãy giụa, hắn đã đầu đầy mồ hôi, nhưng Lăng Hàn lại như ngủ, dễ dàng đến không cách nào hình dung.

Cái này!

Gia chủ Long gia khiếp sợ, thực lực hai người chênh lệch lớn đến bao nhiêu a? Hắn cắn răng một cái, đột nhiên từ trong không gian linh khí lấy ra một thanh Thần kiếm, thân kiếm do một bạch cốt chế thành, phía trên có từng viên từng viên Thần văn, đã phát ra ánh sáng.

Đây là xương sống lưng của một vị tổ tiên Long gia, ở trước khi hóa đạo tự mình lấy ra, luyện chế thành Thần binh!

Thánh Khí!

Vù, Long Cốt Kiếm kích hoạt, đây chính là ở Long gia, gia chủ Long gia có gia trì đặc thù, trong nháy mắt liền để Thánh binh này phát huy ra uy lực, trong thân kiếm nhảy ra một Chân Long màu đỏ thẫm, tấn công về phía Lăng Hàn.

Ánh mắt Lăng Hàn hơi nhíu, lúc này mới có chút ý nghĩa, hắn ra tay chộp tới Chân Long, sát trận trong cơ thể vận chuyển, vô số trận văn nằm dày đặc, cuối cùng dung hợp thành một thanh kiếm, chém về phía Chân Long kia.

Chuyện quái dị xuất hiện, Chân Long lại dùng Thần Long Bãi Vĩ, xèo, đi vào trong Long Cốt Kiếm.

Bị dọa chạy!

Gia chủ Long gia trợn mắt ngoác mồm, cái này cái này cái này cái này, Long Cốt Kiếm sợ Lăng Hàn!

Thanh kiếm này bởi vì là Thần cốt của tổ tiên Long gia luyện thành, bởi vậy, khí linh kỳ thực chính là một tia hồn phách của vị tổ tiên kia, chỉ là đã sớm không còn ý thức của mình, chỉ có bản năng bảo vệ Long gia.

Nhưng chỉ cần trở thành khí linh, thì có một đặc tính cơ bản, chính là sẽ xu hướng bảo vệ mình, chỉ có mình hoàn hảo, mới có thể hoàn thành mục tiêu bảo vệ.

Bởi vậy, nếu không có vạn bất đắc dĩ, bảo khí như vậy là chắc chắn sẽ không liều chết.

Ngươi đến cùng mạnh cỡ nào, lại có thể để một Thánh binh hoàn toàn thức tỉnh sợ hãi!

Lăng Hàn nhoẻn miệng cười nói:

- Gia chủ đại nhân, hiện tại có thể hảo hảo nói chuyện chưa?

- Ân ân… nói chuyện.

Gia chủ Long gia chỉ cảm thấy đầu ong ong ong, hỗn loạn tưng bừng.

Hai người kế tiếp nói chuyện tự nhiên là không có chút ý nghĩa nào, gia chủ Long gia căn bản không biết mình đang nói cái gì, Lăng Hàn cũng không thèm để ý, ngược lại hắn chính là tới quấy rối.

Nói một lúc, Lăng Hàn nghênh ngang rời đi, mà ở dưới Long Ngữ San đổ thêm dầu vào lửa, Long gia khắp nơi truyền lưu một tin tức ngầm: Lăng Hàn hoành đao đoạt ái, muốn cưới Long Ngữ San làm thê tử, đồ cưới còn phong phú đến kinh người.

Không bao lâu, thì truyền tới trong tai Trọng Bát Độ.

Đùng!

Hắn một chưởng liền đánh nát bàn đá trước người, đột nhiên đứng lên, trong đôi mắt sát khí sôi trào.

Trước không có giết Lăng Hàn, hoàn toàn là bởi vì không muốn đắc tội Lão tổ Long gia, nhưng tiểu tử này lại được voi đòi tiên, dám đánh chủ ý nữ nhân của hắn!

Không thể nhẫn!

- Thiếu chủ!

Cảnh Di cùng Dương Tử Ca đều tiến lên trước một bước.

Trọng Bát Độ ấn xuống lửa giận, hai tay siết chặt, đây chỉ là tin tức ngầm mà thôi, nghĩ rằng Long gia cũng không dám từ hôn, vậy sẽ làm tức giận một vị Thánh Vương... trên đời này có ai có thể chịu đựng được lửa giận của một tên Thánh Vương?

Người kia... Chỉ là kẻ xấu xí tác quái mà thôi, không cần để ý tới, chờ hắn rời Long gia, lại giết chết hắn, cho hắn biết hậu quả nghiêm trọng khi làm tức giận mình.

Nhưng mà, sự tình cũng không có như Trọng Bát Độ suy nghĩ, chỉ là kẻ xấu xí tác quái, có người nói thái độ của Long Ngữ San ám muội, thậm chí có tin tức nói, muốn mời Lão tổ Long gia đang bế quan ra, một lần nữa xét duyệt vụ hôn nhân này.

Vậy thì để Trọng Bát Độ ngồi không yên, tình huống thế nào, các ngươi dám từ hôn sao?

Hắn xác thực rất thưởng thức nhan sắc cùng thực lực của Long Ngữ San, nhưng càng nhiều chính là coi trọng huyết mạch Long tộc của đối phương, cùng Trọng gia bọn họ kết hợp, tương lai khả năng sinh ra một đời sau vô cùng mạnh mẽ.

Đây là chuyện Khai Vân Vương chính mồm phân phó, hắn nhất định phải trăm phần trăm hoàn thành, hơn nữa, vụ hôn nhân này đã sớm được Khai Vân cấm địa tuyên dương ra ngoài, nếu như hiện tại đột nhiên bị hối hôn, mặt mũi của hắn cùng Khai Vân cấm địa còn đâu.

Tuyệt đối không được!

Hắn lập tức chạy đi tìm Long Ngữ San, nhưng lại ăn bế môn canh, để hắn càng cảm thấy không ổn.

Qua mấy ngày, Lăng Hàn đưa ra khiêu chiến với Trọng Bát Độ.

Nếu như Trọng Bát Độ thắng, hắn phủi mông một cái rời đi, nhưng nếu như Trọng Bát Độ thua, liền ngoan ngoãn tự mình từ hôn.

Khinh người quá đáng a!

Trọng Bát Độ giận không nhịn nổi, hắn là thiên kiêu cấm địa, từ nhỏ đến lớn chưa từng nhận qua ủy khuất như thế?

Hắn không chút nghĩ ngợi, liền đáp ứng Lăng Hàn yêu cầu.

Chiến!

Trong lòng hắn cười gằn, vốn còn muốn ở Lăng Hàn rời đi Long gia sau đó lại giết chết hắn, hiện tại nếu tiểu tử này tự mình chịu chết, vậy phải tác thành cho hắn.

Song phương ước định, sau ba ngày ở trong tinh không chiến một trận.

Ba ngày đi qua rất nhanh, Lăng Hàn, Trọng Bát Độ đã đi tới trong tinh không, Dương Tử Ca, Cảnh Di đứng ở phía sau Trọng Bát Độ, mà phía sau Lăng Hàn lại không có một bóng người, Long gia hai bên đều không giúp đỡ, đứng ở trung gian.

Long Hương Nguyệt vốn muốn hò hét trợ uy thay Lăng Hàn, lại bị Long Ngữ San một phát bắt được, không thể làm gì khác hơn là rầu rĩ không vui ở dưới nhìn.

- Lăng Hàn!

Trọng Bát Độ gào thét, âm thanh cuồn cuộn như Lôi, không ngờ cũng có một tia Long uy.

Xem ra, Trọng gia muốn cưới Long Ngữ San có dụng ý khác, nếu không thì, cấm địa vì duy trì huyết mạch tinh khiết, đều ở bên trong tìm đối tượng.

Lăng Hàn móc móc lỗ tai, thổi một hơi:

- Kêu lớn tiếng như vậy làm gì, ta lại không điếc!

- Ta làm sao cảm giác ngươi không chỉ là người điếc, còn là người mù, kẻ ngu si?

Trọng Bát Độ cười gằn.

- Nếu ngươi có mắt, có đầu, liền biết không nên đối địch với ta. Coi như ngươi là Thánh Nhân, cũng chỉ có thể bị Khai Vân cấm địa của ta ép thành tro bụi!

Đùng đùng đùng, Lăng Hàn vỗ tay:

- Nói còn hay hơn hát, cổ vũ một hồi, cũng không sợ ngươi kiêu ngạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận