Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 765: Kiểu Chết Thật Thú Vị

Chương 765: Kiểu Chết Thật Thú Vị
Ngưng tụ thần cách, sau đó chính là dùng thần cách kích thích linh hồn để chế tạo thần đàn.
A Ngốc có được trạng thái Linh Hồn Chúa Tể nên tất nhiên đã đạt được tiêu chuẩn để chế tạo thần đàn. Trong lúc A Ngốc chuẩn bị chế tạo thần đàn, Bàn Đại Hải đột nhiên nhắc nhở:
- Thần cách tử vong của ngươi vẫn chưa hoàn thiện, tốt nhất nên chờ thần cách hoàn chỉnh rồi lại chế tạo thần đàn.
A Ngốc hơi sửng sốt, sau đó lặng lẽ gật đầu đứng lên.
Ở trong mắt Cao Bằng, trên cột trạng thái của A Ngốc xuất hiện một loạt số liệu mới.
【 Chưởng khống Pháp tắc 】: Pháp tắc tử vong 0. 1%, pháp tắc linh hồn 1%, pháp tắc vong linh 1%, pháp tắc bạch cốt 1%.
Pháp tắc tử vong chỉ có 0. 1%, xem ra còn thiếu không ít, chắc hẳn chỉ cần đạt được 1% là có thể hoàn thiện.
- Cảm ngộ pháp tắc tử vong thế nào thì phải dựa vào chính ngươi, ta cũng chưa từng nắm giữ pháp tắc tử vong.
- Phương pháp duy nhất để cảm ngộ pháp tắc tử vong chính là tận mắt nhìn thấy cái chết.
A Ngốc khàn khàn nói.
Tiểu Hoàng sờ đầu của mình:
- Làm sao ngươi biết ai sẽ chết? Lẽ nào...
Ánh mắt Tiểu Hoàng lập tức sáng lên, hai tay vung vẩy:
- Ta hiểu rồi!
- Chính là ngươi nói với người khác: ngươi phải chết, nếu như ngươi không chết thì ta giúp một tay đập chết ngươi. Có đúng không?
Tiểu Hoàng cảm thấy tự hào vì thông minh tài trí của mình.
Cao Bằng:???
Đại Tử:???
- Ta có thể cảm giác được khí tức tử vong.
A Ngốc u buồn nhìn về phía đông xa xôi:
- Nơi đó... Có khí tức tử vong.
A Ngốc bước ra một bước rồi bay nhanh như điện, tốc độ nhanh hơn gấp đôi so với lúc ngưng tụ thần cách.
Trên sườn núi, một con quái vật bị săn giết đang hấp hối nằm trong vũng máu.
Cách đó không xa, ngự sử quay đầu nhìn thấy bóng dáng Cao Bằng thì không nhịn được giật mình, vội vàng tiến lên ra mắt vương.
- Vương, đây là con mồi ta hiến tặng cho ngài.
Ngự sử của bộ lạc Lê này chỉ vào Diễm Thạch Linh Dương vừa bị săn giết đang nằm trên mặt đất.
Cao Bằng xua tay:
- Không cần, đây là con mồi của ngươi, bản thân ngươi tự cất đi.
A Ngốc đi tới rồi ngồi xổm xuống trước mặt Diễm Thạch Linh Dương nằm trong vũng máu.
Diễm Thạch Linh Dương bị máu tươi nhuộm đỏ, trong đồng tử mơ hồ tràn đầy thù hận, gắt gao nhìn chằm chằm vào A Ngốc.
Sau một chút im lặng ngắn ngủi.
A Ngốc xòe bàn tay ra nhẹ nhàng sờ qua mí mắt của nó, vết máu thấm ướt lông tơ trên gò má.
Diễm Thạch Linh Dương trút xuống hơi thở cuối cùng, trong cơ thể tản ra tử khí nồng đậm. A Ngốc ngẩng đầu, nhìn thấy những tử khí này tiêu tan trong không khí.
Mất đi chút sức sống cuối cùng, thi thể trở nên lạnh lẽo, hơi ấm còn lại trên cơ thể dần dần tiêu tan trong không khí.
- Vậy chúng ta đi tìm một vài quái vật rồi trực tiếp đập chết, thế thì A Ngốc sẽ có thể nhanh chóng thành thần rồi!
Ở bên cạnh, Tiểu Hoàng hưng phấn nói.
- Có thể thử xem.
Cao Bằng gật đầu. Lần này hắn cũng không bác bỏ chủ ý của Tiểu Hoàng.
Ngự sử đứng ở bên cạnh nghe được thì kinh hồn bạt vía.
Bọn họ đang nói chuyện khủng khiếp gì vậy?
- Ngươi đi về trước đi, thi thể này ngươi cũng mang đi luôn.
Cao Bằng chỉ vào thi thể trên mặt đất nói.
- Được.
Ngự sử vội vàng kéo thi thể Diễm Thạch Linh Dương trên mặt đất đi.
Không bao lâu, Tiểu Hoàng vui vẻ bắt một con quái vật hoang dã tới, ở trước mặt A Ngốc tát cho con quái vật này một phát.
Đầu của con quái vật rủ xuống, từ thi thể quái vật tỏa ra một luồng tử khí mà chỉ có A Ngốc mới nhìn thấy được.
- ...Không được!
A Ngốc đột nhiên lắc đầu.
- Không có hiệu quả như vừa rồi.
- A.
Tiểu Hoàng gãi đầu.
- Sao có thể không giống chứ? Chẳng lẽ là do con quái vật này yếu hơn sao?
- Không liên quan tới mạnh hay yếu.
A Ngốc nói.
Tiểu Hoàng không tin, lại đi bắt hai con quái vật rồi làm y như vậy.
- Hiệu quả rất yếu.
A Ngốc quanh quẩn ở trước mặt thi thể.
Một đám ngự thú đều không nghĩ ra.
- Thử nhiều một chút thì biết thôi.
Cao Bằng nói:
- Chỉ cần quan sát thêm một vài cái chết, có lẽ có thể biết được nguyên nhân. Chúng ta cần dùng phương pháp thống kê khoa học để đo lường tính toán kết quả.
- Ngọa tào!
Tiểu Hoàng đột nhiên cảm thấy Cao Bằng nói rất hay, rất có đạo lý.
- Bảo ngươi đọc nhiều sách một chút ngươi không chịu, bây giờ lại chỉ biết nói ngọa tào.
Đại Tử bổ một đao.
Tiểu Hoàng giận tím mặt:
- Ta đã tự học đến khóa trình cấp 2! Bây giờ ta ít nhất cũng đã tốt nghiệp sơ trung! Ngươi dựa vào cái gì mà giễu cợt ta!
- Chỉ có học xong sơ trung mới xem như đã tốt nghiệp sơ trung, bây giờ ngươi nhiều nhất chỉ tính là tốt nghiệp tiểu học thôi. Cho nên, ngươi là một học sinh tiểu học.
Đại Tử kiêu ngạo hừ một tiếng. Nó sẽ không nói cho người khác biết những lời này là do A Ban trước đây từng dùng để giễu cợt nó đâu.
- Các ngươi cũng nhanh chóng hấp thu những tinh hoa thần tính mà ta cho các ngươi đi. Bây giờ A Ngốc đã đột phá đến Chuẩn Thần đại viên mãn, lại còn ngưng tụ thần cách, chỉ thiếu chế tạo thần đàn là có thể trở thành Thần linh. Các ngươi cũng phải nhanh hơn đó.
Cao Bằng nói với các ngự thú.
Nếu như cho một con ngự thú tất cả tinh hoa thì chắc hẳn có thể làm nó đạt đến Chuẩn Thần đại viên mãn. Đáng tiếc ngự thú của Cao Bằng quá nhiều, thứ A Ngốc hấp thu là thần linh tủy, không giống như tinh hoa thần tính mà những ngự thú này cần.
...
Cây cối trong rừng rậm cao lớn, cành lá tươi tốt, chỗ nào cũng có thể nhìn thấy được những cái cây cao hơn trăm mét, phải bảy tám người mới có thể ôm hết. Vỏ cây xù xì, phía trên mọc đầy rêu xanh và nấm mốc.
Lưỡi con mãng xà màu xanh lá thăm dò môi trường xung quanh, làm cho nó không dễ dàng bị tồn tại khác phát hiện.
Đây là một loại thủ đoạn ẩn nấp tương đối thấp kém, chỉ có những quái vật cấp thấp mới sử dụng loại ngụy trang này.
Cho nên con mãng xà màu xanh lá này ẩn nấp vô cùng cẩn thận, trong các đồng loại thì thể tích của nó tương đối nhỏ nhắn xinh xắn. Bởi vì những con tương đối cường tráng đều bị bắt ăn, cho nên chỉ còn lại những con thể tích nhỏ mới dễ sống sót.
Ngày hôm nay lại là một ngày vui vẻ, mây đen bao phủ đỉnh đầu. Đây là thời tiết trời đầy mây mà nó thích nhất, nếu như có thể thêm chút mưa thì càng tốt hơn.
Sâm Lục Mãng hài lòng nghĩ đến.
Lưỡi rắn của nó phun ra nuốt vào phân biệt các loại mùi trong không khí.
Phía đông có mùi chán ghét, hình như là một con Kinh Cức Thiết Bối Hùng, ăn những kẻ khờ khạo ngu ngốc này hoàn toàn chẳng ngon, gai sắt trên lưng chúng có thể đâm rách dạ dày của nó. Mẫu thân của nó vì ăn thi thể của một con Kinh Cức Thiết Bối Hùng mà bị đâm thủng bụng, mất máu quá nhiều mới chết đi.
Phía tây hình như là mấy gia hỏa Kim Thiềm Thủy Quỷ ướt sũng, chúng thích sống thành bầy, rất buồn nôn.
- Ồ, đây hình như là trứng của Kim Trản Ưng?
Đột nhiên trong không khí có một loại hương vị làm cho ánh mắt nó lập tức sáng lên.
Kim Trản Ưng là khắc tinh của nó, nhưng đồng thời trứng Kim Trản Ưng cũng là một trong những thức ăn bọn chúng thích ăn nhất.
Sâm Lục Mãng len lén leo lên cây, lấy một loại tốc độ rất cẩn thận bò lên trên rồi quan sát tổ chim cách đó không xa. Sâm Lục Mãng càng vui vẻ hơn khi xác nhận trong tổ chim không có Kim Trản Ưng trưởng thành. Ngày hôm nay đúng là một ngày may mắn, ta nhất định phải ăn thêm vài quả trứng chim để chúc mừng mới được.
Theo hai cành cây lớn leo lên, tốc độ của Sâm Lục Mãng dần dần nhanh hơn. Sắp tới rồi, rất gần rồi...
Trong tổ chim có bảy quả trứng!
Ánh mắt Sâm Lục Mãng lộ ra sự tham lam.
Nhưng chẳng biết từ lúc nào, một ngọn đèn lồng màu vàng yếu ớt xuất hiện ở bên tai.
Cái bóng màu đen bao phủ Sâm Lục Mãng.
Sâm Lục Mãng ngẩng đầu liền thấy một con chim ưng hổ khổng lồ với đôi cánh dài hơn bảy mét chẳng biết xuất hiện từ lúc nào đang nhìn chằm chằm vào nó, đỉnh đầu có một sợi dây dài nhỏ rũ xuống, một đầu khác của sợi dây có treo một cái đèn lồng màu vàng.
Sao nó lại nhanh như vậy...
Nếu như nó bay về, ta nhất định có thể nghe được tiếng vỗ cánh.
Sâm Lục Mãng dại ra.
Trừ khi... Trừ khi nó đang câu cá!?
Sâm Lục Mãng không biết hai chữ câu cá, nhưng ý tứ nó muốn biểu đạt ra không khác là mấy.
Mỏ ưng sắc bén xuyên thủng đầu nó, cơ thể Sâm Lục Mãng co giật, tử khí tỏa ra.
- Vèo.
A Ngốc ngồi xổm trên cành cây, trong hốc mắt có hỏa diễm thiêu đốt:
- Bị câu cá, thật là kiểu chết thú vị. Ta hiểu được rồi…
--------------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận