Thần Thám Vừa Mở Mắt Ra Ta Đã Bị Còng Trong Phòng Thẩm Vấn !

Chương 162: Kết Án 2

Chương 162: Kết Án 2Chương 162: Kết Án 2
Chuong 162: Ket An 2
Trần Ích: "Ta cũng không chỉ giúp hắn, vụ tai nạn này rất quan trọng đối với vụ án, không thể bỏ sót chỉ tiết nào."
Hút xong điếu thuốc, hắn dập tắt rồi xua tay: "Đi thôi."
Ngay khi hai người chuẩn bị rời di, ông chủ xưởng sửa chữa cằm tập tài liệu mà Trần Ích vừa đưa cho, chạy đuổi theo.
"Cảnh sát! Cảnh sát!"
Trần Ích dừng bước quay đầu lại.
Ông chủ chỉ vào tập tài liệu nói: "Chuyện này là thật phải không??"
Trần Ích gật đầu: "Tất nhiên, ta đảm bảo tính xác thực với tư cách là cảnh sát hình sự."
Được khẳng định, ông chủ hít một hơi thật sâu, giọng tram xuống: "Vậy thì ta đồng ý ra tòa làm chứng."
"Người đến sửa xe chính là tên khốn nạn đó! Ta làm chứng!"
Trần Ích nở nụ cười: "Đa tạ."...
Một tháng sau, phiên tòa xét xử vụ án của Đường Nhất An chính thức mở, không xét xử công khai, tất cả những người bị tình nghi liên quan đến vụ án và nhân chứng đều có mặt.
Vụ án này phức tạp và kéo dài, nhiều chỉ tiết và đầu mối, nên quá trình xét xử kéo dài ba ngày vẫn chưa có kết quả.
Trịnh Dương rất có trách nhiệm, trong quá trình này không hề lơ là, mỗi ngày đều nghiên cứu hồ sơ đến tận đêm khuya, chuẩn bị cho phiên tòa tiếp theo.
Cuối cùng, sau hai mươi ngày, vụ án được tuyên án.
Đường Nhát An phạm tội cố ý giết người, tội vu khống, do tình tiết phạm tội nhẹ nên bị phạt tù có thời hạn tám năm.
Chu Chi Nguyệt, Lý thắng Quốc, Tư Mã Kính phạm tội bao che, bị phạt tù có thời hạn một năm, cho hưởng án treo hai năm.
Cả hai bên đều tuyên bố không kháng cáo.
Theo quy định của pháp luật, những trường hợp cố ý giết người có tình tiết phạm tội nhẹ sẽ bị phạt tù có thời hạn từ ba năm đến mười năm, vậy những tình tiết nào được coi là nhẹ?
Có khoảng năm tình huống.
Thứ nhất, giết người do phòng vệ vượt quá giới hạn. Nếu nghi phạm trong quá trình bị xâm hại phi pháp, ra tay quá nặng giết chết nạn nhân, phù hợp với tiêu chuẩn phán định tình tiết tương đối nhẹ.
Thứ hai, giết người do căm phẫn.
Nạn nhân đã phạm nhiều tội ác, hành vi của bọn hắn đã đạt đến mức không thể chịu đựng được, bị bị can tự ý xử tử.
Tình huống này trong lịch sử cũng khá phổ biến, thường xảy ra giữa cha mẹ và con cái, chẳng hạn như phụ mẫu không trung, con cái bất hiếu, con cái ra tay với cha mẹ tội ác tàu trời.
Thứ ba, giết người do cảm xúc mạnh mẽ tác động.
Về chủ quan, không có ý định giết người, nhưng dưới sự kích thích của nạn nhân, đã mát kiểm soát và giết người.
Trong trường hợp này, phải đáp ứng một số điều kiện.
Trước hết, nạn nhân phải có lỗi nghiêm trọng, khiến bị can cảm xúc rung động mạnh.
Tiếp theo, bị can phải bị kích thích mạnh về mặt tinh thần, mát lý trí, mắt hoặc giảm sút khả năng nhận thức và tự kiểm soát bản thân. Cuối cùng, khi gây án phải ở trạng thái phẫn nộ, áp dụng ngay tại chỗ chứ không phải sau khi đã bình tính lại.
Thứ tư, do nạn nhân hành hạ lâu dài.
Trường hợp này có tiền lệ, là vợ bị chồng bạo hành nghiêm trọng lâu dài, phẫn nộ mà giết chồng.
Thứ năm, được uỷ thác giết người hoặc giúp người khác tự sát. Hỗ trợ tự sát là không được cho phép ở nhiều quốc gia, ngay cả khi nạn nhân mãnh liệt yêu cầu bị can giúp đỡ, bị can chẳng đành lòng ra tay, cũng là phạm tội, là cố ý giết người.
Trong trường hợp này, có thể xác định tình tiết nhẹ hơn.
Vụ án của Đường Nhất An phù hợp với tiêu chuẩn tình tiết nhẹ.
Trong tòa án, khi đọc xong bản án, Đường Nhất An có vẻ rất bát ngờ, vô thức quay lại nhìn những người đứng quan sát.
Ở đó có bóng dáng của Ngũ Hùng và Trần Ích, tập trung vào Trần Ích.
Hắn biết, trong thời gian này, Trần Ích hẳn đã không ít lần chạy đôn chạy đáo vì vụ án của hắn.
Thực ra, sau khi cảnh sát bắt được người và thầm vấn xong nhiệm vụ thì kết thúc, những việc tiếp theo không liên quan đến bọn hắn, bắt kể bản án ra sao bọn hắn cũng không quản lý được, Trần Ích làm vậy có yếu tố chủ quan cá nhân.
"Đa tạ."
Trong 13 năm qua, những người đã giúp đỡ hắn thực sự quá nhiều, có lẽ cả đời này cũng không thể đền đáp hét.
Chu Chi Nguyệt, Lý thắng Quốc, Tư Mã Kính, Ngũ Hùng, Phùng Sơn Hải, Phùng Nhụy v. v...
Còn một người nữa là Vương Nhan.
Dù chủ động lợi dụng, nhưng hắn cũng không để đối phương phải chịu thiệt, hai triệu tiền bẩn không lấy được thì tự nhiên còn cách khác.
Ngày sau còn dài, nửa đời sau mới... vừa bắt đầu. Mọi người bước ra khỏi tòa án.
"Trần Ích, đến chỗ ta ngồi một lát không?”
Ngũ Hùng cũng rất biết ơn Trần Ích, hắn cảm thấy mình nên làm gì đó thay cho Đường Nhất An.
Mặc dù đối phương không thiếu tiền, nhưng có nhiều cách để bày tỏ lòng biết ơn.
Trần Ích cười nói: "Không cần đâu, ta đã hẹn ngươi rồi."
Ngũ Hùng: "Ô? Phương pháp y?"
Trần Ích ừ một tiếng.
Ngũ Hùng mỉm cười: "Rất xứng đôi, khi nào kết hôn thì nhất định phải báo cho ta biết a, chén rượu mừng này ta nhất định phải uống, nếu không thì chết không nhắm mắt được."
Tính cách của hắn quá thô lỗ, người bảy mươi tuổi rồi mà vẫn thường nói đến chữ chết, rất thoải mái.
Trần Ích nói qua loa: "Không có, không có, đồng nghiệp, chỉ là đồng nghiệp thôi."
Ngũ Hùng không dây dưa vào chuyện này nữa, vỗ vai Trần Ích: "The thì không làm phiền hai người nữa, rảnh rỗi thì nhất định đến chỗ ta ngồi chơi."
Trần Ích: "Được."...
Tỉnh ủy, Ngụy Kiếm Phong đầy cửa bước vào, đặt một tập tài liệu trước mặt Phương Tùng Bình.
"Phương sảnh, đây là quá trình điều tra chi tiết vụ án này, tiểu tử Trần Ích này không chỉ đơn giản là có chút thiên phú, vẫn còn bị đánh giá thấp a."
"Ngài xem kỹ hãng nói." Phương Tùng Bình gật đầu nhẹ, lật trang đầu tiên của tập tài liệu.
Thời gian trôi qua, khi đọc xong chữ cuối cùng, vẻ kinh ngạc trên mặt hắn không che giấu được.
"Đây... đây là vụ án mà người bình thường có thể làm được sao?"
"Hơn nữa, đây là vụ án mà người bình thường có thể điều tra rõ trong thời gian ngắn sao?"
Ngụy Kiếm Phong lên tiếng: "Phương sảnh, năng lực của Trần Ích chính là thứ chúng ta cần, để hắn ở cục thành phó thì hơi phí, vẫn nên để hắn theo ta a."
"Nhiệm vụ của đội điều tra hình sự là hướng dẫn và phối hợp phá án các vụ án hình sự trên toàn tỉnh, cũng như trực tiếp điều tra các vụ án đặc biệt nghiêm trọng, án tập thể, án liên vùng thậm chí là án xuyên quốc gia, sân khấu của hắn nên ở tỉnh ủy."
"Trong tay ta, ta đảm bảo hắn sẽ trở nên tốt hơn."
Phương Tùng Bình khép tập tài liệu lại, liếc nhìn hắn rồi nói: "Thế thì phải làm sao, ta đã đáp ứng lão Trương rồi."
Ngụy Kiếm Phong do dự: "Chỉ mới hứa miệng thôi, chúng ta có thể tiến hành thủ tục trực tiếp, chắc là lão Trương..."
Chưa nghe hết, Phương Tùng Bình đã mắng: "Ngươi đây là cái chủ ý ngu ngốc gì al"
"Nếu thật sự làm như vậy, sau này còn mặt mũi nào gặp lão Trương nữa? Dù sao thì hắn không phải là chiến hữu cũ của ta, lừa gạt cũng không cần mặt mũi phải không?"
Ngụy Kiếm Phong bối rối một chút, nói: "Được rồi, được rồi, coi như ta chưa nói gì, vậy thì..."
Phương Tùng Bình suy nghĩ một lát rồi nói: "Trước tiên để hắn ở cục thành phố, từng bước một, nói thêm nữa thì hắn và... ừm."
Ngụy Kiếm Phong ngạc nhiên: "Hả? Và cái gì?"
Phương Tùng Bình xua tay: "Không có gì, không có gì, ngươi cứ đi trước đi."
Ngụy Kiếm Phong nghi ngờ, có lẽ trong này có chuyện gì đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận