Thần Thám Vừa Mở Mắt Ra Ta Đã Bị Còng Trong Phòng Thẩm Vấn !

Chuong 179: Thang Cap Canh Ham - Canh b6c Cap Ba

Chuong 179: Thang Cap Canh Ham - Canh b6c Cap BaChuong 179: Thang Cap Canh Ham - Canh b6c Cap Ba
Chương 179: Thăng Cấp Cảnh Hàm —- Cảnh Đốc Cấp Ba 1
Hôm nay, đồn cảnh sát Thành Đông vô cùng náo nhiệt, người ra vào nườm nượp, sảnh gần như không còn chỗ đứng, phải ra cả ngoài sân.
Hau hết đều đến tặng cờ, còn có các đơn vị liên quan gần đó đến thăm hỏi.
Tắt nhiên, chủ yếu là đến gặp Trần Ích.
Sau hai tháng nỗ lực, dưới sự chỉ đạo của hắn, hàng trăm đồn cảnh sát toàn thành phố đã phá thành công băng nhóm lừa rượu đặc biệt nghiêm trọng này, nghĩ lại quá trình, ai cũng vô cùng khâm phục.
Nghe nói Trần Ích có thể sẽ đi sau vài tháng nữa, bọn hắn mới đến gặp mặt, có thể nói được vài câu làm quen cũng tốt.
Số tiền tang vật lên đến hàng chục triệu, hiện vẫn đang tìm kiếm thêm nhiều nạn nhân khác.
Thanh toán điện tử có thể truy vết nhưng tiền mặt thì khó hơn, vì vậy các đồn cảnh sát tham gia hành động đã dán thông báo trên mạng và ngoài thực tế, kêu gọi những người bị lừa đến trình báo tình hình, có lẽ vẫn có thể thu hồi được một so tổn thát.
Trong sáu năm qua, chắn chắn nghi phạm đã tiêu xài không ít, không còn cách nào khác, chỉ có thê trả lại từng chút một.
Không ai tỏ ra bất mãn, ngược lại còn tán dương các đồn cảnh sát, trước đây bọn hắn nghĩ rằng mình bị lừa chỉ có thể chịu thiệt, giờ bát ngờ thấy được tiền trả lại, về mặt tâm lý, điều này chẳng khác gì nhặt được tiền trên đường.
Vì nạn nhân quá đông nên gần như không còn chỗ de treo cờ.
Đối với người dân Dương Thành không biết chuyện, đây quả thực là một cảnh tượng đẹp, trước cửa đồn cảnh sát đông nghịt người, không biết còn tưởng có chuyện gì lớn xảy ra.
Hỏi ra mới biết, hóa ra là cảnh sát Dương Thành đã phá thành công một vụ lừa đảo đặc biệt nghiêm trọng.
Ngay lập tức, nhiều người vỗ tay hoan hô, đa tạ cảnh sát, đa tạ người phụ trách vụ án này đã trừ hại cho dân.
"Trần cal Khi nào rảnh thì đến chỗ chúng ta chơi a, ta có thuốc lá ngon lắm, cha ta mở cửa hàng tạp hóa bán thuốc lá và rượu!"
Tần Phi quen biết người này, liền trêu: "Ngươi có thể dẹp đi a, nếu có thuốc lá ngon thì sao hôm nay không mang đến? Trần ca đang bận, mau về đi!"
Một cảnh sát lên tiếng: "Này Tần Phi, Trần ca đến các đồn công an để hướng dẫn và phối hợp công tác, Trần ca chỉ tạm thời ở đồn cảnh sát Thành Đông của các ngươi thôi, không phải chỉ của riêng các ngươi đâu, đừng quá đáng như vậy."
Tần Phi trợn mắt: "Trần ca không phải đang gọi điện thoại sao? Đừng có làm phiền."
Người kia: "Vậy chúng ta đợi một lát vậy."
Thực ra tuổi của không ít người còn lớn hơn Trần Ích, nhưng danh tiếng của hắn bây giờ ta thực sự có chút thái quá, gần như cả Dương Thành đều đang bàn tán.
Bây giờ, Trần Ích vẫn chưa được thăng chức chính thức, gọi tên đầy đủ thì có vẻ không máy lịch sự, nên mọi người đều gọi là Trần ca, nghe có vẻ kính trọng hơn.
Mọi người đều biết, có lẽ chẳng máy chốc nữa sẽ phải gọi là Trần đội trưởng hoặc Trần phó đội gì đó, chỉ là vấn đề thời gian.
Trần Ích mỉm cười xin lỗi mọi người, hắn thực sự đang gọi điện thoại.
"Trương cục trưởng, sau này hãy nói tiếp, hôm nay đồn cảnh sát Thành Đông hơi náo nhiệt, ta phải tiếp khách."
Trương Tan Cương: "Ngươi khá lắm, phá được một vụ án lớn, nói chuyện với ta cũng khác hẳn rồi!"
Trần Ích: "Không có không có, ta nào dám, trong lòng ta, ngài mãi là Trương cục trưởng."
Trương Tan Cương: "Thôi đừng có nói nhảm nữa, ta chỉ nói một câu thôi, bất kể ai đến tìm ngươi, ngươi vẫn là người của đội hình sự của cục thành phó, biết chưa?"
Trần Ích: "Còn phải nói nữa sao, ngài nói là sở công an tỉnh sao?”
Trương Tấn Cương: "Ta không nói, cúp máy đây."
Cúp điện thoại, Trần Ích nhìn đám đông chen chúc, nở nụ cười rồi vội vàng ởi tới.
Cuối cùng cũng tiễn được một đọt, nhưng vẫn còn đọt tiếp theo, đợt tiếp theo sau đó nữa, Trần Ích cảm thấy hơi mệt mỏi, dứt khoát tr6n vào phòng làm việc của Lưu Hán Thịnh. Gần nửa năm trôi qua, hai người đã rất thân thiết, Trần Ích cũng không khách sáo, tự mình pha trà, còn dùng cả trà quý mà Lưu Hán Thịnh cất giữ.
"Trà này ngon, chỉ cần ngửi thôi cũng thấy sảng khoái."
"Lưu sở, ngươi còn bao nhiêu, lúc ta đi cho ta mười cân a2”
Trần Ích nói chuyện với người quen luôn thoải mái, bằng hữu là để "lợi dụng” mà.
Lưu Hán Thịnh giật mình, mắng: "Tiểu tử ngươi tưởng đây là khoai lang à, còn mười cân!"
Trần Ích cười nói: "Ngươi xem bên ngoài náo nhiệt thế nào, ta làm rạng danh cho đồn cảnh sát Thành Đông các ngươi, không cho ta chút gì cũng không ổn lắm chứ?"
"Thật, trà này rất ngon, giúp tỉnh táo, sau này thức đêm không cần uống cà phê nữa."
Lưu Hán Thịnh bát lực xoa xoa trán: "Cho ngươi ngươi liền lấy à2"
Trần Ích: "Cho ta thì ta lấy chứ, không cho ta thì ta tự lấy."
Lưu Hán Thịnh: "222"
Hắn kéo ngăn kéo, lấy ra hai túi giấy, đập mạnh xuống bàn.
"Cầm đi!"
Ánh mắt Trần Ích sáng lên, vui vẻ cất đi.
Trà đóng gói đẹp mắt chưa chắc đã ngon, ngược lại những loại trà không bắt mắt thường sẽ có bắt ngờ.
Hắn cầm tách trà lên nhấp một ngụm, xuýt xoa: "Thật thoải mái, đến đồn cảnh sát Thành Đông chẳng học được gì khác, chỉ học được cách thưởng trà, đây có coi là nâng cao tinh thần không a2?" "Đợi ta đi rồi chắn chắn sẽ nhớ lắm đây."
Nghe vậy, Lưu Hán Thịnh im lặng một lúc, có chút không nỡ.
Hắn biết Trần Ích sẽ sớm rời đi, nhưng trong lòng hắn rất thích tiểu tử này, không chỉ vì năng lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận