Thần Thám Vừa Mở Mắt Ra Ta Đã Bị Còng Trong Phòng Thẩm Vấn !

Chương 257: Sáu Người Liên Quan, Đối Chiếu Với Nhau :

Chương 257: Sáu Người Liên Quan, Đối Chiếu Với Nhau :Chương 257: Sáu Người Liên Quan, Đối Chiếu Với Nhau :
Chương 257: Sáu Người Liên Quan, Đối Chiếu Với Nhau 3
Hôm nay, hắn đã thu được quá nhiều thông tin từ Đào Thượng Lập, dường như đối phương biết mọi thứ, hiểu rất rõ về nghề trộm mộ.
Mặc dù khảo cổ và trộm mộ là hai nghề khác nhau, nhưng dù sao một nghề hợp pháp, một nghề bát hợp pháp, trong cùng một ngành nghề đều có sự khinh thường, huống chi là ở hai ngành nghề khác nhau.
Chẳng lẽ các nhà khảo cổ học còn chuyên nghiên cứu thứ này sao?
Quan trọng nhất là, từ giọng điệu của Đào Thượng Lập, hắn có thể nghe ra sự khen ngợi và khẳng định về kỹ thuật của những kẻ trộm mộ, chứ không phải thái độ phản đối và tức giận. Có chút quỷ di.
Bình thường không? Hắn không biết.
Đây chỉ là một chút nghi ngờ của Trần Ích, hắn không tiện nói ra, dù sao hôm nay Đào Thượng Lập đến đây là để giúp đỡ, và thực sự đã giúp hắn rất nhiều.
Một chút nghi ngờ này của hắn ít nhiều có chút hẹp hòi, qua cầu rút ván.
"Không sao, nên làm mà." Đào Thượng Lập cười nói,"Trần cảnh sát, còn việc gì cần giúp đỡ không?"
Trần Ích trầm ngâm một lúc, nói: "Thượng Lập, ngươi có hiểu về giám định cổ vật không?"
Đào Thượng Lập gật đầu: "Tất nhiên là hiểu, đó là kỹ thuật cần thiết, nhưng... không phải cao thủ.” "Là một nhà khảo cổ học, ta thường có thể phân biệt được thật giả của đồ cổ, nhưng nếu đồ giả tinh vi đến mức gây tranh cãi, thì cần đến các chuyên gia lão luyện, kinh nghiệm của bọn hắn sẽ phong phú hơn."
"Còn về ta, phải xem theo loại nào, như chúng ta là những người làm công tác khảo cổ, mỗi người đều có lĩnh vực nghiên cứu riêng, chẳng hạn như thư họa, ngọc khí, đồ đồng gì đó."
"Không thể giỏi về tất cả các loại giám định được, dù sao thì tinh lực của con người cũng có hạn."
Trần Ích: "Ta hiểu."
Nghề đồ cổ vẫn cần thời gian tích lũy mới có thể nâng cao trình độ, trừ khi trường hợp có ngoại lệ.
"Những thứ như bình sứ, ngươi có thể giám định được không?" Hắn hỏi.
Đào Thượng Lập: "Được, nằm trong phạm vi kỹ thuật của ta."
Nghe vậy, Trần Ích yêu cầu: "Vậy ngươi có thể đi cùng ta đến một nơi, giám định vài thứ được không?”
Đào Thượng Lập: "Không vấn đề gì, hôm nay ta đã dành cả buổi chiều, mọi việc đều nghe theo sự sắp xếp của Trần cảnh sát."
Trần Ích chân thành nói: "Đa tạ, thật sự làm phiền ngươi rồi."
Đào Thượng Lập cười nói: "Đều là bằng hữu, Trần cảnh sát không cần khách sáo, bây giờ đi luôn không?”
Trần Ích gật đầu: "Ừ, đi ngay bây giờ."
“Triệu đội trưởng, gọi điện cho Tào nữ sĩ, sắp xếp một chút."
Triệu Khải Minh lấy điện thoại ra: "Được."...
Hai giờ sau, một nhóm người đến nhà cha của Tào Vũ Ninh, đứng trước tủ sách trong thư phòng.
Sắc mặt Đào Thượng Lập hơi nghiêm trọng, nhìn một lúc rồi cẩn thận cầm lấy một chiếc bình sứ, nghiên cứu rất kỹ.
Theo thời gian trôi qua, sắc mặt Đào Thượng Lập càng trở nên nghiêm túc.
Trần Ích và những người khác đứng bên cạnh không nói gì, lặng lẽ chờ đợi.
không biết qua bao lâu, Đào Thượng Lập hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: "Trần cảnh sát, đây là đồ sứ Long Tuyền thời Nam Tống, giá trị hàng chục triệu tệ."
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ Nghe vậy, ánh mắt Trần Ích hơi ngưng lại.
Triệu Khải Minh và những người khác cũng vô cùng kinh ngạc, không ngờ món đồ này lại đắt giá đến vậy.
"Ngươi chắc chứ?"
Đào Thượng Lập gật đầu: "Nhìn một lần là biết, rất chắn chắn, khai môn rồi."
Nói xong, hắn lại tiếp tục nghiên cứu, như thể nhìn thấy thứ gì đó hiếm lạ, vô cùng yêu thích.
Trần Ích hơi ngang đầu nhìn những đồ vật khác, hỏi: "Những thứ khác thì sao?”
Đào Thượng Lập vẫn đang nghiên cứu chiếc bình sứ trong tay, nói: "Những thứ khác đều là đồ sứ thời Thanh Dân, không đáng giá lắm, giá chỉ vài trăm, vài nghìn, vài chục nghìn tệ, con số chính xác cần phải có giám định chuyên nghiệp hơn.”
So với đồ sứ Long Tuyền trị giá hàng chục triệu tệ, thì vài nghìn tệ quả thực rất đáng thương.
Nhìn một hồi, Đào Thượng Lập bĩu môi, luyến tiếc đặt chiếc bình sứ về chỗ cũ.
"Đây là đồ của nhà ai vậy, ta có thể hỏi không?" Hắn không nhịn được.
Trần Ích áy náy nói: "Xin lỗi, chuyện này tạm thời không thể nói."
Đào Thượng Lập do dự: “Đây... là đồ trộm được đúng không?"
Trước đó, Trần Ích luôn hỏi về chuyện trộm mộ, hắn không khỏi liên tưởng.
Trần Ích cười nói: "Thượng Lập, ngươi đừng hỏi nữa, nếu nó thực sự là đồ trộm, chúng ta sẽ giao nộp."
Đào Thượng Lập gật đầu: "Ta lỡ lời rồi."
Trần Ích: "Không sao, ta hiểu."
Là một nhà khảo cổ, khi nhìn thấy một món đồ hiếm, hắn kích động cũng là chuyện bình thường.
"Hôm nay thực sự cảm tạ ngươi, vất vả rồi, chúng ta cùng đi ăn cơm đi.”
Đào Thượng Lập khéo léo từ chối: "Nếu không còn việc gì nữa, ta xin phép về trước, chờ lần sau ta về quê, nhất định sẽ gọi Trần cảnh sát, chúng ta sẽ uống vài ly thật tử tế."
Trần Ích không nài ép: "Được, vậy chúng ta hẹn vậy."
Tang dưới, Đào Thượng Lập lái xe rời đi, Trần Ích vẫy tay mỉm cười tiễn biệt.
Khi không còn thấy xe của hắn nữa, Trần Ích hạ tay xuống, theo thói quen lấy hộp thuốc lá ra, nụ cười trên mặt cũng tắt ngắm.
"Trộm mộ... xem ra là trộm mộ thật rồi."
Đào Thượng Lập nói ở Giang Thành chủ yếu là trộm mộ, thêm vào việc nhà Tào Mậu Quân phát hiện ra một lượng lớn đồ sứ thời Thanh Dân, vậy thì vụ trộm mộ 25 năm trước đã được chứng thực.
Trong cả ngôi mộ, chỉ có một món đồ thật ư? Những thứ khác đều không đáng giá?
Đang lúc hắn suy nghĩ, Triệu Khải Minh lên tiếng: "Tào Mậu Quân này không ra gì, tự mình lấy đi món đồ giá trị nhất, rồi đem đồ giả cho những người khác, chẳng lẽ đây chính là cái mà Tào Vũ Ninh nói, nhập ma?”
Hà Thời Tân vẻ mặt nghiêm trọng: "Vấn đề này bây giờ không quan trọng, quan trọng là chúng ta dường như đã xác định được vụ án này rốt cuộc là thế nào, cũng tìm ra điểm chung và mối liên hệ giữa sáu người."
"Còn nữa, suy đoán trước đó của Trần tổ trưởng không sai, kẻ giết người thực sự muốn giết có lẽ không phải Tào Vũ Ninh, mà rất có thể là món nợ của cha thì con phải trả."
"Tào Mậu Quân có nhập ma hay không thì không biết, nhưng kẻ giết người chắn chắn là bị một động cơ nào đó thúc đây, nhập ma hoàn toàn rôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận