Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 104: Gia Đình Vô Sỉ!

Chỉ chốc lát sau, Mục Y Nhân nghiêm mặt đi xuống, im lặng mà ngồi xuống kế bên Lăng Tiêu.
"Thế nào? Có cái gì không vui sao?"
Mục Y Nhân cắn chặt hai hàm răng, có chút áy náy nói:
"Lăng Tiêu, thật xin lỗi, ta không biết là bà ngoại ta gạt ta tới để giới thiệu bạn trai cho ta."
Nói xong, tựa hồ là sợ Lăng Tiêu hiểu lầm, nàng liền lập tức giải thích nói:
"Bất quá, Lăng Tiêu, ngươi yên tâm, bất luận thế nào thì ta cũng sẽ không đi gặp ai hết, chỉ yêu mỗi mình ngươi!"
Lăng Tiêu sờ lên cái đầu nhỏ của Mục Y Nhân.
"Đứa ngốc, nếu ngươi muốn tìm đối tượng thì ba năm nay ngươi đã tìm từ lâu rồi. Yên tâm đi, trong lòng ta rõ ràng là việc này không liên quan gì tới ngươi!"
Mục Y Nhân ôn nhu cười một tiếng.
"Cám ơn ngươi, Lăng Tiêu."
Đang nói thì bà ngoại cùng với mợ và cữu cữu của Mục Y Nhân vừa nói vừa cười đi xuống.
Thời điểm nhìn thấy Lăng Tiêu, sắc mặt của bọn hắn trong nháy mắt liền trở nên âm trầm.
Hừ nhẹ một tiếng, bà ngoại liền lật mặt như lật sách, nở một nụ cười đối với Mục Y Nhân.
"Y Nhân a, ngươi vất vả rồi, chạy từ xa đến Giang Lâm này chắc hẳn đã mệt rồi, đi thôi, chúng ta cùng đi ra ngoài ăn một bữa cơm, bà ngoại rất lâu rồi không có cùng ngươi ăn cơm rồi."
"Bà ngoại, đừng như vậy mà tiêu phí a, chúng ta ăn ở nhà như mọi ngày là rất tốt rồi mà."
"Như vậy sao được? Ngươi thật vất vả mới tới được đây, bà ngoại đương nhiên muốn dẫn ngươi đi ăn một bữa thật ngon."
"Cái kia... Được a."
Mục Y Nhân sắc mặt có chút do dự.
"Bất quá ta phải nói trước, chuyện lúc nãy ngoại nói thì ta sẽ không đồng ý đâu!"
Bà ngoại trong mắt lóe ra một vệt tức giận, nhưng rất nhanh liền biến mất. Lần nữa cười nói:
"Yên tâm đi, bà ngoại không ép ngươi. Đi thôi."
Mục Y Nhân ngoái nhìn Lăng Tiêu cười một tiếng.
"Lăng Tiêu, chúng ta cùng đi ăn cơm đi."
Lăng Tiêu gật gật đầu.
Tâm tư hắn đã hiểu hết thảy sự việc. Người Từ gia nếu không phải đánh ý định quỷ quái gì thì làm sao có thể chạy ra ngoài mà ăn được chứ?
Nhưng mà hắn cũng không muốn nhúng ty vào chuyện của bọn họ.
Hi vọng, người Từ gia còn có não, không làm chuyện gì bất lợi đối với hắn.
Nếu không, cho dù là Y Nhân cầu tình thì hắn cũng sẽ không dễ dàng mà buông tha Từ gia.
Dám đánh chủ ý lên Y Nhân, bất kỳ người nào, đều chỉ có một con đường chết!
...
Một đoàn người rất nhanh đã đến nhà hàng Giang Lâm.
Dọc theo con đường này, Từ lão thái bà ngược lại là không mang theo thứ gì, chỉ là tận lực kể một ít chuyện nhà chuyện cửa, cùng Mục Y Nhân nâng cao cảm tình.
Mục Y Nhân tính cách quá ngây thơ, ngẫu nhiên nói đến chỗ gia đình tình thâm, nàng còn không nhịn được mà đỏ cả vành mắt.
Lăng Tiêu thì là một mực nhìn ra ngoài cửa sổ mà im lặng.
Trong lòng của hắn há có thể không biết sao?
Từ lão thái bà muốn bán Y Nhân, không làm cho cảm tình giữa bọn họ trở nên sâu đậm thì Y Nhân làm sao có thể chấp nhận được?
Sau khi đi vào nhà hàng, Từ gia lại là bao hết một cái sảnh rất hào hoa, xem ra là tốn không ít.
Bất quá, lấy tài lực của bọn họ hiện giờ, bao một cái sảnh này chẳng đáng là bao.
Bọn họ dắt nhau đi lên lầu, lúc này cũng chưa xảy ra cái gì bất thường đâu.
Nhưng cũng không lâu sau, cữu cữu Y Nhân liền tiếp một cuộc điện thoại, sau đó chạy chậm ra ngoài.
Không bao lâu, lúc tiến vào đã đi cùng với một người thiếu niên trông cũng khá soái.
Đối phương không chỉ có gương mặt khá xinh đẹp, cả bộ đồ hắn mặc cũng là hết sức đắt tiền, đều là hàng hiệu Italy a (main toàn gặp dân rickid:)))). Trên chân lại mang một dôi giày da amadi, ngược lại là rẻ bèo nhất!
"Y Nhân, đến, giới thiệu cho ngươi một chút, vị này là nhi tử của một người hợp tác làm ăn với ta. Họ Lữ, gọi là Lữ Thành Tài, hắn thế nhưng là một tân tú cường thịnh mấy năm gần đây ở Giang Lâm chúng ta đó!"
Lữ Thành Tài nhìn thấy Y Nhân liền trợn cả mắt lên!
Hắn 'Ừng ực' một tiếng, nuốt nước miếng một cái, chợt lập tức bày làm ra một bộ khiêm cung Thân Sĩ hữu lễ tư thái tới.
"Không dám nhận a, Từ thúc thúc quá khách khí rồi. Giang Lâm Tân Tú thì nơi đâu cũng có, ta chỉ có thể xếp sau mà thôi."
"Khách sáo quá! Người khác không biết nhưng ta sao lại không biết? Lữ gia các ngươi hiện tại đã là top 8 Giang Lâm này rồi! Qua mấy năm nữa, nói không chừng Lữ gia các ngươi đã có thể đứng vững tại đất Giang Lâm này mà không sợ ai nữa rồi!"
"Từ thúc thúc cứ nói đùa, Đường gia tài sản đã là hơn 10 tỷ, cũng không phải trong một chốc lát đã được như vậy đâu."
Lời tuy khiêm tốn, nhưng mắt của hắn lại đang bán đứng lời nói của hắn a.
Đôi mát kia của hắn đã là mười phần kiêu ngạo pha lẫn tự hào, có thể nghĩ, nội tâm của hắn giờ phút này đã là lâng lâng rồi!
Mà lại, ánh mắt kia lại thỉnh thoảng liến nhìn về phía Mục Y Nhân.
Mọi thứ hết thảy đều bị Từ gia lão thái bà nhìn thấy, bà không nhịn được mà khẽ nhếch miệng, trong đôi mắt lại mang theo một cỗ tán thưởng.
Lại nhìn về phía Lăng Tiêu, hắn không nói một lời, chỉ lẳng lặng ngồi trên ghế, cộng thêm khuôn mặt như một xú tiểu tử chưa từng trải qua sự đời như vậy thật sự là khó vào pháp nhãn mà.
Chỉ nhìn vào cái này, hai người liền phân biệt ai cao ai thấy.
Trong lúc nhất thời, Từ gia lão thái bà đối Lăng Tiêu càng thêm mệt mỏi, nhìn hắn giống như nhìn một con ruồi vậy.
Cữu cữu Y Nhân lúc này vẫn còn đang cười giới thiệu.
"Thành Tài, vị này thì ta cũng đã nói với ngươi, cháu ngoại của ta, Mục Y Nhân. Nàng cũng rất tài giỏi, tại Giang Châu quản lý lấy tập đoàn Y Nhân, tuy không so được với tập đoàn Lữ thị của các ngươi, nhưng đối với một tiểu nha đầu như nàng mà nói đã là rất đáng gờm rồi!"
Lữ Thành Tài cười nói:
"Từ thúc thúc khách khí. Giang Châu tập đoàn Y Nhân, ta cũng là đã có nghe nói, Mục tiểu thư rất lợi hại đi."
"Còn Mục tiểu thư cái gì chứ, cứ gọi Y Nhân là được rồi. Tất cả mọi người đều là người nhà cả, mau tới đây ngồi đi, may là bên cạnh Y Nhân vẫn còn có một chỗ ngồi a."
Cữu cữu trực tiếp đem Lữ Thành Tài ngồi bên cạnh Mục Y Nhân.
Lăng Tiêu ở bên trái, Lữ Thành Tài bên phải.
Lăng Tiêu còn không nói lời nào, Mục Y Nhân đã là mặt lạnh như băng sương.
"Cữu cữu, ngươi đây là ý gì?"
Cữu cữu dường như đã sớm dự liệu được loại tình huống này, cười ha ha.
"Hôm nay trùng hợp là Thành Tài cũng tới, mọi người cùng ăn bữa cơm đi. Mà ngươi cùng Thành Tài đều là nhân tài mới nổi trên thương trường, giữa các ngươi hẳn là cần có rất nhiều lời muốn trò chuyện, ngồi cùng một chỗ cũng rất phù hợp."
"Đây thế nhưng là bữa ăn cảu ngươi nhà chúng ta, mời một người ngoài vào ngồi đây cũng quá không hợp lí đi?"
Mợ trợn trắng cả mắt.
"Cái này có cái gì chứ? Cái tên Lăng Tiêu kia không phải cũng là người ngoài sao? Chúng ta cũng không nói gì a!"
"Hắn cùng Lăng Tiêu không giống nhau, Lăng Tiêu là bạn trai của ta, càng là chồng tương lai của ta, hắn đương nhiên có thể tham gia vào bữa ăn này đi?"
Mắt thấy nhi tử cùng con dâu đều bị cháu gái làm cho tức giận, lão thái thái có chút không nhịn được.
"Y Nhân, ngươi muốn cho Lăng Tiêu tại nơi này ăn cơm thì cái gì cũng đừng nên nói nhiều. Bằng không, Lăng Tiêu liền không cần ăn ơ chỗ này nữa."
Mục Y Nhân không hề nhượng bộ chút nào.
"Nếu lăng Tiêu không ăn, ta cũng không ở nơi này ăn. Các ngươi cứ việc ở đây bồi vị Lữ thiếu gia này ăn ít cơm."
"Ngươi — —! Ngươi thì nói chuyện với ta như vậy sao? Ta thế nhưng là bà ngoại ngươi!"
Mục Y Nhân hít thở sâu một hơi.
"Bà ngoại, ta tôn trọng ngài là người lớn, cho nên khi nghe ngài có bệnh thì ta liền tức tối bỏ hết mọi chuyện mà tới đây. Nhưng ngài lại cho một vãn bối như ta một chút tôn trọng nào hay sao?"
"Ta làm sao không tôn trọng ngươi?"
"Ngài không tôn trọng Lăng Tiêu, chính là không tôn trọng ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận