Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 111: Vị Hôn Thê Đến Từ?

Nhìn thấy những đệ tử tông môn kia đang muốn chạy trốn, Cố Mính Yên mang tới Ám Ảnh đường đệ tử ào ào chuẩn bị xuất thủ.
Ngay tại lúc này, Cố Mính Yên khẽ quát một tiếng.
"Đứng lại!"
Phượng Vũ lập tức chắp tay nói:
"Đường chủ, nếu như chúng ta để những người này chạy đi, phát tán tin tức ra ngoài thì sợ gây nên bất lợi cho Thiếu chủ cùng Quỷ Cốc."
Cố Mính Yên cười lạnh một tiếng.
"Người có thể từ trong tay của hắn đào tẩu vẫn chưa được sinh ra đâu! Không cần các ngươi quan tâm!"
"Nhưng những tôm tép này cũng không đáng giá để Thiếu chủ tiếp tục xuất thủ a?"
"Vậy ngươi cứ xuất thủ đi, ta cam đoan rằng chỉ cần ngươi xuất thủ thì ngươi cùng với những thứ ngu ngốc này đầu sẽ lìa khỏi cổ. Lăng Tiêu là một người có lòng tự trọng rất cao, hắn sẽ không cho phép bất luận kẻ nào nhúng tay khi hắn đang chiến đấu!"
Ánh mắt của Mục Y Nhân có chút cổ quái.
"Ngươi hiểu rất rõ Lăng Tiêu sao?"
Cố Mính Yên sững sờ, chợt ôn nhu cười một tiếng.
"Không tính là hiểu rất rõ, bất quá ta biết hắn có hai nhược điểm. Một là lòng tự trọng quá mạnh, một cái khác nhược điểm cũng chính là ngươi!"
Sắc mặt của Mục Y Nhân có chút phát sốt, nhưng khi ánh mắt của nàng nhìn về phía Lăng Tiêu lại ẩn chứa vô hạn yêu thương.
"Kỳ thật ngươi cũng không cần phải hoài nghi điều gì cả. Nếu như Lăng Tiêu muốn có quan hệ với những nữ nhân khác thì hắn đã sớm có!"
Mục Y Nhân gật gật đầu.
"Ta tin tưởng hắn. Chỉ là ta không giúp được hắn.có một số thời khắc, ta tình nguyện cho hắn có thêm nữ nhân để trợ giúp cho hắn, để hắn không phải mệt mỏi như vậy!"
Lúc này ánh mắt của Cố Mính Yên sáng lên.
"Ta thì rất thích hợp! Ngươi suy tính một chút đi a."
"Ngạch...."
Trong nháy mắt, Mục Y Nhân liền sững sờ. Phượng Vũ ở phía sau cũng nhịn không được che mặt nói:
"Đường chủ, xin ngài cho Ám Ảnh đường chúng ta một chút mặt mũi có được không a?"
Lúc này, phía dưới tình huống Lăng Tiêu cũng đã gần có kết quả, còn thừa lại chừng một trăm người hướng về trên bầu trời bỏ chạy.
Hơn một trăm người này cũng không ngu ngốc, thời điểm chạy trốn thì bọn hắn liền chia ra bốn phía mà chạy, không tập trung ở cùng một chỗ, có thể đi chạy thoát một tên thì tốt một tên!
Lăng Tiêu nhàn nhạt liếc qua, hừ nhẹ:
"Ta muốn giết người, chạy được sao?"
Dứt lời, hai tay của hắn trong không khí nhanh chóng kết ấn.
"Vô Thượng Kiếm Ý, Phong Kiếm Vô Cực!"
Một số người đã đào thoát ra đỉnh núi nhịn không được thở dài một hơi. Nhìn thấy Lăng Tiêu tại trong khe núi vẫn chưa đuổi theo, xem ra lần này bọn họ có thể sống sót!
Nhưng mà ngay lúc này, không khí ở xung quanh bắt đầu biến đổi, trong nháy mắt hơn trăm người đang sống sờ sờ đột nhiên bị xé rách, một tên cũng không kịp chạy thoát.
Thậm chí liền một tiếng hét thảm đều không vang lên!
Phượng Vũ cùng những đệ tử Ám Ảnh đường đứng phía sau quan sát cũng nhịn không nổi mà run rẩy.
"Trời ạ, cực hạn của Thiếu chủ đến tột cùng ở nơi nào?"
Cố Mính Yên thở dài.
"Có lẽ chỉ có trời mới biết!"
Dừng một chút, nàng nói lần nữa:
"Đi thôi, đi xuống phía dưới có thể thu đồ vật!"
"Vâng!"
Mọi người nhanh chóng rơi xuống, đi đến bên cạnh Lăng Tiêu. Lúc này nước ở trong mặt hồ đều đã bị máu tươi nhiễm đỏ, nhìn giống như một con mắt màu đỏ vô cùng khủng bố.
"Lăng Tiêu, ngươi không sao chứ?"
Mục Y Nhân trước tiên quan tâm hỏi han.
Lăng Tiêu lắc đầu.
"Ta không sao."
"Vậy là tốt rồi!"
Nàng vỗ ngực một cái, đột nhiên lông mày hơi nhíu. Nàng nhìn Cố Mính Yên đang ở bên cạnh, rồi lại nhìn lại chính mình, trong ánh mắt xuất hiện một tia tự ti cùng mặc cảm.
Bất quá tất cả mọi người không có chú ý đến điều này, căn bản mọi người chỉ chăm chú nhìn xuống phía dưới.
"Chỉ cần rút hết nước đi là liền có thể lấy Linh Tinh ra."
Lăng Tiêu liếc qua, nhíu mày.
"Phía dưới này có đồ."
"Có đồ?"
Cố Mính Yên sững sờ, lại một lần nữa nhìn kỹ phía dưới một chút, sắc mặt dần dần biến thành lo lắng.
"Thủ Hộ Linh thú? Cũng đúng, nơi này xuất hiện nhiều Linh Tinh như vậy thì xuất hiện Thủ Hộ Linh thú cũng rất bình thường. Vậy làm sao bây giờ?"
"Giết con Linh thú này rất đơn giản, có điều lúc này lấy Linh thạch đi cũng không có tác dụng lớn. Trước tiên cứ để Linh Thạch ở bên trong đi. Linh Thạch ở dưới đất có thể hình thành càng nhiều Linh Thạch hơn nữa, so với nằm trong tay của chúng ta có lợi hơn rất nhiều."
"Tốt! Vậy ta lập tức phái người để lộ tin tức ra, liền nói chúng ta đã lấy hết Linh Tinh, miễn cho sau này còn có người nhớ thương."
Lăng Tiêu gật gật đầu.
"Ngươi trở về tông môn báo cáo đi, nói cho lão đầu tử rằng ta sẽ không đính hôn cùng với Thần Thủy Cung Thiếu cung chủ. Bách Gia Tranh Bá ta tự có quyết định riêng của mình, không cần hắn phải quan tâm."
Cố Mính Yên dở khóc dở cười.
"Nhìn chung toàn bộ võ lâm thì cũng chỉ có ngươi người thiếu chủ này, là có thể la lối om sòm với một vị tông chủ của một tông môn a! Vậy thì ta liền đi, Bách Gia Tranh Bá sắp mở ra, vì vậy ta sẽ không đi ra ngoài nữa, bất quá ta cũng kịp thời báo tin tức quan trọng cho ngươi biết. Cho nên nếu có việc gì thì cứ gọi điện thoại cho ta."
"Đã biết!"
...
Sau khi từ biệt Cố Mính Yên, Lăng Tiêu cùng Mục Y Nhân cũng không trở lại Từ gia, mà trực tiếp rời khỏi Giang Lâm.
Sau đó mười mấy ngày, toàn bộ Giang Châu đều rất yên bình, không có một tia gợn sóng. Sự yên ắng này khiến người ta cảm thấy giống như toàn thế giới đang hát lên khúc ca hòa bình.
Bất quá, ở trong lòng của mọi người đều biết rằng, đây chính là dấu hiệu trước khi mưa bão sắp đến mà thôi.
...
Cứ như vậy, thời gian nhanh chóng trôi qua, chỉ còn một ngày nữa thì Bách Gia Tranh Bá sẽ mở ra!
Buổi tối một ngày này, trên không Giang Châu có một chiếc máy bay chở hành khách.
Ở khoang phi cơ khách quý hạng nhất, có một vị nữ tử đang ngồi.
Mặt mũi của nàng rất tinh xảo, mặt rất khéo léo, trắng nõn không tì vết, đặc biệt thanh tú.
Phối hợp với một cái váy lụa màu trắng tinh, mười phần Tiên khí.
Sắc mặt nàng lạnh nhạt nhìn cảnh đêm ở trên mặt đất Giang Châu ở bên ngoài cửa sổ. Bên trong ánh mắt mang theo một tia lạnh lùng.
Tại bên cạnh của nàng có một người nữ tử vóc dáng cao gầy. Tuy dung mạo cũng mười phần thanh tú nhưng mà phẩm chất quần áo trên người kém xa nàng, khí chất càng chênh lệch cách xa vạn dặm.
"Thiếu cung chủ, lần này hai người chúng ta lén lút đi đến Giang Châu tìm Quỷ Cốc thiếu chủ, nếu để cho cung chủ biết thì người có trừng phạt chúng ta hay không?"
"Yên tâm đi, Bách Gia Tranh Bá ngày mai thì mở ra. Chắc nàng cũng không đến mức nhốt ta lại diện bích hối lỗi. Càng không đến mức, trừng phạt ta một trận, đả thương ta. Nếu nàng làm như vậy thì chỉ bất lợi đối với Bách Gia Tranh Bá mà thôi"
Thiếu nữ có chút bất đắc dĩ.
"Thiếu cung chủ, thuộc hạ đương nhiên biết ngài không có việc gì, nhưng mà thuộc hạ thì không may mắn như vậy a."
"Có ta che chở ngươi, ngươi sợ cái gì?"
"Haizz! Kỳ thật hà tất cần phải như vậy đâu? Tên Quỷ Cốc thiếu chủ kia tuy chỉ tu luyện ba năm, xuất thân cũng không có gì đặc biệt, thế nhưng mà hắn hiện tại chung quy là Quỷ Cốc thiếu chủ a! Mà lại hắn hiện tại vẫn là Võ Lâm Tứ Thiếu. Tiền đồ say này tất nhiên bất khả hạn lượng! Thiếu cung chủ cần gì phải cứ khăng khăng muốn hủy hôn với hắn chứ?"
Ánh mắt của Thiếu cung chủ híp lại, sắc mặt kiêu ngọa nói:
"Nam nhân của Thiết Tâm Lan ta không phải vẻn vẹn dùng hai chữ 'Ưu tú' liền có thể! Ta hoặc là cũng không cần, nếu cần thì cũng phải một người tốt nhất!"
"Nhưng ở bên trong Võ Lâm, bách đại môn phái lại có người nào có thể tự xưng mình là tốt nhất đâu? Ai cũng không dám tự nói mình là đệ nhất a!"
"Không! Có một người, hắn liền có thể!"
Lúc này ánh mắt của Thiết Tâm Lan để lộ ra một tia cuồng nhiệt ái mộ.
Tại trong đầu của nàng hiện ra một bóng người ngạo nghễ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận