Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 112: Tối Nay, hổ dữ thức tỉnh

Cảnh ban đêm yên lặng, Giang Châu phồn hoa vẫn không biết, trong cái màng đêm u tối đó là có hơn mấy chục vạn đại quân, giống như một con mãnh thú đang ẩn núp trong bóng đêm, dòm ngó nơi phồn hoa Giang Châu!
Lăng Tiêu cũng là một mặt lạnh nhạt, không chút ngưng trọng gì, thậm chí còn thảnh thơi đi đón Mục Y Nhân vừa tan ca.
Trên xe, Tú Nhi đang cầm một tấm lệnh bài, lông mày không khỏi nhíu chặt.
"Ám Ảnh đường báo cáo, Không Động đã bố trí xong cảnh đường ở Giang Châu, trọn vẹn hơn 100 ngàn đại quân. Một khi Bách Gia Tranh Bá mở ra, Không Động sẽ không chút do dự mà ngay lập tức đánh về phía Giang Châu này. Mục tiêu chính là Thiếu chủ ngài a."
Lăng Tiêu tựa lưng vào ghế ngồi, ngửa đầu, hơi hơi nhắm mắt, ừ nhẹ một tiếng.
Nhưng cũng chỉ là ừ nhẹ một tiếng.
Tú Nhi trên mặt hiện ra một tia lo âu, nói:
"Thiếu chủ, ngài có muốn tạm thời tránh đi mũi nhọn này hay không? Dù sao, Võ đạo tu luyện giả cũng thể tùy ý ra tay với người thường, cho dù là ngài tạm thời rời đi, Giang Châu cũng sẽ không sao đâu."
"Rời khỏi Giang Châu? Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, Không Động còn chưa có đủ tư cách để ta phải trốn đi."
"Nhưng Quỷ Cốc chỉ có tầm 80 ngàn Chiến Thần đường đệ tử, đối phương có 200 ngàn, số lượng này chênh lệch quá lớn!"
"Võ đạo tu luyện giả trong chiến đấu không phải là nhiều thì có thể thắng! Chúng ta nhìn vào là thực lực! Ngươi hoảng sợ bởi vì Quỷ Cốc mấy ngàn năm qua không có tham dự qua một lần Bách Gia Tranh Bá. Cho nên, ngươi cũng không biết Quỷ Cốc đệ tử cùng môn phái khác chênh lệch như thế nào đi!"
Nói đến đây, Lăng Tiêu hơi mắt, một đôi mắt kia sáng như sao, bắn ra hai đạo tinh mang, trực tiếp đâm thủng vòm xe mà ép thẳng về phía chân trời.
"Nhưng lần này, ta sẽ để cho tất cả bọn chúng biết, thực lực Quỷ Cốc là không thể xem thường!"
Tối nay, thụy sư đem tỉnh.
Tối nay, Quỷ Cốc sẽ đứng sừng sững phía trên Hoa Hạ Võ Lâm!
...
Rất nhanh, xe liền đã tới tập đoàn Y Nhân, Mục Y Nhân đã sớm đứng chờ tại cửa ra vào.
Nhìn thấy Lăng Tiêu đến, nàng lập tức hưng phấn mà chạy tới.
Nhìn lấy nàng bởi vì hưng phấn mà khuôn mặt đã có chút đỏ lên, Lăng Tiêu nhẹ ôm lấy nàng, cúi người hôn nhẹ lên trán nàng một cái.
"Tan ca sớm như vậy sao? Làm sao không nói trước \với ta một tiếng?"
Mục Y Nhân nghịch ngợm cười một tiếng, le lưỡi.
"Người ta sợ ngươi chậm trễ chính sự đó, ngày mai ngươi phải tham gia cái gì 'Bách Gia Tranh Bá' mở ra, ngươi hẳn là sẽ rất bận rộn mà!"
"Đứa ngốc, cho dù là ta bận rộn chăng nữa, ngươi cũng là trọng yếu nhất."
"Lăng Tiêu."
Mục Y Nhân ôm lấy hắn, nũng nịu cọ đầu vào trong ngực hắn.
Nhưng lúc này, ánh mắt Lăng Tiêu lại nhìn qua một chỗ khác.
Theo hướng ánh mắt của hắn, một chiếc Audi A 7 đã nhanh chóng lái tới, đứng cách hai người không xa.
Ánh đèn xe làm cho Mục Y Nhân nhịn không được mà nhíu mày, nhìn về phía chiếc xe đó.
Sau một lát, hai người con gái bước từ trên xe đi xuống, nhưng ánh mắt Lăng Tiêu cùng Mục Y Nhân lại bị người con gái mang chiếc váy màu trắng hấp dẫn, trông nàng thật giống như tiên nữ hạ phàm.
Cô gái kia một mặt Lãnh Ngạo, khí chất như tiên tử, nhìn sơ qua cũng đã biết không phải là người bình thường.
Nàng liếc qua Lăng Tiêu cùng Mục Y Nhân, ánh mắt toát ra một tia chán ghét.
Dường như Lăng Tiêu lúc này giống hệt một kẻ đồi bại không có lương tâm vậy.
Mục Y Nhân nhịn không được mà hiếu kỳ nói:
"Các ngươi là ai a?"
Người đứng bên cạnh cô gái áo trắng lập tức ngạo nghễ mở miệng nói:
"Chúng ta là đệ tử Thần Thủy cung! Vị này, là Thiếu cung chủ Thần Thủy cung chúng ta, Thiết Tâm Lan!"
"Thần Thủy cung Thiếu cung chủ?"
Giờ khắc này, Mục Y Nhân sắc mặt rất phức tạp, mà ánh mắt Lăng Tiêu, cũng hơi hơi nheo lại.
"Ngươi tới nơi này làm gì?"
Lăng Tiêu hững hờ hỏi, dường như Thiết Tâm Lan đối với hắn bất quá cũng chỉ là người bình thường mà thôi.
Điều này khiến Thiết Tâm Lan không khỏi có một chút tức giận.
Nàng tuy chưa bao giờ quen biết Lăng Tiêu, nhưng nàng dù sao cũng vị hôn thê là Lăng Tiêu a!
Cho dù là nàng muốn đến từ hôn nhưng nàng vẫn chưa mở miệng nói ra đâu.
Trong khi lúc này, Lăng Tiêu trong ngực ôm một nữ nhân, còn lãnh đạm nàng như vậy, quả thực làm cho người khác tức giận!
Phải biết, Thiết Tâm Lan nàng, cho dù là trong võ lâm, cũng không phải một cô gái bình thường.
Trừ bỏ thân phận Thần Thủy cung Thiếu cung chủ bên ngoài, nàng... Cũng là một trong võ lâm tứ mỹ!
Lăng Tiêu thế nhưng lại là hôn thê của nàng, có thể nói là được trời xanh ưu ái, phúc khí tám đời mới có thể được như vậy!
Nhưng... Lăng Tiêu vậy mà không thèm đếm xỉa tới nàng! Thậm chi còn làm người yêu của một nữ tử trần tục, cái này... Quả thực là vũ nhục nàng!
"Đây chính là thái độ của ngươi nên đối với ta sao?"
Thiết Tâm Lan ánh mắt lạnh lùng gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Tiêu.
Nhưng Lăng Tiêu vẫn lạnh nhạt như cũ.
"Thái độ của ta đối với ngươi thì như thế nào, ngươi quản được sao?"
"Ngươi — —! Ngươi không nên quên thân phận của ta! Ngươi đây là đang xem thường Thần Thủy cung!"
Lăng Tiêu khẽ lắc đầu, trong ánh mắt toát ra một vệt im lặng cùng thất vọng.
"Ngươi lắc đầu làm cái gì?"
Thiết Tâm Lan từng bước ép sát vào, tựa hồ tất cả hành động của Lăng Tiêu trong mắt nàng đều là không vừa mắt đi.
Lăng Tiêu cũng không tranh biện, chỉ là thản nhiên nói:
"Không mượn ngươi xen vào những thứ này. Mặt khác, ta sẽ không cùng ngươi đính hôn, ta đã có thê tử! Ngươi đi đi!"
"Đi?"
Thiết Tâm Lan đồng tử co rụt lại.
Nàng là đến từ hôn, không có gì sai cả, thế nhưng là nàng làm sao cũng không thể nghĩ tới tên này thế nhưng lại từ hôn nàng trước!
Theo suy nghĩ của nàng, khi Lăng Tiêu thấy được dung mạo của nàng, hẳn là phải đu bám nàng đến cùng, dùng hết các loại biện pháp, thỉnh cầu nàng đính hôn với hắn.
Cho dù là chính nàng muốn hối hôn thì cũng phải trả một cái giá không nhỏ!
Thế nhưng nàng là không nghĩ tới, Lăng Tiêu thế mà chủ động từ nàng!
Cái này khiến Thiết Tâm Lan lúc này hơi khó để tiếp nhận.
Cái nàng tự hào nhất là dung mạo của bản thân, khí chất, cùng thân phận sau lưng mình — — Thần Thủy cung Thiếu cung chủ!
Bởi vì những thứ này nên nàng đã hấp dẫn không biết bao nhiêu võ Lâm Tuấn Kiệt.
Nam nhân muốn quỳ dưới váy nàng có thể xếp từ nơi này tới tận Sơn Hải Quan đi!
Nhưng bây giờ là lần đầu tiên trong đời nàng bị một người nam nhân chê bai a!
Mà nam nhân này lại là nam nhân nàng chướng mắt nhất!
Lão Thiên, thế này... Điên rồi sao?
Thấy nàng không động đậy, Lăng Tiêu không khỏi hơi hơi nhíu nhíu mày.
"Được rồi, nàng đoán chừng là não có chút vấn đề, Y Nhân, chúng ta đi thôi."
"Ừm!"
Hiện tại tâm tình Mục Y Nhân thế nhưng là vui vẻ ghê gớm, Lăng Tiêu nói cái gì, nàng đều sẽ không cự tuyệt!
Nhìn thấy hai người lên Rolls-Royce rời đi, thị nữ Thần Thủy Cung kia tức giận dậm chân.
"Cái này... Hắn là thứ gì chứ? Hắn đúng là hỗn đản! Hắn còn cho là mình là ai? Hắn bất quá chỉ là một con rệp tốt số mà thôi! Có thể cùng tiểu thư nhà chúng ta ở cùng một chỗ, đây là hắn tám đời đã tu luyện chịu phục! Hắn thế mà dám can đảm như thế trắng trợn từ hôn, hắn xem thường ai đây? Não hắn mới là có vấn đề!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận