Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 127: Thà Thiếu Diêm Vương Ba Mạng, Đừng Nợ Lăng Tiêu Một Đồng!

Lăng Tiêu nhàn nhạt liếc nhìn đối phương một chút.
"Không nên tùy tiện phỏng đoán ta!"
Nữ tử khoan thai cười một tiếng, nói:
"Lăng thần y, ta chỉ là một bệnh nhân, chỉ muốn đến khám bệnh mà thôi."
Lăng Tiêu gõ cửa một cái.
"Xếp hàng."
Nói xong thì Lăng Tiêu muốn đi vào bên trong.
Nữ tử lần nữa ngăn hắn lại.
"Lăng thần y, bệnh của ta không đợi được lâu như vậy! Nếu như phải chờ thêm nữa thì ta sợ rằng sẽ không chờ được đến ngày chửa bệnh."
"Liên quan tới ta sao?"
Nữ tử chưa kịp mở miệng thì thị nữ của nàng đã không khách khí quát.
"Tại sao ngươi có thể nói như vậy hã? Chăm sóc người bị thương không phải trách nhiệm của thầy thuốc hay sao? Lại nói không phải ngươi muốn sĩ diện để có thể lấy tiền nhiều hơn sao? Nói cho ngươi biết, chỉ cần ngươi có thể chửa khỏi bệnh cho tiểu thư nhà chúng ta, tiền sẽ không thiếu ngươi một đồng!"
"Ngươi... Trả không nổi."
Lăng Tiêu đạm mạc nói mấy chữ, lại một lần nữa chọc giận thị nữ.
"Nè! Nói đùa cái gì vậy? Ngươi có biết tiểu thư nhà chúng ta là ai không hã? Giang Nam Tô gia Đại tiểu thư! Tô Yên Nhiên! Tô gia chúng ta tài sản vượt qua mấy chục tỷ, có thể mua lại mấy chục ngàn cái y quán của ngươi đấy! Còn nói trả không nổi tiền chửa bệnh sao? Buồn cười!"
Tô Yên Nhiên vẫn chưa ngăn cản thị nữ của mình, hiển nhiên nàng cũng đang rất đắc ý vì gia thế của mình.
Hít thở sâu một hơi, Tô Yên Nhiên nghiêm túc nói:
"Lăng tiên sinh, ta thật sự muốn cầu ngài chửa bệnh cho ta, xin ngài xuất thủ tương trợ, giá cả không thành vấn đề."
Lăng Tiêu quét nàng liếc một chút, gặp trên mặt nàng ngạo mạn, bình thản ánh mắt bên trong, toát ra một tia gợn sóng.
Sau một lúc lâu, hắn trực tiếp phun ra ba chữ.
"11 tỷ."
"Ngươi nói đùa cái gì vậy?"
Thị nữ hét rầm lên.
"11 tỷ ư, tại sao ngươi không đi cướp ngân hàng đi?"
"Không có tiền, vậy liền cút! Đừng lãng phí thời gian của ta!"
Lông mày xinh đẹp của Tô Yên Nhiên nhíu chặt lại, ngay đúng lúc thị nữ đang muốn cãi lộn với Lăng Tiêu thì đột nhiên nàng giống như suy nghĩ ra điều gì đó, nàng liền mở miệng.
"Thành giao!"
"Ông trời của ta, tiểu thư ơi, cô điên rồi sao? Cô thật muốn cho hắn 11 tỷ a!"
Tô Yên Nhiên thở phào một hơi.
"Người đã chết thì có nhiều tiền cũng vô dụng. Lăng thần y, chúng ta có thể bắt đầu."
Lăng Tiêu nhìn con mắt của nàng một chút, sau một lát liền quay người đi vào y quán.
"Nếu như thế, vậy vào đi."
Thị nữ vội vàng ngăn cản Tô Yên Nhiên, một mặt lo lắng nói:
"Tiểu thư, cô tuyệt đối đừng đi a, 11 tỷ, hắn đang muốn lừa tiền đấy! Nếu không chúng ta tìm người đánh cho hắn một trận là được, để cho hắn chịu một ít đau khổ, cho dù hắn biết cũng không dám làm gì chúng ta."
Tô Yên Nhiên cười nhạt một tiếng, bàn tay vuốt vuốt mái tóc của mình, miệng nở ra một nụ cười tự tin nói:
"Ngươi nha đầu này, không biết lúc nào ngươi mới có thể thông minh thêm một chút nhỉ? Trước tiên cứ đáp ứng hắn đi, chờ đến lúc hắn chửa bệnh giúp ta xong thì ta lại để hắn đi Giang Nam lấy tiền. Nếu như hắn đi thì ta liền xuất ra mấy triệu cho hắn là được. Giang Nam là địa bàn của Tô gia, ta còn phải sợ hắn hay sao?"
Thị nữ nhất thời ánh mắt sáng lên.
"Ai, đúng a, tại sao mình lại không nghĩ tới điểm này nhỉ? Tiểu thư thật sự là quá thông minh! Hì hì, tên ngu này phải để hắn biết, nếu như hắn biết điều thì nói không chừng bây giờ hắn có thể có mấy chục triệu. Giờ thì sao, có ngu không này, cho dù hiện tại hắn muốn tiền cũng không còn nữa rồi!"
Nói xong, sắc mặt của hai nữ vui vẻ đi vào bên trong y quán.
Chẳng lẽ Lăng Tiêu lại không biết tâm tư của Tô Yên Nhiên ư?
Đùa chứ!
Hắn thân là một người nắm giữ Tam Tuyệt Quỷ Cốc, chắc chắn hơn hẵn những người bình thường! Một Tô Yên Nhiên nho nhỏ mà thôi, chưa đủ tuổi để lừa hắn.
Bất quá, hắn vẫn chưa muốn vạch trần.
Giá tiền mà Lăng Tiêu đã mở miệng nói ra, dễ dàng sửa đổi vậy sao?
Người của Quỷ Cốc đều biết.
Thà thiếu Diêm Vương ba mạng, chứ đừng thiếu Lăng Tiêu một đồng a!
Lăng Tiêu rất nhanh liền chữa khỏi bệnh cho Tô Yên Nhiên.
Bệnh của nàng là bệnh tim bẩm sinh, vốn là bác sĩ ở thế tục có thể chửa được, nhưng hết lần này tới lần khác nàng còn có bệnh máu trắng quấn thân. Một khi động một cái liền không ngừng chảy máu, căn bản nàng sẽ không có cơ hội để sống xót.
Sau khi chửa bệnh xong, Tô Yên Nhiên nhịn không được cảm khái một tiếng, nói:
"Y thuật của Lăng thần y quả nhiên là Huyền Diệu Vô Song, hôm nay tiểu nữ xem như mở rộng tầm mắt!"
Lăng Tiêu không có một chút mừng rõ nào, chỉ là thản nhiên hỏi:
"Lúc nào trả tiền?"
Tô Yên Nhiên sững sờ, chợt cười nói:
"Thần y yên tâm, sau khi ta trở lại Giang Nam sẽ tự động phái người mang đến. Đương nhiên, nếu như thần y không yên lòng thì cũng có thể đi với ta đến Giang Nam lấy tiền."
"Vậy thì cho ngươi thiếu, mấy ngày nữa ta tự mình đi Giang Nam lấy."
"Được, chuyện này cũng có thể! Vậy nếu như không có có chuyện gì nữa thì chúng ta cáo từ trước!"
Lăng Tiêu gật gật đầu, Tô Yên Nhiên mang theo thị nữ rời khỏi y quán.
"Tiểu thư, ngươi khoan hãy nói. Thủ đoạn của tên Lăng thần y này thật sự kì diệu, lập tức liền chửa khỏi bệnh của cô rồi!"
Dừng một chút, nàng lại có một chút đắc ý.
"Bất quá nha, hắn cũng quá ngu a! Ta đoán hiện tại hắn đang còn tưởng chúng ta sẽ cho hắn 11 tỷ đây này!"
Tô Yên Nhiên cười nhạt một tiếng, hồi tưởng lại lúc nhìn thấy hai con ngươi thâm ảo kia của Lăng Tiêu thì tâm lý hơi có một chút lo lắng. Nhưng chỉ có một lúc nàng liền đem những lo lắng này ném sau ót.
Cho dù y thuật của Lăng Tiêu thần kỳ, thì tính sao? Ở trước mặt sự mạnh mẽ của Tô gia thì mọi thứ chẳng qua là hư vô mà thôi!
Tô gia, không chỉ có là có tiền.
Ở sau lưng của Tô gia, tại Giang Nam lừng lẫy có tên Võ Thánh, Tô Yên Nam!
Danh hào của Tô Yên Nam danh chấn Giang Nam, không ai dám trêu chọc!
Mà sau lưng của Tô Yên Nam lại có Long Tổ Đại tướng quân, Tô Định Hải!
Người ở Giang Nam dám bất kính với Tô gia có thể đếm được trên đầu ngón tay!
Lăng Tiêu tốt nhất đừng tùy tiện tại Giang Nam làm cho Tô gia không vui, bằng không mà nói thì hắn chỉ đang tìm đường chết mà thôi!
...
Đợi đến lúc Tô Yên Nhiên rời khỏi, Mục Y Nhân cũng vừa tan ca về đến nhà, mà Minh Thừa cùng Tú Nhi cũng kết thúc minh tưởng.
Bốn người ở trong tiểu viện tụ tập lại một chỗ, một bầu không khí hòa hợp khiến người ta ấm lòng.
"Thiếu chủ, ngài trở về, đám cháu kia chắc là đang hối hận khi chọc đến ngài nha? Ha ha ha...."
Minh Thừa lớn giọng, không chút khách khí trào phúng.
Lăng Tiêu liếc mắt nhìn hắn.
"Võ Thánh tam trọng, sự tiến triển thực lực của ngươi vẫn quá chậm. Nơi này là thế tục, Linh khí cũng không dồi dào, tốt nhất ngươi nên cút về Quỷ Cốc cho ta, tu luyện tới Võ Tôn mười tầng cảnh lại xuất quan đi."
Lập tức sắc mặt của Minh Thừa trắng bệch.
"Không có gì a, Thiếu chủ, ta muốn đi theo bên người của thiếu chủ!"
Tú Nhi hé miệng cười một tiếng.
"Minh gia, không phải ngươi muốn theo bên người Thiếu chủ, mà là muốn ở lại chỗ này tán tỉnh Tiểu Khả a?"
Cái mặt mo của Minh Thừa đỏ ửng, Lăng Tiêu thì là hơi kinh ngạc.
"Nghĩ không ra, ngươi đường đường là Võ Đế chuyển sinh, lại động tâm với một cô gái nhỏ nha."
Mục Y Nhân hé miệng khẽ cười nói:
"Nếu như ngươi buồn chán thì có thể ở chung với nàng, ta sẽ cho nàng tiền lương nghỉ ngơi."
Lúc này ánh mắt của Minh Thừa sáng lên.
"A? Thật sao? Thiếu phu nhân, ngài không phải là đang gạt ta a?"
Mục Y Nhân trợn trắng mắt.
"Mỗi ngày nàng ở công ty ngẫn người, còn thỉnh thoảng cười ngây ngô, IQ hạ xuống nghiêm trọng, đã không còn thích hợp để làm việc nữa rồi! Ta liền để nàng đi cùng ngươi thôi!"
"Thiếu phu nhân, đại ân đại đức của ngài, Minh Thừa vĩnh viễn không quên, nhất định nhanh chóng tu luyện đến Võ Tôn, để trợ giúp cho Thiếu chủ!"
"Đi thôi, ta sẽ nói chuyện với Tiểu Khả, ta tin tưởng nàng hẳn là sẽ không cự tuyệt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận