Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 150: Thiên Vương Lão Tử Cũng Không Bảo Vệ Được Ngươi

Vừa đánh xong một đợt, một đợt khác lại lên.
Ba đại tông môn bao quát thêm hai tên cao thủ một trong Võ Lâm Tứ Thiếu liền mang lại cho Giang Nam một cỗ áp lực vô hình!
Ba cỗ lực lượng này mỗi một cỗ đều có thể Nhất Thống Giang Nam, chớ đừng nói chi là ba cỗ lực lượng sắp triển khai chiến đấu tại Giang Nam!
Nhưng, chuyện này đã sớm nằm trong dự liệu của Lăng Tiêu.
Chiếm được bốn khối Huyền Thiết Lệnh là có tư cách vào vòng trong Bách Gia Tranh Bá. Một khối Bạch Hổ lệnh này ngay tại Giang Nam thì những môn phái khác không có khả năng làm như không thấy!
Lăng Tiêu cũng không e ngại, ngược lại đối với hắn mà nói thì có nhiều người giúp hắn tìm Bạch Hổ lệnh như vậy, sẽ làm giảm bớt phiền phức cho hắn rất nhiều.
Chỉ cần người nào tìm được, liền giết là xong!
...
Lúc xế chiều, Lăng Tiêu vừa trở lại phòng y tế trường học.
Lúc này trong đại học vừa mới bắt đầu lên lớp, trong phòng y vụ an tĩnh không tưởng nổi.
Lăng Tiêu vừa đi đến cửa thì thính giác bén nhạy, hắn liền nghe được một chút âm thanh như ruồi muỗi thì thầm.
"Tần chủ nhiệm, xin ngài đừng như vậy."
"Hắc hắc hắc... Vũ Lạc, đừng chống cự làm gì. Ngươi cũng biết rằng ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta liền đã thích ngươi! Bộ dáng ngây thơ của ngươi như vậy rất giống hoa khôi lớp lúc thời trẻ của ta."
"Tần chủ nhiệm, nếu như ngươi còn bước lên một bước, ta sẽ hét lên!"
"Hắc hắc hắc... Ngươi hét đi, ngươi cứ hét đi để ta xem thử có ai cứu được ngươi hây không? Hiện tại đang là giờ lên lớp, căn bản bên trong cũng không có người! Huống hồ, liền xem như ngươi gọi được người tới, vậy thì thế nào? Tại đại học Giang Nam này, hiệu trưởng đều phải nể ta ba phần. Có ai dám đụng đến ta? Đến lúc đó, ta chỉ cần nói là ngươi câu dẫn ta, nói không chừng ngươi sẽ bị đuổi việc! Cho nên ngươi cần phải suy nghĩ kỹ!"
Lăng Tiêu nhìn lướt qua bên trong phòng, hắn nhìn thấy một tên trung niên mập mạp với cái đầu hói đang từng bước ép sát đến Âu Dương Vũ Lạc!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Âu Dương Vũ Lạc trắng bệch, trong tay của nàng đang cầm một cay dao mổ nhỏ chậm rãi lui lại, nàng bất lực hoảng sợ giống như một con thỏ thắng bị một con sói nhìn chằm chằm.
Lăng Tiêu không khỏi lắc đầu, trên cái thế giới này vẫn còn nhiều người xấu a!
Hắn không suy nghĩ nhiều, một chân đá văng cửa của phòng y tế, âm thanh to lớn làm kinh động đến hai người ở bên trong.
"Người nào?"
"Lăng thầy thuốc, ngươi đã đến, quá tốt rồi!"
Âu Dương Vũ Lạc ngạc nhiên hô một tiếng, nhanh chóng chạy đến sau lưng của Lăng Tiêu, nắm lấy góc áo của Lăng Tiêu trốn ở sau lưng của hắn không dám thò đầu ra.
Sắc mặt của Tần chủ nhiệm hết sức khó coi bởi vì Lăng Tiêu làm ỏng chuyện tốt của hắn, tự nhiên hắn sẽ không vui.
"Ngươi là ai? Tại sao trước giờ ta chưa từng thấy ngươi? Mà ai cho ngươi lá gan để ngươi dám đạp hỏng cửa của phòng y tế hã? Đây là của công, ngươi có biết không?"
Âu Dương Vũ Lạc vội vàng nói:
"Hắn là bác sĩ mới của phòng y tế chúng ta!"
"A ~! Thì ra là thế!"
Tần chủ nhiệm lạnh hừ một tiếng.
"Nếu đã như vậy thì quên đi! Lần sau không được làm bậy như vậy nữa!"
Nói xong, hai tay của hắn đặt sau lưng, ưỡn ngực ngẩng đầu thản nhiên đi ra ngoài.
Nhưng ngay tại lúc hắn vừa mới đi tới bên người Lăng Tiêu thì Lăng Tiêu lại đột nhiên vươn tay ngăn hắn lại!
"Ngươi muốn làm gì?"
Tần chủ nhiệm quát lạnh một tiếng, Lăng Tiêu lập tức quất hắn một bạt tai.
'Ba'.
Một âm thanh thanh thúy vang dội vang lên, trực tiếp đánh trên mặt của Tần chủ nhiệm, thân thể mập mạp của hắn lảo đảo lui lại.
"Ngươi... Ngươi dám đánh ta?"
Vất vả lắm hắn mới có ổn định được thân hình, hắn bụm trừng to hai mặt, một mặt ngu người nhìn đến Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu thu tay lại, từ trên mặt bàn rút ra một tờ giấy xoa bàn tay, sắc mặt lạnh lùng nói:
"Chuyện vừa rồi ngươi liền đánh rắm cũng không giải thích một lời, ta không đánh ngươi thì chẳng lẽ phải chiều chuộng ngươi sao? Ta cũng không phải cha ngươi!"
Tần chủ nhiệm gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Tiêu.
"Ngươi đã nhìn thấy rồi sao?"
"Không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để đánh ngươi một trận !"
Sắc mặt của Tần chủ nhiệm dần dần lạnh lẽo.
"Coi như ngươi nhìn thấy thì làm sao? Ngươi bất quá chỉ là một tên bác sĩ nho nhỏ của phòng y tế mà thôi, ngươi có biết ta là ai không?"
"Ta chính là thầy chủ nhiệm tại đại học Giang Nam, ta chỉ cần nói một câu thì có thể chỉ mất vài phút liền cho ngươi mất việc!"
Lăng Tiêu nhìn xung quanh một lượt, hắn đi đến bên cạnh bàn, một tay giựt gẫy chân bàn!
"Cho dù ngươi là cha của Diêm Vương thì cũng ngăn không nổi ta muốn đánh ngươi!"
Sắc mặt của Tần chủ nhiệm hoảng hốt.
"Này! Ngươi... Ngươi đừng làm ẩu! Ta nói cho ngươi biết là ta không chỉ có riêng một cái thân phận thầy chủ nhiệm này. Ta có người ở trong cục giáo dục, ở cục cảnh sát cũng quen biết một số người có thân phận lớn. Nếu như ngươi dám đụng đến ta, ta cam đoan rằng kết quả mà ngươi sẽ chịu đựng sẽ rất thảm! Ta có thể làm cho ngươi ngồi tù mục xương, ngươi có tin hay không?"
"Tin bà nội ngươi!"
Lăng Tiêu đi đến trước mặt Tần chủ nhiệm, ngay lập tức đập một gậy vào người của hắn.
Bành — —!
Thân thể 180 cân của Tần chủ nhiệm bị đập bay văng ra ngoài, hung hăng đụng phải một cái bàn.
"A — —! Cánh tay của ta! Cánh tay của ta gảy rồi! Ngươi... Ngươi mau dừng tay! Ta sai rồi, ta sai rồi, ta cho ngươi tiền, ngươi mau dừng tay! Ta sẽ thằng chức tăng lương cho ngươi!"
Lăng Tiêu đi thẳng tới bên cạnh hắn, Tần chủ nhiệm bị dọa đến run rẩy.
"Ai u, má ơi!"
Hắn đứng lên liền muốn chạy, Lăng Tiêu lại hung hăng nện tiếp một gậy nữa, nương theo một tiếng "Rắc" vang lên, xương chân của hắn liền bị đánh gãy.
"A — —!"
Tần chủ nhiệm đau đớn khóc lóc, hắn được nuông chiều từ bé. Thịt mềm hồng hào, có bao giờ bị hành hạ như vậy đâu? Bị Lăng Tiêu đánh hai gậy, quả thực chính là muốn cái mạng già của hắn!
Nhưng Lăng Tiêu vẫn chưa ngừng tay, tiếp tục đánh một gậy nữa.
Chân tay của Tần chủ nhiệm vẫn được Lăng Tiêu chăm sóc kỹ càng. Cây gậy gỗ phối hợp với lực tay của Lăng Tiêu, mỗi một đòn đều đánh gãy một đoạn xương cốt của Tần chủ nhiệm!
Xương cốt bị gãy làm cho Tần chủ nhiệm đau quá đến nỗi ngất đi. Sau một lúc hắn cũng tỉnh lại, nhưng ngay lập tức liền sủi bọt mép.
Sắc mặt của Âu Dương Vũ Lạc hoảng sợ đến mức trắng bệch, nàng vội vàng chạy tới bắt lấy cánh tay của Lăng Tiêu.
"Lăng bác sĩ đừng đánh nữa, đừng đánh nữa. Nếu ngươi cứ tiếp tục đánh hắn thì hắn sẽ chết a!"
Lúc này Lăng Tiêu mới chịu vứt gậy gỗ xuống.
"Ngươi nói đúng, đánh chết hắn ngược lại tiện nghi hắn! Dám khi dễ người ta thì phải đánh gãy xương cốt toàn thân của hắn, để xem nửa đời sau của hắn còn dám phách lối nữa hay không?"
Không suy nghĩ nhiều, Lăng Tiêu móc một điếu thuốc lá rồi châm lửa.
"Đưa hắn đi bệnh viện, đừng để hắn chết, nếu không thì quá lợi cho hắn rồi!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Âu Dương Vũ Lạc không khỏi hung hăng co quắp một chút.
Nhưng những câu nói kia của Lăng Tiêu vẫn làm cho nàng cảm thấy ấm áp.
Xem ra Lăng bác sĩ cũng không phải người xấu, sau này phải tranh thủ gần gũi hắn một chút mới được.
Sau đó, nàng vội vàng gọi điện thoại tìm xe cứu thương, miễn cho Tần chủ nhiệm thật chết mất!
Tiễn đưa tên heo chết Tần chủ nhiệm xong xuôi, Âu Dương Vũ Lạc một bên quét dọn đống hỗn loạn trong phòng y tế, một bên nhíu mày mang theo lo lắng hỏi:
"Lăng bác sĩ, thân phận của Tần chủ nhiệm có thể không bình thường lắm. Nếu như hắn có quen biết với nhiều nhân vật có mặ mũi, vậy chúng ta đánh hắn thì sẽ không có phiền phức chăng?"
"Có phiền phức ta chịu trách nhiệm, ngươi không cần quan tâm."
"Như vậy sao được? Ngươi là bởi vì ta mới bị liên lụy, ta tuyệt đối không thể để một mình ngươi gánh trách nhiệm!"
"Sao cũng được"
Trong lòng của Lăng Tiêu biết rõ cho dù hắn có nói gì thì nàng cũng sẽ không nghe, cho nên hắn cũng lười nói.
Nhưng Âu Dương Vũ Lạc lại rất kiên quyết
"Lăng bác sĩ, ngài yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không tham sống sợ chết!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận