Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 152: Mắng Ta, Cũng Đã Là Tội Chết!

Lý Thanh Hinh thở phì phò đi ra khỏi phòng y tế, đi không bao xa liền đã thấy một đám người mang theo khí thế mãnh liệt đi tới phòng y tế.
Nàng không khỏi nhíu mày.
"Kỳ quái, đây không phải là Lý Khoa của Giang Nam Bộ giáo dục sao? Hắn sao lại tới đây?"
"Còn có vợ của Tần chủ nhiệm?"
" Vương sở của Giang Nam đại học sở cảnh sát? Bọn họ làm sao đều đến đây?"
Mang theo một tia nghi hoặc, Lý Thanh Hinh dừng bước mà quay trở lại phòng y tế.
Một nhóm người kia đi thẳng tới phòng y tế, người cầm đầu tung chân đá mở cửa lớn của phòng y tế.
"Ai là Lăng Tiêu? Cút ngay ra đây cho lão nương!"
"Lăng Tiêu? Hắn đã làm gì chứ?"
Lý Thanh Hinh nhíu mày sâu hơn, nàng lại tới gần chút.
Lúc này, bầu không khí trong phòng y vụ ngưng trọng đáng sợ, Âu Dương Vũ Lạc bị dọa đến thân thể run rẩy lên.
Nhưng Lăng Tiêu lại không loạn chút nào.
Âu Dương Vũ Lạc hít hơi thật sâu lấy can đảm, thận trọng tiến lên hỏi:
"Xin hỏi... Các ngươi là ai?"
Cầm đầu là phụ nữ trung niên vung lên một bàn tay, trực tiếp đem Âu Dương Vũ Lạc quất ngã xuống đất!
"Lăn đi! Lão nương hỏi ngươi sao?"
Âu Dương Vũ Lạc bị đánh tới mức trở nên mê muội, thở cũng không dám thở mạnh.
Lăng Tiêu híp mắt lại, dần dần đứng lên.
"Ai cho ngươi lá gan đạ cửa phòng y tế vậy? Người nào cho ngươi lá gan dám đánh nhân viên cảu phòng y tế ta?"
Phụ nữ trung niên liếc qua Lăng Tiêu, nheo mắt lại, ánh mắt lạnh lẽo.
"Ngươi chính là Lăng Tiêu? Cũng là ngươi đem lão gia Tần của chúng ta đánh thành tàn phế sao?"
Lăng Tiêu sắc mặt đạm mạc nói:
"Phải thì như thế nào?"
"Ta giết chết ngươi!"
Tần phu nhân không nói hai lời, lập tức đấm ra một đấm!
Nữ nhân này so nam nhân còn muốn bưu hãn hơn ba phần, nhưng cũng tiếc, Lăng Tiêu cũng không phải bình thường, vả lại hắn cũng sẽ không vì đối phương là nữ mà mềm tay!
Một quyền kia, lúc đến sát mặt Lăng Tiêu thì hắn khẽ vươn tay, nhẹ nhàng bắt lấy nắm đấm của bà ta, rồi sau đó không nương tay chút nào mà bóp lại.
"A — —!"
Nương theo lấy một tiếng 'Răng rắc' giòn vang, cùng một tiếng hét thảm, sắc mặt Tần phu nhân liền tại chỗ khó nhìn tới cực điểm.
"Tay của ta, tay của ta!"
Nàng kêu thảm, Lăng Tiêu thì là hơi không kiên nhẫn một chân đạp ra ngoài.
"Ngươi quá ồn!"
'Phù phù' một tiếng, Tần phu nhân với cái thân thể mập mạp hung hăng đập trên mặt đất.
Nàng và Tần chủ nhiệm không hổ là phu thê, đều là hai con lợn hình người mà.
"Lý Khoa trưởng, Vương sở, tay của ta, tay của ta, ô ô ô...."
Vừa mới nãy Tần phu nhân vẫn còn hung hãn ghê gớm, trong nháy mắt liền khóc ròng ròng, tay của nàng đã biến thành chân gà, năm ngón tay vặn vẹo thành một khối, rõ ràng là đã thành phế phẩm!
Những người đứng sau lưng cũng không nghĩ tới, Lăng Tiêu xuất thủ lại quả quyết như thế!
"Đồ hỗn trướng! Ngươi vậy mà dám can đảm công khai đả thương người khác! Trong mắt ngươi không còn một chút vương pháp hay sao?"
Lăng Tiêu lạnh nhạt thoáng nhìn qua.
"Trước không nói vương pháp hay không vương pháp, mắng ta một câu cũng đã là tử tội dành cho ngươi rồi!"
"Khẩu khí thật lớn a!"
Vương sở cười lạnh.
"Lão Vương ta nhiều năm như vậy rồi, chưa từng thấy qua một gia hỏa nào càn rỡ như ngươi! Ngươi lập tức giơ hai tay lên đầu, ngồi chồm hổm trên mặt đất, không phải vậy thì ta liền không khách khí rồi!"
Đang lúc nói chuyện thì hắn đã từ trong túi móc ra một đồ vật đen sì.
Lăng Tiêu sắc mặt đạm mạc nói:
"Trước khi dùng vật kia thì ta khuyên ngươi tốt nhất thu lại. Không phải vậy thì ngươi hẳn phải chết không nghi ngờ!"
"Ta còn thì muốn nhìn xem là ngươi làm sao để ta chết!"
Lão Vương hoàn toàn không nghe Lăng Tiêu nói, giơ khẩu súng lên.
Nhưng, cơ hồ ngay tại cùng thời khắc đó, Lăng Tiêu lấy tốc độ như tia chớp quơ lấy một cây bút trên mặt bàn, đưa tay nhẹ nhàng bắn ra, trong nháy mắt cây bút đó liền xuyên thấu lồng ngực lão Vương!
"Ông trời ơi.. !"
Lý Thanh Hinh ở ngoài cửa hét lên một tiếng, sau đó liền vội vàng che miệng của mình!
Lão Vương ngã xuống, máu tươi nhuộm đỏ cả gạch men sứ.
Lúc hắn chết mắt vẫn trợn tròn, thẳng đến lúc này, hắn cũng nghĩ không ra, Lăng Tiêu vì cái gì mà dám động thủ với hắn!
Tần phu nhân, còn có Lý Khoa trưởng, cùng nhau nuốt nước miếng một cái, trong ánh mắt tràn đầy hoảng sợ!
Tần phu nhân giờ khắc này thậm chí đã quên cái tay đau nhức, tâm lý không cầm được mà phát lạnh.
Tiểu tử này... Hắn... Hắn thật là vô pháp vô thiên!
"Ngươi... Ngươi có phải điên rồi hay không? Ngươi.. Ngươi thế mà giết hắn?"
Lăng Tiêu chưa từng nói nhảm, trong không khí một trận vặn vẹo, bóng người Phượng vũ nhanh chóng xuất hiện trước mặt bọn họ.
Nàng đột ngột xuất hiện làm cho tim mọi người ở đây không khỏi nhảy dựng lên!
Những phàm nhân này nào có được chứng kiến loại tràng diện này?
Phượng Vũ lạnh lùng quét Tần phu nhân mấy người liếc một cái, âm thanh lạnh lùng nói:
"Dám xuất thủ đối với Hoa Hạ nhất phẩm đại quan, giết hắn, đã là cho hắn mặt mũi! Nếu không, đã sớm tru di cửu tộc hắn!"
Nhìn thấy mấy người kia một mặt mộng so, Phượng Vũ lại lần nữa âm thanh lạnh lùng nói:
"Nghe không hiểu sao? Vậy ta cho ngươi một cái từ ngươi có thể nghe hiểu được! Long Tổ Thiếu tướng!"
Tần phu nhân triệt để mộng so, đặt mông co quắp ngồi dưới đất.
Nàng cho dù là người ngu cũng nghe hiểu được hai chữ 'Thiếu tướng'!
Xong, hoàn toàn xong, nàng làm sao cũng không nghĩ tới, đối phương thế mà lại có địa vị lớn như vậy, nàng còn tưởng rằng đối phương bất quá chỉ là một đồ bỏ đi nho nhỏ mà thôi!
Làm sao... Làm sao có thể như vậy? Lão Tần, ngươi thằng ngu này, ngươi thế nhưng là muốn cả nhà ta đều lâm vào chỗ vạn kiếp bất phục a!
Mà Lý Thanh Hinh ngoài cửa sổ càng là khiếp sợ che miệng mình lại, sợ mình không nhịn được mà hét lên.
Thiếu tướng! Hắn lại là Thiếu tướng?
Nàng căn bản là xem thường những người trẻ tuổi như hắn, thế mà lại là một cái Thiếu tướng? Ông trời, ngươi đây là đang nói đùa gì vậy?
Dù là nàng thiên tư thông tuệ, rất sớm liền trở thành du học sinh, nhưng cho đến ngày nay nàng cũng bất quá chỉ là một cái lão sư Đại Học mà thôi.
Mà Lăng Tiêu... Hắn mới bao nhiêu lớn? Lại có thể đạt đến quân hàm Thiếu tướng! Hắn còn là người sao?
Cái đầu nhỏ của Âu Dương Vũ Lạc đồng dạng là khiếp sợ đến cực điểm, cả người đều trở nên ngớ ngẩn.
Lý Khoa trưởng đồng dạng cũng không khá hơn chút nào, đã sợ đến tiểu ướt quần, lảo đảo quỳ rạp xuống đất!
"Ta... Ta vì sao lại ngu xuẩn như thế? Theo ả ngu này đến đây thể hiện oai phong? Ta... Ta bị Tần gia các ngươi hại thảm rồi!"
Trong mắt Lăng Tiêu lóe qua một vệt vẻ mong mỏi.
"Phượng Vũ, đem bọn hắn mang đi ra ngoài, đưa bọn hắn lên đường, đừng có lại để bọn ngu xuẩn này đến trêu chọc ta!"
"Vâng!"
Phượng Vũ đáp ứng một tiếng, hai người Tần phu nhân, còn có thi thể Vương sở đều trong nháy mắt biến mất tại chỗ!
Hiển nhiên, ở tại bên người Lăng Tiêu không chỉ có mình Phượng Vũ.
Đợi khi tất cả mọi người đều rời đi khỏi phòng y tế, Âu Dương Vũ Lạc vẫn là một mặt mộng so đang thất thần.
"Lăng.... Lăng thầy thuốc, ngươi, ngươi đến cùng là người hay là quỷ?"
Lăng Tiêu có chút im lặng lắc đầu.
"Ta tự nhiên là người, không phải vậy làm sao có thể đứng ở chỗ này nói chuyện với ngươi?"
"Thế nhưng ngươi...."
Lăng Tiêu sắc mặt lạnh nhạt lắc đầu.
"Có một số việc ngươi không nên biết, không cần quá mức để ý! Ta nói ta là Thiếu tướng, Ta chính là Thiếu tướng, nhưng ngươi... Tạm thời tính toán là bằng hữu của ta, cho nên, không cần thiết quản nhiều như vậy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận