Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 155: Phó Hội Đơn Đao!

"Không được!"
Lăng Tiêu quả quyết cự tuyệt làm cho Cố Mính Yên không khỏi có chút u oán.
"Quá không công bằng, uổng phí người ta một phen tâm ý qua đây thăm ngươi!"
"Nếu ngươi lại ồn ào thì ta phạt ngươi trở về Quỷ Cốc diện bích đi!"
Cố Mính Yên vội vàng le lưỡi, Mục Y Nhân cười nói:
"Lăng Tiêu, ngươi cũng đừng hù dọa Mính Yên tỷ tỷ, nàng thật sự lo lắng ngươi, cho nên mới đến cùng với ta!"
"Vẫn là Y Nhân hiểu ta a."
Lăng Tiêu không khỏi có chút bất đắc dĩ vuốt vuốt huyệt Thái Dương.
"Được rồi, đừng ở lại chỗ này nữa, đi thôi, trở về rồi hãy nói."
Mấy người lên xe, Cố Mính Yên liền thu hồi cười đùa tí tửng, sắc mặt nghiêm chỉnh mấy phần.
"Lăng Tiêu, vị trí của Bạch Hổ Huyền Thiết Lệnh vừa mới tìm được. Nhưng mà...."
"Nhưng mà cái gì?"
"Tin tức này giống như rất đáng ngờ. Đột nhiên liền xuất hiện, mà lại có rất nhiều dấu vết, đều hoàn mỹ không có kẽ hở! Bên trong những lần Bách Gia Tranh Bá trước đây thì Huyền Thiết Lệnh chưa từng hiện thế nhanh như vậy!"
Lăng Tiêu khẽ nhíu mày.
"Tin tức được phát ra là từ nơi nào?"
"Là từ một môn phái nhỏ. Nhưng mà ta điều tra ra rằng môn phái nhỏ này không có dấu vết trao đổi nào với thế lực khác."
"Đao Hoàng môn cùng Tuyệt Thần điện thì sao?"
"Người của Đao Hoàng môn luôn luôn là chính phái, sẽ không đùa nghịch âm mưu gì cả. Nhưng tin tức về Tuyệt Thần điện thì ta liền không điều tra ra nhiều lắm! Dù sao, môn phái Tuyệt Thần điện này hành sự luôn luôn cũng có chút thần bí, rất khó tra được vị trí thật sự của bọn họ!"
"Trước mắt thì tình báo duy nhất của Ám Ảnh đường chính là, Tuyệt Thần điện Thiếu chủ từng bái phỏng qua không ít môn phái trước khi Bách Gia Tranh Bá mở ra!"
Lăng Tiêu sau một lúc suy nghĩ, mới mở miệng nói:
"Vậy trước tiên cứ để bọn hắn đi tranh đi! Chắc chắn sẽ có người lấy được Huyền Thiết Lệnh đưa đến, chúng ta không cần thiết lãng phí thời gian, chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng là được!"
"Thiếu chủ đại nhân anh minh!"
...
Một bên khác, Âu Dương Hiểu Bạch cũng đã đưa Âu Dương Vũ Lạc về nhà.
"Hô!"
Nằm ở trên chiếc giường nhỏ của tỷ tỷ mình, Âu Dương Hiểu Bạch một mặt nhẹ nhõm.
"Vẫn là trong nhà tốt! Ở nhà cái gì đều không cần sợ, không cần nghĩ!"
Âu Dương Vũ Lạc cười cười, để túi sách xuống ngồi ở bên cạnh đệ đệ.
"... Chờ đến lúc ngươi tốt nghiệp đại học liền có thể ngày ngày ở lại nhà!"
Ánh mắt của Âu Dương Hiểu Bạch lập tức biến đổi.
"Còn chưa được! Ta nhất định phải mạnh mẽ hơn mới có thể bảo vệ tỷ tỷ!"
"Ngươi bây giờ đã rất mạnh mẽ!"
Âu Dương Hiểu Bạch lắc đầu.
"Ta còn chưa đủ mạnh! Ta muốn làm người mạnh nhất! Đến khi đó, sẽ không có người nào dám ức hiếp hai người chúng ta!"
"Khi còn bé, cha mẹ chết sớm, chúng ta đã bị bao nhiêu khinh thường cùng khi nhục? Lúc mười mấy tuổi thì đại nương giới thiệu đối tượng cho ngươi. Nói thật dễ nghe là tìm người để chăm sóc cho ngươi, trên thực tế bất quá là muốn bán ngươi để lấy tiền! Sổ sách này sớm muộn cũng có một ngày ta sẽ tính toán với con tiện nhân kia!"
"Đều bao nhiêu năm trôi qua rồi, ngươi đấy nên phải học được buông tay, nếu không cả đời của ngươi sẽ rất mệt mỏi!"
Âu Dương Hiểu Bạch ngồi xuống, sờ lên khuôn mặt của tỷ tỷ, đưa vào một cỗ Linh khí để chửa trị khuôn mặt vẫn có chút sưng đỏ của tỷ tỷ, bên trong ánh mắt của hắn mang theo một cỗ thần sắc kiên định!
"Tỷ! Lại cho ta thêm mấy tháng thời gian nữa thôi! Qua một trận này, ta sẽ trở về, sau này sẽ ở lại Giang Nam, sẽ không bao giờ rời khỏi ngươi!"
"Vậy thì tỷ sẽ chờ!"
Lúc này, bên ngoài cửa sổ có hai loại âm thanh truyền đến, ánh mắt của Âu Dương Hiểu Bạch khẽ nhúc nhích, chợt cười nói:
"Tỷ! Ta ra ngoài một lúc, rất nhanh liền trở về!"
"Ừm!"
Dứt lời, Âu Dương Hiểu Bạch rời phòng, đi xuống lầu dưới. Lập tức có trên trăm tên đệ tử mặc đồ màu đen nhanh chóng đi đến trước mặt hắn.
"Thiếu chủ, Tuyệt Thần điện bên kia cũng có động tĩnh, thời không đợi ta, không thể chờ đợi thêm nữa!"
Âu Dương Hiểu Bạch gật gật đầu, ánh mắt Như Băng, lạnh lẽo bức người.
"Quỷ Cốc bên kia có động tĩnh gì hay không?"
"Bẩm Thiếu chủ, bạn gái của Lăng Tiêu Quỷ Cốc tựa hồ đi tới Giang Nam, cho nên hắn đi phi trường đón ngời. Chắc là... Vẫn chưa biết được tin tức này!"
"Nếu đã như thế, vậu thì Bạch Hổ Huyền Thiết Lệnh chính là của Đao Hoàng môn ta!"
"Thiếu chủ, nêu không thì thông báo cho đại quân Đao Hoàng môn đang đóng quân ở vùng ngoại ô Giang Nam?"
"Không cần, càng nhiều người thì động tĩnh càng lớn, dẫn tới nhiều người như vậy ngược lại càng khó lấy được Bạch Hổ lệnh! Xuất phát, Bạch Hổ lệnh là tình thế bắt buộc của Đao Hoàng môn chúng ta!"
"Tuân mệnh!"
Trên trăm đạo bóng người nhanh chóng xuất phát, mấy cái chớp động liền biến mất tại trong màn đêm.
Trên lầu, Âu Dương Vũ Lạc ghé vào cửa sổ, hai tay để ở trước ngực.
"Hiểu Bạch, ngươi tuyệt đối không nên có việc gì!"
...
Bầu trời Giang Nam dần dần bày ra một tầng mây đen, che đậy tất cả vì sao!
Không bao lâu, nương theo một trận sấm sét vang dội, mưa phùn dần dần rơi xuống Giang Nam.
Mấy đạo thân ảnh tại trong mưa tiến lên, dần dần tiếp cận núi Giang Nam!
"Thiếu chủ, phía trước chính là núi Giang Nam! Trước đó, ở núi Giang Nam này có một tên Võ Thánh Tô Yên Nam là người của giới thế tục, cho nên hắn tiềm tu tại bên trong núi Giang Nam
"Xem ra núi Giang Nam cũng chính là Long Mạch của Giang Nam! Bạch Hổ lệnh xuất hiện ở núi Giang Nam cũng là có thể thông cảm được!"
"Đoạt được Bạch Hổ lệnh, Thiếu chủ liền có thể mang theo Đao Hoàng môn giết vào TOP 4, đến lúc đó chỉ cần không trực tiếp đối đầu với Côn Lôn Hiên Viên Lăng Vũ thì lấy thực lực vượt cấp khiêu chiến của Thiếu chủ chắc chắn có thể giúp Đao Hoàng môn chúng ta tiến vào TOP 2!"
Lúc này ánh mắt của mọi người đều có chút tỏa sáng.
Cho dù là Âu Dương Hiểu Bạch cũng không nhịn được khóe miệng toát ra một vệt ý cười.
Bách Gia Tranh Bá chỉ cần có thể đạt được một cái thành tích tốt. Vậy thì địa vị của hắn tại Đao Hoàng môn cũng càng ngày càng ổn định, đến khi đó hắn cũng liền có thể tùy hứng ở bên cạnh tỷ tỷ!
Nhưng, ngay đúng lúc thân ảnh của hắn vừa mới đáp xuống trên núi Giang Nam thì đột nhiên có một loại ánh sáng bảy màu phóng lên tận trời, xen lẫn vào trong mây!
Trong một chớp mắt, trời đất run lên, một cỗ sấm sét vang dội, điên cuồng nện xuống!
Con người của Âu Dương Hiểu Bạch co rụt lại!
"Cái này... Đây là... Bẫy rập? Mau rút lui!"
Nhưng mà tốc độ của lôi điện kia lại nhanh đến mức nào? Cho dù thực lực của mọi người cao cường thì cũng không thể ngăn cản nổi bị đánh lén!
Một trận lôi điện điên cuồng nện xuống, đùng đùng không dứt, liên tiếp nổ vang trong vòng một phút đồng hồ. Lập tức san bằng ngọn ngui Giang Nam hơn trăm mét!
Lôi điện dần dần biến mất, hơn trăm người Đao Hoàng môn liền có một nửa hóa thành tro bụi, một phần nhỏ biến thành than đá, còn thừa lại hai ba mươi người da thịt cũng bị tổn thương không nhẹ!
Ở vào trung ương nhất, sắc mặt của Âu Dương Hiểu Bạch trắng bệch, thở hồng hộc.
Vừa mới lúc nãy hắn vận dụng lực lượng mạnh mẽ của chính mình điên cuồng chém thẳng, lấy Vô Thượng Đao Ý đối kháng lôi điện! Cho nên tiêu hao không ít lực lượng!
Nhưng mà nếu không phải hắn ra sức phản kích thì 100 người Đao Hoàng môn liền một tên cũng không thể sống nổi!
Âu Dương Hiểu Bạch vẫn chưa hoàn hồn thì đột nhiên có một tiếng vỗ tay dần dần vang lên.
'Ba ba... '
Loại âm thanh này giống như oán linh lấy mạng.
"Ha ha ha... Không hổ là Âu Dương Hiểu Bạch một trong Võ Lâm Tứ Thiếu, Đao Hoàng truyền nhân, quả nhiên danh bất hư truyền!"
Con ngươi của Âu Dương Hiểu Bạch co rụt lại.
"Quách Tuyền!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận