Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 161: Một trận chiến rung trời!

"Cái gì?"
Trong lòng mọi người lại lần nữa run lên.
Sóng xung kích mạnh mẽ như vậy mà Lăng Tiêu lại không chết sao? Nói đùa cái gì vậy? Thân thể của tiểu tử này là kim cương bất hoại sao?
Tấm Cửu Dương Tác Mệnh Phù kia thế nhưng là có thể một chiêu miểu sát một tên cao thủ Võ Tôn ngũ trọng cảnh! Chớ đừng nói chi là Quách thiếu chủ còn phóng xuất ra ba giọt máu tươi để gia trì thêm!
Đừng nói là Võ Tôn ngũ trọng cảnh, liền xem như Võ Tôn sáu tầng cũng căn bản không có bất luận thực lực gì để chống cự mới đúng!
Nhưng mà trước mắt, Lăng Tiêu vậy mà chống đỡ thành công. Thậm chí ngay cả y phục của hắn cũng không có tổn thương một chút xíu nào!
Tiểu tử này hắn đã không phải là người nữa rồi?
Quách Tuyền nhìn thấy bóng người kia thì thân thể cùng trái tim đều không nhịn được run rẩy một cái!
Âu Dương Hiểu Bạch nhìn đến Lăng Tiêu cũng tự giễu giống như cười.
"Buồn cười cùng cực, uổng công ta còn tưởng rằng mình đã rất mạnh mẽ! Còn muốn làm đối thủ của Lăng Tiêu, trước đó càng khuyên Lăng Tiêu lui ra ngoài! Lúc này mới phát hiện được đây là một việc buồn cười biết bao?"
"Ta... Căn bản cũng không có tư cách làm đối thủ của hắn a!"
Lăng Tiêu đứng ngạo nghễ giữa trời, mọi người ngước nhìn bóng người ngạo nghễ kia thì trong ánh mắt mang theo một loại âm thầm sợ hãi!
Giờ này khắc này, cái tên Lăng Tiêu này đã trở thành ác mộng ở trong lòng mọi người!
"Đùa giỡn sao?"
"Cái này... Bây giờ còn người nào có thể đánh thắng tên quái vật này đây? Căn bản không có người nào có thể đánh thắng được hắn a!"
"Ta không được, ta... Ta không đánh!"
Hét lên một tiếng, mọi người giống như một đám người điên không ngừng điên cuồng bỏ chạy tán loạn.
Quách Tuyền cắn răng.
"Trở về cho ta, không cho phép chạy! Không cho phép chạy!"
Hắn điên cuồng bắt đầu bổ chém, nhưng bất kể hắn làm gì đều không thể ngăn cản được việc trước mắt đã xãy ra!
Mọi người tình nguyện đối mặt hắn mới có lẽ còn cơ hội chạy thoát! Nhưng mà một khi đối mặt Lăng Tiêu, sợ là sẽ phải chết đến cặn bã cũng không còn, mà lại hoàn toàn không có khả năng chiến thắng!
"Đáng giận!"
Quách Tuyền cắn răng, nhìn chằm chằm Lăng Tiên đang ở bên trên bầu trời!
"Lăng Tiêu, đây là ngươi ép ta! Là tất cả các ngươi ép ta! Nếu đã như vậy thì cũng đừng nên oán trách ta! Tuyệt Thần trận pháp, mở!"
Câu nói này vừa mới vang lên thì mọi người chung quanh liền trong nháy mắt sắc mặt đại biến.
"Ngươi bị điên rồi sao?"
"Tuyệt Thần trận pháp đây chính là cấm thuật! Ngươi muốn dùng tính mạng của chúng ta để đổi mạng của Lăng Tiêu sao?"
Lúc này ở trên khuôn mặt của Quách Tuyền toát ra một vệt dữ tợn.
"Tất cả im miệng cho ta! Đồ vật mà ta không lấy được thì người khác cũng đừng hòng đạt được! Nếu ta chết thì cũng phải kéo theo Lăng Tiêu cùng Âu Dương Hiểu Bạch chết chung! Có hai tên Võ Lâm Tứ Thiếu chết cùng ta! Cho dù ta chết cũng không tiếc! Ha ha ha ha...."
"Điên rồi! Ngươi đúng là đồ điên!"
"Tuyệt Thần trận pháp mỗi một người cả đời cũng chỉ có thể sử dụng một lần. Mà một khi sử dụng thì tu vi đời này của ngươi sẽ hóa thành tro tàn! Không chỉ có như thế, còn phải cần tất cả máu tươi của chúng ta để hình thành đòn đánh mạnh nhất! Ngươi vì giết Lăng Tiêu mà không tiếc hi sinh chính mình cùng sinh mạng của nhiều người chúng ta như vậy, chúng ta thật sự là mắt bị mù mới kết minh với loại người như ngươi!"
Tất cả mọi người giận dữ mắng chửi liên tục, nhưng những thứ này vẫn không thể ngăn cản quyết tâm của Quách Tuyền.
Sự mạnh mẽ của Lăng Tiêu làm cho hắn cảm thấy ngạt thở, để hắn cảm nhận được hoảng sợ, càng làm cho hắn cảm nhận được phẫn nộ!
Đều là Võ đạo tu luyện giả, cũng đều là Thiếu chủ? Dựa vào cái gì mà Lăng Tiêu lại mạnh mẽ như vậy?
Quách Tuyền không phục, cho nên hắn phải vận dụng loại chiêu thức âm độc này, cho dù hi sinh hết sinh mệnh của chính mình cùng nhiều người thì hắn cũng muốn giết Lăng Tiêu.
Lúc này, tất cả mọi người đều đang điên cuồng chạy trốn thì một bỗng nhiên phát hiện một màn quỷ dị. Máu ở trong cơ thể của mình đang bốc hơi ra ngoài cơ thể.
Mấy trăm ngàn người cũng bắt đầu chậm rãi trở nên gầy gò!
"Không — —!"
Tiếng thét chói tai tuyệt vọng của mọi người vang lên, nhưng lực lượng của Tuyệt Thần trận pháp quá mức mạnh mẽ!
Cho dù bọn họ điên cuồng chạy trốn đi chăng nữa cũng như cũ không cách nào trốn thoát được lực lượng của Tuyệt Thần trận pháp, đồng thời máu tươi của bản thân cũng nhanh bị trận pháp hấp thu!
Đến ngay cả máu tươi ở trên mặt đất cũng đang bị trận pháp điên cuồng hấp thu tụ tập lại một chỗ!
Âu Dương Hiểu Bạc không biết từ chỗ nào lấy được một thanh Hoàng đao nhỏ màu vàng! Hắn đem toàn bộ lực lượng của hắn phong ấn bên trong thanh đao nhỏ này.
Nhưng cho dù là như thế thì Âu Dương Hiểu Bạch cũng mơ hồ cảm thấy được lực lượng của mình đang muốn thoát khỏi cơ thể.
Mặt mũi của Hắn tràn đầy hoảng sợ tự hỏi:
"Đây chính là lực lượngTuyệt Thần trận pháp của Tuyệt Thần điện sao? Đã sớm nghe nói qua là thực lực tác chiến của Tuyệt Thần điện không mạnh, nhưng lại có năng lực quần công làm cho người khiếp sợ! Hiện tại xem ra quả nhiên không giả! Ngoại trừ sư phụ ta là Võ Đế nhất trọng Đao Hoàng! Chỉ sợ không có người nào có thể chống cự một chiêu này! E rằng Lăng Tiêu cũng không được!"
Giờ khắc này, Âu Dương Hiểu Bạch thậm chí có chút tiếc nuối.
Hắn nguyên lai tưởng rằng mình mới là mạnh nhất! Thế nhưng bây giờ xem ra, bất luận là Lăng Tiêu cũng tốt, hay là Quách Tuyền cũng được, hai người này đều có thủ đoạn mạnh hơn mình! Thật là đáng sợ!
Hai người này quả thực chính là được yêu quái sinh ra!
Theo máu tươi đang không ngừng ngưng tụ. Ở đỉnh đầu của Quách Tuyền tạo thành một quả cầu máu to, con to hơn một tòa cao ốc 100m!
Dù sao, quả cầu này được tạo thành từ máu tươi của hơn mấy trăm ngàn người a!
Vậy thì lực lượng ở bên trong quả cầu này hoàn toàn không thua gì một kích của Võ Đế!
Quách Tuyền dữ tợn cười như điên không ngừng, thân thể của hắn cũng bị quả cầu máu chậm rãi bao phủ.
"Lăng Tiêu, hãy cảm nhận sự hoảng sợ đi! Ta sẽ cho ngươi biết rằng ngươi đối phó với ta chính là lựa chọn mà cả đời này của ngươi hối hận nhất!
Dứt lời, hắn hoàn toàn dung nhập vào bên trong quả cầu máu, sau đó ánh sáng của quả cấu bắn ra bốn phía, giống như một trăng máu!
Lực lượng của quả cầu máu này thậm chí còn làm cho bầu trời run rẫy, nước mưa cũng không dám tùy ý rơi xuống.
Sau khi ý thức của Quách Tuyền triệt để dung hợp thì quả cầu máu to lớn ấp trứng thành hình, biến thành một con Huyết Phượng, dưới chân dậm một cái, móng vuốt rõ ràng xé rách một nữa núi Giang Nam, đemnúi Giang Nam Sơn chém thành một nửa.
Sau đó, nó thét dài một tiếng ép thẳng tới trước mặt Lăng Tiêu.
Một tiếng rít hướng lên trời, sóng âm mạnh mẽ chấn tan mây đen, đem hết thảy xé mở.
Trên đỉnh đầu của Lăng Tiêu đều tạo thành một mảnh bầu trời trong xanh, có thể nhìn thấy ánh trăng. Cảnh sắc tuy quỷ dị nhưng cũng đẹp không sao tả xiết.
Âu Dương Hiểu Bạch trừng to mắt, hắn sợ bỏ lỡ một chi tiết nhỏ của một trận chiến này.
Mà xem xét Lăng Tiêu ở trên bầu trời lại không có sợ hãi chút nào, hắn mặc kệ để lực lượng này áp sát tới trước mặt mình.
Sau khi Huyết Phượng đến gần thì Lăng Tiêu mới chậm rãi giơ tay lên.
Âu Dương Hiểu Bạch tim đang không ngừng đập liên hồi.
"Gia hỏa này đang làm gì? Hắn có phải điên rồi hay không? Đây chính là lực lượng của bốn trăm ngàn người, hắn căn bản không có khả năng ngăn cản được, hắn còn không mau trốn sao? Điên rồi! Đúng là điên! Đây chính là một người điên!"
Sắc mặt của Lăng Tiêu đạm mạc, ở trên tay của hắn đột nhiên xuất hiện một thanh trường đao màu vàng óng phóng thẳng đến chân trời.
Thanh trường đao kia vừa ra thì mây đen ở xung quanh lại nhanh chóng tụ tập lại, sau đó có rất nhiêu lôi điện điên cuồng ngưng tụ quấn quanh trên thân đao!
Trong lúc đó có một cỗ uy áp làm cho người hít thở không buông xuống!
Bạn cần đăng nhập để bình luận