Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 224: Chơi Hàn Quốc, Vẫn Phải Là Người Hoa Hạ!

Thiên Thủy thành là một trong số đại thành trì của Hàn Quốc, có sáu triệu nhân khẩu.
Nơi này nắm giữ rất nhiều đại xí nghiệp nổi tiếng của Hàn Quốc, mấy nhãn hiệu quốc tế về điện thoại di động, xe hơi, đều xây dựng ở khu vực này.
Ngoài những điều đó, nơi này cũng nắm giữ danh lam thắng cảnh nhiều nhất Hàn Quốc.
Thanh thiên bạch nhật, đại quân mấy trăm ngàn của Hàn Quốc đều trên thành trì, nghiêm phòng tử thủ.
Nhưng, vẫn tránh không được. Hai mươi mốt đạo hắc ảnh bỗng lóe lên, tiến vào Thiên Thủy thành.
...
Bên trong Thiên Thủy thành, bầu không khí có hơi nghiêm túc, nhưng lại không giống trên tường thành, thành tường ngăn giữa Thiên Địa hai nơi.
Trên đường cái thì đông nghịt, dòng người đi lại không thôi, hai mươi mốt bóng người kia dung nhập vào trong đó.
Ngoài một nam một nữ trong đó có dung mạo kinh người, khí thế bất phàm ra, những người còn lại, cũng không nhấc lên quá nhiều gợn sóng (ý nói không quá ấn tượng).
"Xem ra, Thiên Thủy thành này bên trong Hàn Quốc, vẫn rất nhàn nhã."
Võ Uyển Dao sắc mặt lạnh nhạt phân tích:
"Trấn thủ của Thiên Thủy thành, là Thất hoàng tử cùng Thập Nhất hoàng tử (số 11) của Hàn Quốc. Quân đội Hoàng thất, từ trước đều là tinh nhuệ mạnh nhất của Hàn Quốc, cho nên những người Hàn Quốc này cũng cực kỳ có lòng tin."
Dừng một chút, nàng lần nữa mở miệng nói:
"Lăng tướng quân, không nên khinh địch. Kỳ thật ngài cần phải nhìn ra được, đại quân Quỷ Cốc không cách nào công phá Thiên Thủy thành, chính là ví dụ tốt nhất.”
Ánh mắt Lăng Tiêu híp lại, khóe miệng giương nhẹ.
"Thật sao? Vậy thì rửa mắt mà đợi đi."
Nói xong, hai tay của hắn đặt sau lưng, dọc theo con đường, đi thẳng về phía trước.
Võ Uyển Dao không khỏi lắc đầu.
Quỷ Cốc tuy cho đến hiện tại chưa từng có trận thua nào, nhưng những tên đã gặp được trước kia, đều không phải là tinh nhuệ đỉnh cấp chính thức của Hàn Quốc.
Quân đoàn Hoàng thất trước mắt của Hàn Quốc đây, mới là chỗ tinh nhuệ của Hàn Quốc, đối mặt với quân đoàn Hoàng thất Hàn Quốc, Lăng Tiêu lại không có cảm giác nguy cơ chút nào, vẫn như cũ xem thường. Điều này thật sự khiến nàng hơi thất vọng.
Lăng Tiêu có lẽ là danh tướng thiên cổ, nhưng... Hắn đã định trước sẽ không thể thành soái!
Nhưng mà, lúc này Võ Gia quân vẫn như cũ thuộc chưởng quản tạm thời của Lăng Tiêu, nàng có thể nói cái gì?
Lắc đầu, thở dài một tiếng, Võ Uyển Dao dẫn người đuổi theo Lăng Tiêu.
Nàng chưa tiếp cận, chỉ là đứng xa xa nhìn Lăng Tiêu là đủ.
Lăng Tiêu du ngoạn giữa Thiên Thủy thành, không hề xem nơi này là chiến trường, trong mắt hắn, đây chỉ là một vùng phế tích dưới chân hắn mà thôi.
Nhưng mà, khi hắn đi ngang qua một Học xã dạy Nho giáo, lập tức dừng bước.
Nho gia Học Xã, trên cơ bản đều do người Hoa xây dựng để tuyên dương văn hóa Nho gia. Loại Học Xã này rất thịnh hành tại Hàn Quốc.
Có điều, Nho gia Học Xã trước mắt Lăng Tiêu này, đều đã bị phá hư không còn hình dạng, đồ vật bên trong cũng bị chuyển đi không còn một mống.
Lăng Tiêu dậm chân tiến lên, nhẹ vỗ vết máu bên cạnh cửa, ánh mắt lạnh lùng.
"Tra một chút, nơi này là đã xảy ra chuyện gì?"
"Vâng!"
Võ Uyển Dao đáp ứng một tiếng, hơi hơi vung tay lên, sau lưng một vị đệ binh quân tử của Võ gia lập tức biến mất tại chỗ.
Võ gia cùng Hàn Quốc liên hệ nhiều năm, rất nhiều người đều lưu loát tiếng Hàn Quốc, cho nên tìm hiểu một chút, cũng không phải là việc gì khó.
Rất nhanh, người kia lại lần nữa trở về, bên tai Võ Uyển Dao nhỏ giọng nói vài câu, sắc mặt Võ Uyển Dao biến hóa, tiến lên nói bên tai Lăng Tiêu:
"Lăng tướng quân, bọn họ đều bị bắt. Người Hàn Quốc đối với người Hoa bây giờ hận thấu xương, chỉ sợ...."
Võ Uyển Dao không tiếp tục nói nữa, bởi vì ai cũng biết, với bản tính của người Hàn Quốc, người bị bắt đi e rằng sẽ không có kết cục tốt.
Ánh mắt bình tĩnh của Lăng Tiêu nổi lên một gợn sóng, có chút lạnh, khiến người sau lưng trở nên lạnh lẽo.
"Sau khi nắm giữ được Thiên Thủy thành, người Hàn Quốc, một tên cũng không giữ lại!"
"Vâng!"
Chuyện diệt thành quân Võ Gia cũng không phải làm lần một lần hai, làm nhiều thêm lần nữa thì có sao?
Huyết mạch Viêm Hoàng, đã định trước là cao quý từ khi sinh ra, là huyết mạch của rồng. Trội hơn các huyết mạch còn lại, nếu không, dân tộc khác cũng sẽ không bị gọi là man di!
Người cao quý, há có thể tùy ý để những tên man di đê tiện này thương tổn?
Nhữn người Hàn Quốc này, dám cả gan động thủ với người Hoa, bản thân chúng cũng đang tự tìm đường chết!
Phát xong mệnh lệnh, Lăng Tiêu không nhìn Học Xã Nho gia chút nào nữa, ngược lại rời khỏi nơi này.
Hắn là người theo Chủ Nghĩa Hiện Thực. Muốn để người khác tôn trọng, thì phải đứng trên đỉnh cao nhất. Đợi cho Hoa Hạ nắm giữ Hàn Quốc, những người đất này, sẽ chỉ biết ngưỡng mộ.
"Bên trong Thiên Thủy thành hôm nay có gì vui?"
"Hiện tại là thời kỳ chiến tranh, trường học cùng công xưởng của Hàn Quốc đều nghỉ, rất nhiều nơi giải trí nghỉ dưỡng cũng đều tạm dừng, nhưng mà, nghe nói ở sân vận động Thiên Thủy thành, hôm nay có một cuộc gặp mặt giữa các ngôi sao. Nhân vật chính là đại sư cờ vây của Hàn Quốc, Phác Tiếu Kiệt! Nghe nói, hắn là thập đẳng cờ vây (*)."
(*) Thập đẳng: hay còn gọi là Judan, là một giải thi đấu cờ vây, và là một trong bảy danh hiệu quan trọng nhất trong giới cờ vây chuyên nghiệp Nhật Bản. Hiện nay người giữ danh hiệu Judan (Thập đẳng) là Iyama Yuta (2016), danh hiệu này có tiền thưởng ước chừng 164.000$.
"Thập đẳng cờ vây?"
Lăng Tiêu không khỏi nhíu mày.
"Cờ vây, không phải chỉ có cửu đẳng sao sao? Từ đâu ra thập đẳng?"
"Nghe nói thực lực của Phác Tiếu Kiệt, cũng chính là cửu đoạn cờ vây, nhưng người Hàn Quốc cho rằng, thực lực của hắn đã đạt đến mức độ đệ nhất thế giới. Cho nên, bọn họ thì tuyên bố ra bên ngoài, Phác Tiếu Kiệt đã đạt đến thập đẳng cờ vây."
Lăng Tiêu lắc đầu.
"Người Hàn Quốc ngu xuẩn, luôn luôn ưa thích làm những chuyện ngu xuẩn lại vô nghĩa."
"Có điều, ta ngược lại thật muốn nhìn một chút, Phác Tiếu Kiệt này có bản lãnh gì!"
"Vâng!"
Hỏi đường đơn giản, mọi người liền đi tới sân vận động của Thiên Thủy thành.
Dân chúng Thiên Thủy thành thiếu cái để giải trí, hình như cũng tụ tập đến nơi này, sân vận động lớn như vậy, còn bị người người tấp nập chen lấn.
Nhưng việc này, đối với bọn người Lăng Tiêu mà nói thì không phiền phức chút nào.
Có cương khí hộ thể, mọi người rất dễ dàng như trở bàn tay chen được vào bên trong.
Tiến vào bên trong sân vận động, ánh mắt Lăng Tiêu quét qua, đi thẳng tới khán đài.
Nơi này so sánh với chỗ khác không hề có sự chen chúc, chỉ có mười lăm cái bàn. Có thể ngồi lên đó, đều là người Thiên Thủy thành có thân phận tôn quý, nhưng Lăng Tiêu đã tới, cho dù là Cao Ly Vương, cũng phải ngoan ngoãn nhường chỗ.
Võ Uyển Dao đưa một ánh mắt, thủ hạ Võ Gia quân lập tức đi đến bên cạnh một cái bàn. Dùng tiếng Hàn Quốc lưu loát nói:
"Tránh ra."
Ngồi ở chỗ này, chắc hẳn là một vị phú nhị đại của Hàn Quốc, nghe được lời này của hắn cũng không thèm đếm xỉa.
Thủ hạ của phú nhị đại thì trực tiếp tiến lên phía trước:
"Tiểu tạp chủng, ngươi là ai? Ngươi có biết đang nói chuyện với ai không?"
Cao thủ Võ Gia quân kia, không nói hai lời, trực tiếp một quyền đánh bay hai người tại chỗ.
Không biết có phải do ở cùng với Lăng Tiêu hay không mà tính tình trở nên biến chất. Đệ tử của Võ Gia quân vốn rất có quy củ, giờ phút này cũng đều trở nên bá đạo.
Chuyện xảy ra không khỏi khiến xung quang tò mò.
"Đây không phải là Thiếu gia của Tam tinh gia tộc sao? Thế mà có người dám đụng hắn? Não úng nước à?"
"Không tệ, tam tinh gia tộc, đó là nhân vật khủng bố cỡ nào? Nhà bọn hắn, sát nhân đều không phạm pháp!"
"Phải biết Tam tinh gia tộc hàng năm nộp thuế cho Hàn Quốc chúng ta đã bao nhiêu tiền? Gần như nuôi sống 10% nhân khẩu Hàn Quốc chúng ta đấy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận