Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 230: Tướng ở bên ngoài

"Truyền mệnh lệnh của ta, tất cả mọi người bước nhanh, mau chóng rút ngắn thời gian tiêu diệt Hàn Quốc, chậm sẽ sinh biến."
"Vâng!"
Võ Minh Bác lĩnh mệnh đi ra, sau khi Lăng Tiêu tắm rửa xong, thay đổi một thân quần áo trắng rộng rãi mới tinh, mới vừa đi ra đại sảnh tắm suối nước nóng, trước mặt hắn xuất hiện mấy bóng người, không khỏi ánh mắt híp lại.
"Võ nguyên soái, ngươi không cố gắng trấn thủ biên cương, sao lại đột nhiên tới nơi này?"
Sắc mặt Võ Mục Trần nghiêm túc nói:
"Ta khẩn cấp chạy tới là có một ít chuyện muốn thương lượng với ngươi."
Tại thời khắc mấu chốt này, Võ Mục Trần tự mình tới, tuyệt đối không phải là chuyện tốt lành gì!
Sắc mặt Lăng Tiêu cũng dần dần ngưng trọng lên. Hắn hơi suy nghĩ một chút, nói:
"Đi, tới sảnh nói chuyện."
Hai người một trước một sau đi vào trong sảnh, mấy tên thủ hạ của Võ Mục Trần lập tức thức thời đứng canh giữ ở cửa.
Mới vừa vào cửa, còn chưa kịp ngồi xuống, Võ Mục Trần đã từ trong túi áo trên, móc ra một tờ giấy A4 trắng noãn.
"Lăng tướng quân, phong điện báo này, ngươi xem một chút."
Lăng Tiêu nhíu mày, tiếp nhận điện báo, ngồi ở một bên, nhìn lướt qua điện báo, ánh mắt lạnh lùng.
"Long Tổ có ý gì? Hàn Quốc ta đã đánh xong một nửa, hiện tại hắn lại để cho ta triệt binh?"
Sắc mặt Đại Nguyên Soái Võ Mục Trần, cũng là rất khó nhìn.
"Tình huống cụ thể ta cũng không rõ ràng lắm. Nhưng phía trên đột nhiên phát ra mệnh lệnh này, ta không thể không đến tìm ngươi hỏi ý kiến hỏi một chút."
Lăng Tiêu suy tư nói:
"Ta và Đại trưởng lão Long Tổ đã lập xuống điều kiện, ta cứu chữa tốt cho ngươi, sau đó tiêu diệt Hàn Quốc, thì hắn sẽ phong ta làm thống binh Đại Nguyên Soái. Hiện tại, ta đánh tới một nửa trở về, cao không được, thấp chẳng phải, không biết hắn có ý gì?"
"Lăng tướng quân có đắc tội qua người nào hay không?"
"Không có!"
Lăng Tiêu lắc đầu.
"Ta và người trong Long Tổ luôn luôn không gặp nhau, giết chết người, cũng trên cơ bản đều là Thiếu chủ các môn phái khác, Thiếu tướng trên danh nghĩa. Vẫn là trong lúc tham gia Bách Gia Tranh Bá, Long Tổ hẳn sẽ không tìm ta...."
Nói đến đây, Lăng Tiêu đột nhiên dừng lại một chút.
Võ Mục Trần lập tức truy vấn:
"Có phải là có chuyện gì hay không?"
Lăng Tiêu nhíu mày nói:
"Chẳng lẽ là hắn?"
"Là ai?"
"Tô Định Hải!"
"Tô Định Hải? Cái này thì nói thông được. Tô Định Hải là nhất hệ của Đại Thẩm Phán Trưởng. Đại Thẩm Phán Trưởng này, làm người vốn là có chút không phóng khoáng, ngươi giết Tô Định Hải, hắn nhất định không có khả năng bỏ qua ngươi! Khó trách Long Tổ lại ngay trong thời điểm này, đột nhiên triệu tập ngươi trở về! Vấn đề tình cảm đã xuất hiện ở đây."
Ánh mắt Lăng Tiêu híp lại.
" Đại Thẩm Phán Trưởng này lại dám vì ân oán cá nhân phá hư chuyện tốt cuar Hoa Hạ? Lá gan của hắn thật lớn."
"Loại cao cao tại thượng này, hưởng phúc đã quen rất dễ dàng mất phương hướng chính mình. Không nói cái này, vẫn nên nói làm sao bây giờ. Lúc này, chiến tích của chúng ta là thời điểm huy hoàng nhất, thậm chí rất có thể mượn cơ hội này tiêu diệt Hàn Quốc. Hàn Quốc mặc dù là nơi chật hẹp nhỏ bé, nhưng mấy ngàn năm qua cũng mang đến không ít phiền phức cho Hoa Hạ. Nhất là bây giờ, bọn họ trở thành móng vuốt của nước Mỹ, nếu không sớm diệt trừ sẽ là một mối họa lớn sau này."
"Đó là tự nhiên!"
Lăng Tiêu gật gật đầu.
"Lần này tiến quân Hàn Quốc, Quỷ Cốc ta cũng tổn thất không ít đệ tử, nếu cứ như vậy trở về, chẳng phải quá trẻ con sao? Đại Thẩm Phán Trưởng ngu ngốc, ta cũng sẽ không bồi tiếp hắn, một khối ngu ngốc!"
"Nhưng bên phía Long Tổ, cũng là một cái vấn đề. Lăng tướng quân, nếu ngươi vi phạm mệnh lệnh Long Tổ, dù cho mệnh lệnh này không hợp lý, Đại Thẩm Phán Trưởng cũng nhất định sẽ nghĩ biện pháp đối phó ngươi!"
Lăng Tiêu nhìn Võ Mục Trần một chút, ngay sau đó, cười nhạt một tiếng.
"Nếu ngươi đều ra roi thúc ngựa hoả tốc chạy đến đây, vậy ta nghĩ ngươi cũng đã có chủ ý của mình rồi?"
Võ Mục Trần có chút bất đắc dĩ nhếch miệng cười một tiếng.
"Vẫn là Lăng tướng quân, quả nhiên không gì có thể gạt được ngài."
Nói xong, hắn thở phào một hơi, nói:
"Là như vậy, lúc này Lăng tướng quân tuyên bố mật báo đặc công Long Tổ, còn bị ta tạm thời lưu trong đại doanh Võ Gia quân. Ta có thể tạm thời lưu hắn lại, sau đó phái người đến truyền mệnh lệnh, nói là không đuổi kịp bước tiến của ngươi, như thế kéo hơn mấy ngày, lấy tốc độ của đại quân Quỷ Cốc, cũng đã đủ để dẹp yên Hàn Quốc! Đến khi đó, ta lại cho truyền mệnh lệnh của Long Tổ đến, lúc đó, dù Long Tổ muốn làm cũng không thể làm gì được."
Ánh mắt Lăng Tiêu híp lại, nói:
"Võ nguyên soái, ngươi thân là thống binh Đại Nguyên Soái Võ Gia quân, giúp ta như vậy, không sợ Long Tổ trách phạt sao?"
"Ha ha ha ha...."
Võ Mục Trần ngửa mặt lên trời, cười to một tiếng.
"Tướng ở bên ngoài, quân lệnh có thể không nhận! Lão phu cũng không phải không biết phân biệt đen trắng!"
"Về công, Hàn Quốc luôn nhìn chằm chằm Hoa Hạ lúc nào cũng chuẩn bị động thủ, thậm chí đã phái gian tế đến đây. Nếu không có Lăng tướng quân, chỉ sợ giờ phút này biên cảnh đã sớm đánh nhau. Lăng tướng quân là đại anh hùng của Hoa Hạ! Ta sao có thể không giúp ngươi?"
"Về tư, ngươi cứu được tính mạng của ta, Võ Mục Trần ta, sống lâu như thế rồi, nếu vong ân phụ nghĩa ta còn là con người sao? Mệnh lệnh này phát ra tới, sau này đệ tử Võ Gia quân nhìn ta như thế nào?"
Lăng Tiêu nhẹ gật đầu, Hoa Hạ chính là bởi vì có lão tướng như Võ Mục Trần trung tâm cương vị công tác, phân rõ sai trái, vì lợi ích Hoa Hạ xông pha khói lửa, mới sáng tạo ra một thái bình thịnh thế cho Hoa Hạ.
Tuy thực lực Võ Mục Trần không vào Pháp Nhãn của Lăng Tiêu, nhưng tinh thần của hắn lại làm cho Lăng Tiêu kính nể.
"Võ nguyên soái, đa tạ."
"Đừng vội cám ơn ta. Ta nhiều nhất chỉ có thể giúp ngươi kéo dài ba ngày! Ba ngày, ngươi nhất định phải giành được triệt để thắng lợi! Còn lâu hơn nữa, ta cũng tranh thủ không được! Lúc này, Hàn Quốc còn một nửa cương thổ, đằng sau là Quân Đoàn Hoàng Gia Hàn Quốc đóng giữ, cho nên, nhiệm vụ của ngươi rất gian khổ, ngươi ăn được cục thịt béo Hàn Quốc này sao?"
Lăng Tiêu cười nhạt một tiếng.
"Ta cho dù nôn ra cũng phải trước nhai lại rồi nuốt ào trong bụng! Hoa Hạ ta, nên tứ phương thần phục, khắp nơi triều bái! Vì niềm tin này, mặc dù chết muôn lần ta vẫn không hối hận!"
"Tốt! Lăng tướng quân có hào khí ngút trời, không hổ là binh sĩ tốt của Viêm Hoàng ta. Ngươi yên tâm, lần này, Võ Gia quân ta, kiên quyết đứng ở sau lưng ngươi, làm hậu thuẫn mạnh nhất cho ngươi! Sau khi trở về, ta sẽ lập tức phải 500 ngàn binh lính tới trợ giúp ngươi quét sạch phía sau, để ngươi tránh lo âu về sau."
"Vậy thì đa tạ Võ nguyên soái!"
Lăng Tiêu chắp tay, Võ Mục Trần cũng đứng dậy, chắp tay đáp lễ.
"Lăng tướng quân không cần phải khách khí. Đúng rồi, có chuyện này ta muốn nói một chút với Lăng tướng quân, không biết Lăng tướng quân có nguyện ý hay không."
"Võ Soái cứ nói đừng ngại."
"Ngạch... Ha ha ha... Thật ra cũng không có chuyện gì, chính là... Tiểu nữ, Võ Uyển Dao..., khụ khụ... Không biết Lăng tướng quân, cảm thấy thế nào?"
Lăng Tiêu sững sờ, Võ nguyên soái, lại muốn đề thân cho hắn?
"Võ nguyên soái, Võ tiểu thư rất tốt, nhưng ta đã có người trong lòng, cho nên...."
Võ Mục Trần cười ha ha.
"Có người trong lòng không sao, chỉ cần ngươi cảm thấy tốt là được rồi! Nam nhân nha, có cái tam thê tứ thiếp là chuyện rất bình thường, mà Lăng tướng quân còn là thiếu niên anh hùng, Võ gia ta không ủy khuất! Vậy cứ quyết định thế đi, ta lập tức trở về giúp Lăng tướng quân trì hoãn thời gian, lại 500 ngàn binh lính!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận