Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 247: Không có ý tứ, Hàn Quốc đã bị ta diệt

"Ta không đồng ý!"
"Ta không đồng ý!"
Giờ khắc này, bất luận là Hình Chấn Thiên hay là Văn Hinh Nguyệt đều cơ hồ là trăm miệng một lời cự tuyệt.
Lăng Tiêu vẫn chưa mở miệng, Văn Hinh Nguyệt đã gắt gao nhìn chằm chằm Hình Chấn Thiên, nói:
"Ngươi đừng mong ta sẽ gả cho ngươi!"
Hình Chấn Thiên cười lạnh.
"Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta cũng không có ý định cưới ngươi! Chỉ là công chúa của một vương quốc đã bị tiêu diệt, rửa chân cho ta cũng không xứng!"
"Ngươi làm càn! Có gan thì giải khai phong ấn trên người ta, ta sẽ giết ngươi!"
"Hừ! Ta chấp ngươi một tay, ngươi cũng đánh không lại ta!"
...
Hai người mắng nhau rất có một loại cảm giác liếc mắt đưa tình, để không ít người không nhịn được cười.
Lăng Tiêu cũng không nghĩ tới, hai người này, vẫn rất có cảm giác CP (CP: Couple tiếng việt nghĩa là cặp đôi).
Hắn cười nhạt một tiếng, nói:
"Chuyện này cứ quyết định như vậy đi. Hai người các ngươi không có quyền phản đối! Hình Chấn Thiên, ta ra lệnh ngươi trong vòng một tháng làm lớn bụng của nàng, sau khi sinh được hài tử, mới cho phép giải khai phong ấn trên người nàng."
"A?"
Hình Chấn Thiên trợn tròn mắt.
Lăng Tiêu trừng mắt liếc hắn một cái.
"A cái gì mà a? Mệnh lệnh của ta ngươi cũng không nghe sao?"
"Không... Không dám!"
Hình Chấn Thiên mặc dù biệt khuất nhưng cũng không dám không nghe mệnh lệnh của Lăng Tiêu!
Còn Văn Hinh Nguyệt thì trực tiếp tức miệng mắng to:
"Đồ hỗn đản! Ta sẽ giết ngươi, ta nhất định sẽ giết ngươi! Ngươi đừng mong để hắn chạm vào người ta, ta tình nguyện tự sát cũng sẽ không gả cho hắn! Càng sẽ không sinh con cho hắn."
Lăng Tiêu cười lạnh.
"Ngươi không sinh con cho hắn, ta sẽ làm thịt Hàn Quốc Vương, Vương tộc Hàn Quốc còn nhiều người như vậy! Ngươi thành thật trở thành thiếp, sinh cho thủ hạ của ta một đứa con ta sẽ cho phép Vương tộc Hàn Quốc sống sót!"
Thân thể mềm mại của Văn Hinh Nguyệt run lên, triệt để tuyệt vọng.
"Ngươi... Ngươi quả thực là ác ma!"
"Ác ma? Đừng có dùng những từ ngây thơ như vậy! Hàn Quốc các ngươi hạ độc Võ Mục Trần, không phải cũng có ý này đối với Hoa Hạ chúng ta sao? Nếu không phải là các ngươi động thủ trước, như thế nào lại rơi vào tình thế ngày hôm nay? Ta lười nói nhảm với các ngươi, người đâu, đưa nàng về doanh trướng của Hình Phó đường chủ."
"Vâng!"
Văn Hinh Nguyệt bị đệ tử Quỷ Cốc dẫn đi, gương mặt tuyệt vọng cùng u oán.
Lăng Tiêu không phản ứng nàng, ánh mắt đặt ở trên người Hàn Quốc Vương, lão đầu tử cũng không dám nhìn hắn liếc một chút. Lăng Tiêu ngồi chéo hai chân, ngón tay gõ lên Vương tọa, sắc mặt đạm mạc nói:
"Hàn Quốc Vương. Lời của ta mới vừa rồi, ngươi hẳn là cũng nghe được!"
Lão đầu tử vội vàng gật đầu.
"Nghe được, nghe được."
"Vậy là tốt rồi. Từ hôm nay trở đi, Hàn Quốc này sẽ là của ta! Đối với bên ngoài, vẫn tuyên bố Hàn Quốc là của các ngươi. Ta vẫn như cũ để ngươi làm Hàn Quốc Vương. Nhưng mà từ nay về sau, ngươi chỉ có thể hưởng thụ đãi ngộ của người bình thường, ăn cơm, chỗ ở, quần áo, đều là như thế. Nói một cách khác, ngươi chính là một con chó mà ta nuôi, một con bù nhìn! Từ nay về sau, mọi chuyện ở Hàn Quốc đều do thủ hạ của ta, Hình Chấn Thiên phụ trách, ngươi... Có dị nghị gì không?"
Hàn Quốc Vương vội vàng gật đầu nói:
"Không có... Không có dị nghị. Không có dị nghị!"
"Vậy là tốt rồi."
Lúc này, Hình Chấn Thiên mới biết tại sao Lăng Tiêu ban thưởng Văn Hinh Nguyệt cho hắn, trong lòng không khỏi tuôn ra một dòng nước ấm.
Hàn Quốc dù sao cũng là một vương quốc, Lăng Tiêu không khác nào đem ban thưởng Hàn Quốc cho hắn!
Hắn chỉ là một người bình thường, đi theo Lăng Tiêu mà bây giờ đạt tới loại trình độ này, quả thực là tổ tiên mười tám đời tích đức!
Sau khi cảm động, vành mắt hắn đỏ lên, lập tức quỳ bái nói:
"Thiếu chủ, thuộc hạ có tài đức gì? Có thể chưởng quản Hàn Quốc? Thuộc hạ...."
"Đi!"
Lăng Tiêu khoát tay, nói:
"Lời nói dư thừa ngươi không cần nói nhiều. Ngươi là người của ta, theo ta nhiều năm như vậy, ta cũng không thể bạc đãi ngươi. Huống hồ, Hàn Quốc cũng nên có người đến trấn thủ. Ta sẽ giao cho ngươi. Mặt khác, ta sẽ lưu lại cho ngươi 10 ngàn Võ Thánh, 10 ngàn đệ tử Quỷ Cốc bình thường cho ngươi, lại lưu lại cho ngươi 10 ngàn Linh Khí Thương, cùng 300 Linh Khí Pháo. Từ nay về sau, trừ ta ra, Hàn Quốc, không cho phép bất luận kẻ nào xâm phạm!"
"Vâng! Thiếu chủ yên tâm! Thuộc hạ sẽ thề sống chết thủ vệ Hàn Quốc, đây là hậu viện của Quỷ Cốc ta, tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào nhúng chàm!"
Lăng Tiêu gật gật đầu.
Lúc này, bên ngoài đột nhiên xông vào một vị đệ tử Quỷ Cốc.
"Báo! Thiếu chủ, bên ngoài có một đội nhân mã của Võ Gia quân, nói là mang theo mấy vị đặc công Long Tổ đến đây truyền đạt mệnh lệnh của Đại Thẩm Phán Trưởng!"
"Ồ? Rốt cục cũng tới rồi sao?"
Lăng Tiêu nheo mắt lại, cười nhạt một tiếng.
"Bọn tôm tép nhãi nhép này kiên quyết ngăn cản, thật là khiến người ta khâm phục. Đã tới, vậy để bọn hắn vào đi!"
"Vâng!"
Đệ tử Quỷ Cốc nhanh chóng nghênh đón tiểu đội Võ Gia quân, còn có đặc công Long Tổ tiến vào.
Tiểu đội Võ Gia quân, toàn viên mạnh khỏe, trên thân nhiều nhất dính một chút bụi bặm, mà đặc công Long Tổ, thì là mặt mày xám xịt, trên thân còn có không ít vết thương, nguyên một đám xanh xao vàng vọt, tức giận không chịu được.
Lăng Tiêu khinh thường cười một tiếng.
Cái đám bỏ đi này, Lăng Tiêu hắn không để vào mắt.
"Làm sao? Đặc công Long Tổ các ngươi, từ 10 ngàn dặm xa xôi đuổi theo ta, đến cùng muốn làm gì?"
Mấy vị đặc công Long Tổ, hừ lạnh một tiếng, nói:
"Lăng Tiêu! Chúng ta tuân theo mệnh lệnh của Long Tổ Đại Thẩm Phán Trưởng, đến đây ra lệnh cho ngươi thu binh, hồi Hoa Hạ phục mệnh!"
Lăng Tiêu khẽ nhíu mày.
"Cái này sao... Chỉ sợ có chút khó khăn."
"Vì cái gì?"
"Bởi vì, Hàn Quốc Vương đã đầu hàng, Hàn Quốc... Đã diệt quốc!"
"Cái gì?"
Mấy vị đặc công Long Tổ như đang nằm mơ, nhìn tình huống trong đại điện, hình như... Thật đúng là như vậy!
Thế nhưng là... Thế nhưng là bọn họ tới nơi này còn ý nghĩa gì nữa?
Bọn họ trèo đồi lội suối, một đường tiến lên, không ngừng bị người Hàn Quốc phục kích, hơn một trăm người, chỉ còn lại mấy người bọn họ, chính là đến truyền đạt mệnh lệnh của Đại Thẩm Phán Trưởng!
Nhưng vừa đến nơi đây, Hàn Quốc đã không còn? Có lầm hay không?
"Lăng Tiêu... Ngươi... Ngươi... Ngươi cố ý! Còn có Võ Gia quân! Các ngươi đều cố ý! Chúng ta đã sớm hoài nghi, một đường lên, tàn binh Hàn Quốc chỉ là nhằm vào chúng ta, còn Võ Gia quân các ngươi, lại chưa từng có một người bị thương, những người kia nhất định là các ngươi giả trang! Các ngươi là bọn hỗn trướng!"
Sắc mặc mọi người Võ Gia quân lạnh lên.
"Uy! Nói chuyện phải có bằng chứng! Chính các ngươi không có bản lãnh, võ công yếu kém, bị người ta giết, ngược lại ở đây oan uổng người tốt! Các ngươi có tin chúng ta sẽ bẩm báo chuyện của các ngươi đưa lên Long Tổ thẩm phán?"
"Không sai, Võ gia chúng ta trung lương chi hậu, thủ hộ Hoa Hạ mấy trăm năm, nhưng chưa từng có bất kỳ chỗ sơ suất! Mấy người các ngươi chỉ là đặc công nho nhỏ, ngay cả chúng ta cũng dám nói xấu? Có tin là chúng ta ngay ở đây giết các ngươi hay không?"
"Các ngươi... Các ngươi.... Chúng ta nhất định sẽ bẩm báo chi tiết chuyện này lên Đại Thẩm Phán Trưởng!"
Mấy đặc công Long Tổ còn sót lại, tức giận muốn thổ huyết!
Đám hỗn đản này, quả thực là không nói đạo lý!
"Đủ rồi!"
Ngay lúc này, Lăng Tiêu hừ nhẹ một tiếng, đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, một cỗ uy áp phát tán ra, để cho mấy vị đặc công Long Tổ, trong nháy mắt tim cuồng loạn, hai chân run lên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận