Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 361: Hươu chết vào tay ai?

Một trận đánh ở Côn Lôn, Lý gia tháo chạy, Côn Lôn bị tiêu diệt!
Sau trận chiến đó, Liên minh Viêm Hoàng lại một lần nữa làm kinh động thế giới.
Ngũ đại thế gia còn lại lập tức liền hội tụ lại cùng một chỗ.
Sau khi Côn Lôn diệt vong, chiều hôm ấy năm vị thống binh Đại Nguyên Soái liền tiến hành gặp gỡ.
"Quân đoàn Lý gia đã thất bại, tuyên bố rút lui khỏi liên minh chúng ta. Côn Lôn cũng đã bị diệt, lúc này chúng ta cũng chỉ còn lại có năm nhà: Tần, Chu, Sở, Lưu, Gia Cát!"
"Đến lúc này, chúng ta không thể không thừa nhận, thực lực của Lăng Tiêu hoàn toàn chính xác là quá mạnh! Tuy hắn chỉ là một tên võ lâm lỗ mãng, nhưng thực lực đích thật là không thể khinh thường."
"Nghe nói liên minh Viêm Hoàng, còn có 2000 vị cao thủ Võ Tôn, nếu như tay đôi một một, không người nào trong chúng ta là đối thủ của liên minh Viêm Hoàng.”
"Ta thấy các thế gia chúng ta, nếu như muốn cầm chắc thắng lợi, nhất định phải tập hợp tất cả binh lực, cùng Lăng Tiêu sống chết một phen!"
"Không chỉ là tập hợp binh lực của chúng ta, còn có lão tổ của mấy nhà, rồi Bán Tiên nữa, đây là thời điểm đẹp để cho họ vận động gân cốt."
"Và chỉ có cách lấy số đông cao thủ, mới có cơ hội giết chết Lăng Tiêu."
"Đánh một trận, hoặc là hắn và liên minh Viêm Hoàng chết, hoặc là... Chính là chúng ta: thế gia từ đó chôn vùi mãi mãi!"
...
Dưới núi Côn Lôn, một chỗ trang viên, Lăng Tiêu vừa mới tắm xong xong. Quả là thoái mái dễ chịu, sau khi trải qua một trận giết chóc, trên người toàn mùi máu tươi.
Hắn quấn lấy khăn tắm, ngồi trên ghế sa lon, bưng lên một chén trà nóng, làm một ngụm.
Không khí chợt vặn vẹo, bóng người Tú Nhi xuất hiện tại bên cạnh hắn.
"Minh chủ, Kiếm Vô Sinh cùng ba vị Quân Đoàn Trưởng, chia ra ba đường, riêng phần mình tiến quân các hướng Nam, Đông Nam, Tây Nam, Tây, trên đường đi đã liên tiếp chiến thắng mấy quân đoàn của liên minh ngũ đại thế gia. Ngũ đại thế gia công khai tuyên bố chung, muốn cùng Minh chủ một trận định thắng thua trên hồ Vân Mộng.”
Lăng Tiêu hé mắt, thản nhiên nói:
"Bọn gia hỏa này, rốt cục cũng ngồi không yên sao, dám cả gan cùng ta công khai quyết chiến."
"Bẩm Minh chủ, ngũ đại thế gia, hẳn là mời ra năm vị cao thủ Bán Tiên, trong đó Bán Tiên tam phẩm có hai vị, Bán Tiên tứ phẩm có hai vị, còn có một vị là Bán Tiên ngũ phẩm."
"A! Cái giá bỏ ra cũng không nhỏ."
"Minh chủ ngài nhìn kìa, chúng ta nếu như ứng chiến với bọn chúng, lựa chọn ứng chiến, vẫn là... "
Lăng Tiêu thản nhiên nói:
"Ứng chiến, đương nhiên ta phải ứng chiến. Đánh cùng với những Võ Đế kia, thật sự là quá mức nhàm chán. Thật vất vả mở để ngũ đại thế gia chịu xuất chiến nhiều Bán Tiên như vậy, ta không cố gắng toàn tâm ứng chiến, không phải là có lỗi với ngũ đại thế gia hay sao?"
"Đúng, nếu như thế ta nên đáp ứng ngũ đại thế gia. Mặt khác, Hàn Quốc đến báo, hai ngày này, trên biển tựa hồ có chút không yên bình cho lắm."
Lăng Tiêu nheo mắt lại, bắn ra hai vệt ánh sáng lạnh lẽo.
"Chuyện ta lo lắng nhất, rốt cục vẫn phát sinh. Man di ở phía Tây, ngấp nghé Hoa Hạ đã lâu. Bọn họ vẫn chưa có cơ hội, bây giờ ta cùng các thế gia Hoa Hạ tranh đấu, khác nào mang đến cho bọn hắn một chút hi vọng, cho nên bọn gia hỏa này vẫn luôn án binh bất động!"
"Thiếu chủ! Muốn hay không... Để Hình Đường chủ rút về. Hắn Hàn Quốc một mình chiến đấu, chỉ sợ... Ngăn cản không nổi!"
"Không cần, Hàn Quốc bây giờ, đã không phải Hàn Quốc ngày ấy nữa, nó hiện tại là quốc thổ của Hoa Hạ! Thông báo Võ Uyển Dao, nói cho nàng huỷ bỏ trận địa ban đầu, tiến về phía trước, cùng Minh liên thủ quyết chiến. Một tấc đất đai của Hoa Hạ, đều không cho phép mất đi!"
"Vâng!"
...
Tình hình Lăng Tiêu cùng ngũ đại thế gia tại hồ Vân Mộng ước chiến, rất nhanh giống như một trận gió xuân truyền khắp mọi nơi.
Nhưng ai cũng biết, với một trận chiến này sẽ thay đổi hoàn toàn cục diên hiện tại của Hoa Hạ.
Hoặc là, đại thế gia vẫn như cũ xưng bá.
Hoặc là, Lăng Tiêu như gió thuận giữa bầu trời!
Đây chính là một trận chiến có một không hai, không gì sánh được!
Cho nên, một hai ngày trước trận quyết chiến, càng ngày càng có nhiều người lặng lẽ đi tới hồ Vân Mộng.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ chỗ nghỉ ở hồ Vân Mộng đã có rất nhiều người đến.
Thậm chí ngay cả một số người địa phương tại hồ Vân Mộng, muốn thuê cái nhà cũng đều không đủ chỗ.
Đường đến Vân Mộng vốn rộng lớn, ấy vậy trong một đêm, đột nhiên đông đúc lạ thường.
Mãi cho đến một ngày trước trận chiến, Nhạc lầu bên cạnh hồ Vân Mộng, lại càng ngập tràn khiến cho lòng người giận sôi!
Toà lầu cổ này xây ở bên hồ, không biết ở chỗ này đã trải bao nhiêu mưa gió, nhưng cho dù là nó, từ xưa đến bây giờ, cũng chưa bao giờ từng thấy, phía trên hồ Vân Mộng có ngày lại đột nhiên đông người đến như vậy!
Dù sao Nhạc lầu vẫn khác quán trà khác. Chủ nhà hàng, gương mặt khá là hứng khởi, hai ngày này thật sự là kiếm bộn tiền rồi!
...
Thời gian trôi qua rất nhanh, mới đó mà ngày quyết chiến đảo mắt cái đã tới.
Một ngày này, các quán trà bên cạnh Nhạc lầu, đầy ắp người đến xếp hàng đều không chen vào được!
Rất nhiều quán trà hảo hạn, trong lúc nhất thời thậm chí yêu cầu vào cửa cũng phải giao tiền mà thưởng thức!
Cho dù là không uống trà, chỉ là tiến đến tìm người, chạy một vòng thì cũng nên giao tiền nhờ vả cho khỏe.
Thậm chí, giao tiền còn chưa chắc đã có vị trí ngồi.
Cách làm ăn này xem ra rất là bá đạo, nhưng mà hết lần này tới lần khác buôn bán cũng không tệ lắm, khá là thuận lợi may mắn.
Rất nhiều người, tình nguyện móc ra đồ giá trị đắt đỏ, cũng muốn tiến đến, ghé vào bên cửa sổ, hướng về bên ngoài, nhìn kỹ hồ Vân Mộng.
Buổi sáng khoảng tám giờ, chung quanh hồ Vân Mộng người đã đông đến tấp nập, chen nhau đến chảy mỡ, ấy vậy mà thỉnh thoảng vẫn có người đi lại.
Ở trong đó, có một vị công tử, ăn mặc vượt quá sức tưởng tượng, quá là bảnh bao.
Y phục đều là đồ Ý đẳng cấp sang trọng, ngay cả giày da cũng là tuyển lựa loại da cá sấu hàng đầu.
Ở phía sau hắn có một vị khôi ngô cường tráng, hai tay ôm ngực, bắp thịt rắn chắc, khiến người ta nhìn mà phát khiếp!
"Minh Thừa, người của ngũ đại thế gia đến rồi sao?"
"Hồi bẩm Minh chủ, người của ngũ đại thế gia vẫn còn chưa tới đâu!"
"Ha ha, người của ngũ đại thế gia, hận không thể đem ta giết cho hả giận. Hiện tại có cơ hội, ngược lại còn không nóng nảy. Xem ra, ngũ đại thế gia muốn ta hôm nay phải chết là điều không nghi ngờ gì nữa."
"Minh chủ nói phải, ngài không cần để ý đến bọn ngốc này đâu!"
"Cũng đúng, trước hết để bọn hắn vênh váo một lúc, dù sao sau hôm nay, bọn họ cũng không thể đứng dậy."
Nói xong, Lăng Tiêu quay người đi vào quán trà bên cạnh, nhìn cách sửa sang bố cục, xem ra trà quán này mười phần là cấp cao.
Vừa mới vào cửa, liền bị phục vụ bên trong ngăn lại.
"Vị tiên sinh này, thật xin lỗi, xin hỏi ngài có hẹn trước không?"
Minh Thừa lúc này tức giận nói:
"Các ngươi còn dám xin xỏ tiền, ngươi có biết, các ngươi ở nơi này, sở dĩ có thể phách lối như vậy, tất cả dựa vào đều là hắn hay không?"
Phục vụ viên trợn trắng mắt, nói:
"Ồ, Ngươi cố chấp như vậy sao! Ta chẳng cần biết ngươi là ai, tóm lại muốn bước vào, giao tiền đây."
Lăng Tiêu nheo mắt lại, cười nhạt một tiếng, nói:
"Ta không có hẹn trước, nhưng ta có tiền, có thể mua được chứ?
"Bây giờ ư, giá cả có thể không cao đâu! Nhìn ngươi ăn mặc như thế này, ta cũng không nhận ra là người mặc hàng vỉa hè như ngươi thì lấy đâu ra tiền đây?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận