Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 366: Chiến tranh, khói lửa, máu và nước mắt trường tồn, trấn thủ biên cương.

Biên giới Hàn Quốc, 400 chiếc tàu chiến trùng trùng điệp điệp tới gần!
Pháo Linh Khí oanh tạc liên tục không ngừng, đem đá vụn trên vách núi của Hàn Quốc không ngừng rơi xuống.
Hỏa lực xé rách trường không, mặt trời gay gắt cũng như biến mất vô ảnh vô tung, trên trời khắp nơi đều là khói đen, tro bụi, còn có chết chóc vô cùng vô tận.
Hình Chấn Thiên dẫn theo 2 vạn đệ tử Quỷ Cốc tử thủ vô cùng nghiêm mật, ngăn chặn lỗ hổng ở bờ biển.
Pháo Linh Khí pháo cùng Súng Linh Khí không ngừng công kích, lại chỉ có thể làm chậm lại tốc độ tàu chiến của địch nhân mà không thể hoàn toàn ngăn cản hay phá hủy chúng.
Đệ tử Võ Gia quân lấy Pháo Linh Khí trợ giúp từ hai cánh.
Chiến đấu kịch liệt khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.
Đây thật sự là nơi tử thần thu gặt sinh mệnh!
Mạng sống con người dưới hỏa lực công kích đến liên tục không ngừng rơi rụng.
Vương thành, sở chỉ huy Võ gia lâm thời.
"Báo _ _ _! Nguyên soái, khoảng cách giữa liên quân Tây Âu và bờ biển còn chưa tới năm dặm, đã có một ít tu luyện giả của liên quân bắt đầu lên bờ!"
Võ Uyển Dao sắc mặt khó nhìn đến cực điểm.
"Thông báo đến Lăng Tiêu chưa?"
"Hồi bẩm Nguyên soái, tin tức đã vừa mới truyền ra ngoài, nhưng mà... nhưng mà..."
"Nhưng mà cái gì?"
"Bẩm nguyên soái, ngũ đại thế gia ước chiến với Lăng Soái, giờ này, bọn họ hiện đang chiến đấu trên hồ Vân Mộng!"
Võ Uyển Dao hung hăng gắt một cái.
"Bọn thế gia này thật sự là súc sinh! Trong mắt bọn hắn, đâu còn có Hoa Hạ nữa, chỉ muốn tranh quyền đoạt lợi! Vì bảo trì địa vị của thế gia mà tình nguyện giết chết Lăng Tiêu cũng không nguyện ý để hắn đến tăng cường thực lực của Hoa Hạ chúng ta!"
"Nguyên soái, lúc này không phải là lúc oán trách, liên quân đã đánh lên đây, chúng ta nhất định phải nghĩ biện pháp rút lui. Đại quân Võ gia còn có đệ tử Quỷ Cốc, tất cả đều đang trấn thủ ở biên cảnh Hàn Quốc. Nếu toàn bộ đại quân bị tiêu diệt, liên quân sẽ tiếp tục tiến quân thần tốc vào Hoa Hạ!"
Võ Uyển Dao nghiến chặt răng.
"Truyền xuống mệnh lệnh của ta, đại quân từ bỏ biên cảnh Hàn Quốc, từng bước lui về biên cảnh Hoa Hạ. Ở đó có trận pháp của Võ gia chúng ta, có thể chống đỡ không ít thời gian! Ven đường bố trí trận pháp phục kích liên quân, làm chậm lại thế tiến công của bọn họ! Chỉ cần có thể kéo dài một khoảng thời gian nhất định, Lăng Tiêu nhất định sẽ chạy tới kịp!"
"Nguyên soái, đây chính là năm lão tổ của ngũ đại thế gia a! Năm cao thủ Bán Tiên, Lăng Soái hắn... hắn có thể đánh được sao?"
"Hắn sẽ làm được! Ta tin tưởng hắn! Hắn nhất định sẽ chiến thắng ngũ đại thế gia, đi tới biên cảnh Hàn Quốc."
Võ Uyển Dao siết chặt nắm đấm, trong ánh mắt lóe qua một tia thần sắc kiên định.
"Đừng nói nhảm nữa, mau đi đi!"
"Tuân mệnh!"
...
Lính liên lạc nhanh chóng đi đến tiền tuyến.
"Võ tướng quân, Nguyên soái ra lệnh rút lui."
Võ Minh Bác thở dốc một cái.
"Tốt, ta biết rồi, mau truyền mệnh lệnh này cho những Quân Đoàn Trưởng còn lại đi, ta đi tìm Hình tướng quân!"
"Vâng!"
Lính liên lạc mau chóng rời đi, Võ Minh Bác cũng ngay lập tức tiến đến điểm trung tâm của trận tuyến.
Nơi này, cũng là trận địa của Hình Chấn Thiên!
Đại quân Quỷ Cốc phòng thủ ở trận địa được coi là gian nan nhất, đây cũng do Hình Chấn Thiên tự mình yêu cầu.
"Hình tướng quân, Hình tướng quân! Võ Soái hạ lệnh rút lui, tất cả chúng ta, toàn bộ rút lui đến biên cảnh Hoa Hạ!"
Hình Chấn Thiên ánh mắt như lửa nhìn những chiếc tàu chiến đang dần dần tới vào gần bờ, cùng rất nhiều binh lính liên quân, nhất thời siết chặt nắm đấm, hai mắt hiện đầy sát ý.
"Các ngươi rút lui trước đi!"
"Vậy mấy người Quỷ Cốc các ngươi thì sao?"
"Chúng ta tạm thời không rút lui!"
"Ngươi nói đùa gì vậy, quân đoàn Võ Gia chúng ta một khi rút lui, các ngươi chỉ còn lại 2 vạn người sao có thể bám trụ nổi, quân số đối phương là bốn triệu người a! Mà Pháo Linh Khí pháo cùng Súng Linh Khí cũng tuyệt không kém hơn so với các ngươi!"
"Vậy cũng không cần Võ tướng quân quản nhiều. Hàn Quốc là do Thiếu chủ phân phó ta trấn giữ, Hình Chấn Thiên ta cho dù chiến đấu đến giọt máu cuối cùng cũng sẽ không đem đất của Hàn Quốc chắp tay nhường cho bọn chúng!"
"Ngươi _ _ _! Chúng ta chỉ là rút quân chiến lược, đợi đến khi Lăng Soái tới, chúng ta có thể đánh chiếm trở lại!"
"Võ tướng quân, ngươi không cần nhiều lời nữa. Đất Hàn Quốc là các huynh đệ Quỷ Cốc chúng ta dùng sinh mệnh cùng máu tươi mà đổi lấy, chúng ta tuyệt đối sẽ không nhượng bộ! Các ngươi mau đi đi, chúng ta cùng Võ gia không giống nhau, Võ gia chỉ cần bảo vệ tốt cho an bình của Hoa Hạ, không cần phải tử thủ ở Hàn Quốc!"
"Nếu như chúng ta đều rút lui, đại quân man di thừa thắng xông lên thì mọi người ngược lại sẽ càng chịu thêm tổn thất nặng nề! Để đệ tử Quỷ Cốc chúng ta trì hoãn thời gian cho Võ gia quân, các ngươi sau khi trở lại biên cảnh, trước tiên dựng lên trận tuyến, tuyệt đối không được buông tha một tên man di nào đi qua."
"Ngươi _ _ _! Ai! Vậy ta sẽ đem toàn bộ Linh Tinh của Võ gia quân đều giao lại cho ngươi, bảo trọng!"
"Đa tạ!"
Võ Minh Bác nhanh chóng dẫn quân rút khỏi trận địa, Hình Chấn Thiên đem toàn bộ Linh Tinh phân phát xuống, đệ tử Quỷ Cốc liều mạng tấn công, thế công vậy mà so với lúc nãy còn mãnh liệt hơn.
Trong lúc nhất thời, một chiếc tàu chiến ngay phía trước đại quân Quỷ Cốc thậm chí bị đánh mở ra vòng phòng hộ, Linh Khí pháo oanh tạc tại boong tàu, rất nhanh làm cho chiếc quân hạm này hư hỏng nặng nề.
Nhưng bởi vì hai cánh đại quân của Võ gia rút lui, dẫn đến tàu chiến ở hai cánh không bị ai ngăn cản, rất nhanh đã đi tới bên bờ.
Tu luyện giả của liên minh gào thét như chó điên hướng ào ào về phía chiến trường.
"Giết _ _ _! Giết _ _ _!"
"Vàng, Linh Tinh, còn có nữ nhân Đông Phương, nữ nhân xinh đẹp đều đang đợi chúng ta đến lấy!"
Đại quân nhanh chóng bao vây đệ tử Quỷ Cốc đệ tử đến mức nước chảy cũng không lọt.
Hình Chấn Thiên vung tay lên, nói:
"2000 đệ tử, trấn thủ phía trước, các huynh đệ còn lại chia thành hai đường, nuốt vào đan dược tăng thực lực, triển khai cận chiến!"
"Tuân mệnh!"
Đệ tử Quỷ Cốc cấp tốc điều chỉnh trận hình, cùng đại quân của Liên minh chém giết.
Linh khí hỗn hợp cùng huyết dịch ở trên chiến trường không ngừng nhảy múa.
Giờ khắc này, trời đất khắp nơi mù mịt!
...
Bọn người Võ Minh Bác rút lui quay trở về, Võ Uyển Dao hướng về phía trong quân nhìn lướt qua, đôi mắt đẹp lạnh lẽo, nói:
"Đây là có chuyện gì? Sao lại không thấy người của Quỷ Cốc?"
"Bẩm nguyên soái, Hình tướng quân không nguyện ý rút lui. Hắn không nguyện ý từ bỏ Hàn Quốc mà đại quân Quỷ Cốc đại quân thật vất vả mới đánh chiếm được, với lại, bờ biển Hàn Quốc cũng nhất định phải có người ngăn cản, nếu không, chúng ta căn bản sẽ không có cách nào an toàn mà rút lui!"
"Vớ vẩn! Võ gia chúng ta bởi vì phản bội minh hữu, hi sinh một đời Võ Soái, chẳng lẽ một bài học đó còn chưa đủ sao?"
"Nhưng mà Nguyên soái, Hình Chấn Thiên chỉ tuân theo lệnh của Lăng Soái, hắn sẽ không nghe theo mệnh lệnh của chúng ta! Chúng ta khuyên cũng không có tác dụng gì a!"
Võ Uyển Dao khẽ cắn môi, nói:
"Võ Minh Bác, ngươi phụ trách chỉ huy đại quân rút lui, cho ta một quân đoàn, ta sẽ tự mình đi tìm Hình Chấn Thiên trở về!"
"Ngài nói đùa gì vậy?"
Võ Minh Bác tại chỗ hét rầm lên.
"Ngươi là Đại Nguyên Soái của Võ gia chúng ta, nếu ngươi xảy ra chuyện, Võ gia chúng ta coi như xong!"
"Không quản được nhiều như vậy, hiện tại chỉ có ta đích thân đi mới có khả năng đem hắn cứu trở về. Nếu như ta không về được, Võ Minh Bác, ngươi tạm thời tiếp quản vị trí Đại Nguyên Soái. Nếu Võ gia không có Võ Đế thì để lão tổ xuất quan đi!"
Nói xong, Võ Uyển Dao lập tức chỉ huy một nhánh quân đoàn Võ gia xuất phát.
Võ Minh Bác tức giận dậm chân.
"Nha đầu này, còn chưa thật sự coi bản thân chính là Nguyên soái a!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận