Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 501: Chúng ta đến là để nói chuyện hôn sự.

Thị nữ nhanh chóng dâng lên trà ngon.
Hàn Vũ Hầu bưng chén trà lên, nhấp một miếng, thấm giọng nói:
"Ta hôm nay đi tới nơi này, cũng không muốn cùng Hỏa huynh quá nhiều lời. Có cái gì cũng sẽ trực tiếp cùng Hỏa huynh nói ra."
"Cứ nói."
Thiên Võ Hầu gật gật đầu, chính mình cũng nâng chung trà uống một hớp.
Lập tức, Hàn Vũ Hầu trực tiếp mở miệng:
"Hàn Vũ Hầu chúng ta có thể dừng tay, lập tức lui ra khỏi địa bàn phủ Thiên Võ Hầu các ngươi, đồng thời, cũng không để cho phủ Thiên Võ Hầu các ngươi gánh chịu thêm bất kỳ điều kiện nào."
"A "
Thiên Võ Hầu lông mày ngày càng nhăn lại!
Tên Hàn Vũ Hầu này thật đúng là có ý tứ, oanh oanh liệt liệt dẫn quân đến đánh phủ Thiên Võ Hầu của mình như vậy, kết quả ưu thế đã chiếm cứ nhiều như thế nhưng bây giờ hắn lại đến đây mà nói giảng hòa.
Ngươi muốn giảng hòa thì liền giảng hòa. Đã chiếm cứ nhiều ưu thế như vậy, ngươi lại còn nói chính mình cái gì cũng không cần mà rời đi khỏi nơi này. Vậy thì ngươi muốn làm cái quỷ gì? Có phải là đang đùa giỡn với ta?
"Vậy ngươi đến cùng muốn cái gì?"
Thiên Võ Hầu nội tâm thật sự nghi hoặc, nhịn không được hỏi một câu.
Hàn Vũ Hầu dựng thẳng lên một ngón tay.
"Ta muốn một người."
"Một người? Người nào?"
"Ta muốn vì nữ nhi của ta, tuyển lựa một vị rể hiền!"
"Ta còn tưởng là chuyện gì chứ! Hóa ra là chuyện này! Việc này dễ nói, phàm là tuổi trẻ tuấn kiệt trong phủ Thiên Võ Hầu ta, lệnh ái coi trọng người nào, muốn lấy ai, cho dù là ba Thiếu gia nhà chúng ta, ngươi cũng có thể tùy ý chọn lấy một vị."
Nữ nhi của Hàn Vũ Hầu lớn lên xinh đẹp như vậy, cũng đã thức tỉnh huyết mạch Hoàng thất, Thiên Võ Hầu trừ khi là ngu ngốc, nếu không hắn khó có khả năng từ chối.
Thiên Võ Hầu lại uống một hớp nước trà, nội tâm rốt cục xem như buông lỏng hơn rất nhiều.
Nhưng Hàn Vũ Hầu lại lắc đầu.
"Người ta muốn không phải là Thiếu gia nhà Hỏa huynh, cũng không phải là tuổi trẻ tuấn kiệt của phủ Thiên Võ Hầu các ngươi. Người ta muốn chính là chưởng môn một tông môn cửu phẩm trong khu vực phủ Thiên Võ Hầu các ngươi."
"Phốc phốc!"
Thiên Võ Hầu vừa mới uống một ngụm nước trà xuống tới cổ họng, trong nháy mắt trực tiếp phun ra, ho sặc sụa.
"Khụ khụ!"
Hắn ho kịch liệt vài tiếng, mặt có chút đỏ lên.
Nội tâm của hắn đã loáng thoáng đoán được đối phương là ai!
"Người mà ngươi nói tới sẽ không phải là Lăng Tiêu chứ?"
"Không tệ, chính là Lăng Tiêu."
"Không được!"
Không đợi Thiên Võ Hầu mở miệng, Hỏa Linh đã trực tiếp mở miệng cự tuyệt Hàn Vũ Hầu.
"Vì cái gì mà không được?"
Trần Mộng Dao cười lạnh hỏi.
Hỏa Linh cắn môi, nói:
"Thì là không được! Chuyện khác đều dễ thương lượng, duy chỉ có Lăng Tiêu là không được! Hắn không phải công cụ dùng để giao dịch."
Trần Mộng Dao lần nữa cười lạnh nói:
"Ngươi là cái gì của hắn? Ngươi có tư cách gì mà thay hắn đưa ra quyết định?"
"Ta... Ta.... Tóm lại, chính là không được, những người khác đều có thể, ba người ca ca của ta đều là cường giả đã thức tỉnh huyết mạch Hoàng thất, mỗi một người so với Lăng Tiêu đều không yếu hơn bao nhiêu!"
Ba huynh đệ Hỏa gia mặt mày co quắp một trận.
Nguyên một đám lấy ánh mắt u oán nhìn vào Hỏa Linh.
Nha đầu này, vì người trong lòng của mình, trực tiếp đem ba người ca ca nàng đều bán đi a.
Nhưng mà, nhìn thấy tư sắc Trần Mộng Dao như thế... mọi người cũng ừng ực một tiếng, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt.
Chỉ tiếc là, Trần Mộng Dao đến nhìn cũng không thèm nhìn ba người bọn họ một chút.
"Ta chỉ cần Lăng Tiêu! Những người khác, người nào ta cũng không muốn! Nếu như không được... thì tiêu diệt phủ Thiên Võ Hầu các ngươi rồi nói tiếp!"
"Ngươi dám!"
Hỏa Linh giận đến run rẩy.
Đối phương thế mà đem chủ ý đặt ở trên thân Lăng Tiêu, hơn nữa còn lấy phủ Thiên Võ Hầu ra để uy hiếp, điều này nàng làm sao chịu được!
"Ngươi nghĩ ta có dám hay không?"
Trần Mộng Dao không chút khách khí đối chọi lại gay gắt.
Nàng hiện tại chỉ hận không thể đem Lăng Tiêu rút gân lột da, bất luận là ai ngăn cản nàng tiếp cận Lăng Tiêu đều là địch nhân của nàng!
"Ngươi!"
"Linh Nhi, không được gây náo loạn!"
Thiên Võ Hầu kịp thời ngắt lời, Hỏa linh tức giận dậm chân.
"Cha! Ngài sao có thể để cho Lăng Tiêu hắn... hắn...."
"Trong lòng ta tự có chừng mực, ngươi lui ra đi, để ta nói."
Nói xong, hắn hướng về phía Hàn Vũ Hầu nhìn qua.
"Lão Trần, ngươi thật đúng là hảo tâm kế a, không muốn người nào khác, hết lần này tới lần khác chỉ muốn Lăng Tiêu, ha ha ha...."
Hàn Vũ Hầu không vui không giận, sắc mặt lạnh nhạt nói:
"Không có cách nào a, con người của ta, cái khác có thể không tốt, nhưng hết lần này tới lần khác đều sẽ có con mắt tinh tường. Người mà ta nhìn trúng tuyệt đối sẽ không để hắn từ trong lòng bàn tay mình mà chuồn mất."
Thiên Võ Hầu gật gật đầu.
"Được, nếu ngươi đã quyết định như vậy, ta có nói gì với ngươi cũng là lãng phí thời gian lẫn nhau. Như vậy đi, ta sẽ cho gọi Lăng Tiêu tới đây, nếu như hắn nguyện ý, vậy thì cứ cho hắn cưới con gái của ngươi. Nếu như hắn không muốn, vậy thì ta cũng không có cách nào. Ngươi thấy thế nào?"
Hàn Vũ Hầu hơi suy nghĩ một chút, tự tin cười một tiếng.
"Tốt! Vậy cứ như lời ngươi nói đi. Ta cho ngươi thời gian 3 ngày. Nếu như trong vòng 3 ngày, ngươi không thể đem Lăng Tiêu mang tới đây, vậy cũng đừng trách ta đem chuyện xấu nói trước!"
"Tốt! Một lời đã định."
"Ta trở về quân doanh... Chờ ngươi."
"Đi thong thả, không tiễn."
Đợi sau khi Hàn Vũ Hầu rời đi, Hỏa Linh lập tức dậm chân.
"Cha, ngài sao có thể đáp ứng nàng ta loại chuyện này?"
Thiên Võ Hầu không khỏi trợn trắng mắt.
"Ngươi nhìn lại ngươi đi, thật không có dáng vẻ thục nữ, không có tiền đồ. Ngươi ưa thích Lăng Tiêu như vậy, Lăng Tiêu nếu như cũng thích ngươi thì tại sao hắn lại ở trước mặt mọi người cự tuyệt ngươi, làm cho toàn bộ phủ Thiên Võ Hầu ta mất hết thể diện."
"Hai cái đó không giống nhau!"
"Sao lại không giống nhau? Linh Nhi, ta biết ý nghĩ của ngươi, nhưng ngươi cũng không thể không đối mặt với hiện thực a!"
"Có thể Lăng Tiêu có thiên phú mạnh như vậy, nếu như hắn thành rể hiền của phủ Hàn Vũ Hầu, phụ thân chẳng lẽ không có một chút lo lắng nào sao?"
Thiên Võ Hầu cười hắc hắc.
"Lăng Tiêu là loại người tâm cao khí ngạo, nếu như có thể coi trọng nàng thì cũng đã sớm coi trọng ngươi!"
Hỏa Linh bừng tỉnh hiểu thông suốt.
Đúng a, phủ Hàn Vũ Hầu một lòng muốn cùng Lăng Tiêu làm thân, nhưng hôn sự này, người có thể chính thức gật đầu lại là Lăng Tiêu a!
Lăng Tiêu không gật đầu, ai ép bức hắn cũng không có tác dụng gì a!
Huống chi, nếu như phủ Hàn Vũ Hầu ép buộc Lăng Tiêu, một khi Lăng Tiêu xuất thủ, nguy cơ của Thiên Võ Hầu phủ chẳng phải sẽ được giải quyết dễ dàng sao!
"Phụ thân, ngài thật sự là quá thông minh!"
Một lớn một nhỏ, một già một trẻ, như hai con hồ ly, liếc nhìn nhau một chút, cũng mở miệng cười hắc hắc.
"Nhanh! Lập tức phái người đi mời Lăng Tiêu đến đây cho ta."
...
Ở phía xa Viêm Hoàng Minh, Lăng Tiêu làm sao cũng không nghĩ tới, hắn đã là bánh trái thơm ngon trong mắt hai Hầu Phủ.
Hai Đại Quận Chúa, đối với hắn đều có lòng chiếm hữu.
Nếu như là người bình thường, chỉ sợ biết tin tức này, đã sớm kích động mà nhảy lên cao ba thước, không biết hưng phấn thành bộ dáng nào rồi!
Nhưng là Lăng Tiêu thì sẽ không như thế.
Nhưng mà giờ phút này, hắn vậy mà vẫn chưa biết đến chuyện này, cho dù biết, chỉ sợ cũng không có hứng thú gì.
Dù sao, hắn đã sớm cự tuyệt cả hai người.
Giờ này, Lăng Tiêu đang ở bên trong mật thất, điên cuồng luyện chế Linh Hạch đan.
Hơn 2 triệu Linh Hạch đan, đây chính là một công trình cực lớn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận