Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 572: Bão cát tận thế.

Nhìn thấy tông chủ bị Trương Minh Hải một bàn tay tiếp một bàn tay điên cuồng đánh lên trên mặt, toàn bộ mọi người của Ngũ Độc Tông đều mang một biểu lộ suy sụp.
Dù gì tông chủ của các nàng cũng là cường giả mạnh nhất của Ngũ Độc Tông, lại bị người ta dí nằm trên mặt đất, ngay cả thực lực phản kích cũng không hề có, loại chênh lệch thực lực này thật lớn, quả thực khiến tâm lý người khác hoảng sợ!
"Ngươi nói!"
Trương Minh Hải đưa ngón tay chỉ vào một vị trưởng lão trong đó, trưởng lão kia liền run rẩy, giọng nói mang theo một tia nghẹn ngào, nói:
"Ta... Ta... Thiếu tông chủ bị tông chủ đuổi tới vùng đất Man Hoang. Nàng ta đành đâm đầu vào bên trong bão cát tận thế! Không... Không thấy bóng dáng!"
"Bãi cát tận thế! Chết tiệt!"
Ánh mắt Trương Minh Hải trong lúc đó liền trở nên lạnh lẽo.
Lăng Tiêu mặc dù không biết đó là thứ gì, nhưng cũng có thể hiểu được đây không phải là thứ lành ít dữ nhiều.
Nếu không, lấy thực lực Hỗn Nguyên Linh Tiên của Trương Minh Hải cũng không thể toát ra thần sắc hoảng sợ như thế.
Tâm niệm hắn vừa động, thân thể trong nháy mắt tiến lên, nói:
"Bão cát tận thế là gì?"
Trương Minh Hải chắp tay nói:
"Hồi bẩm chủ nhân, bão cát tận thế là trận pháp tự nhiên ở chỗ giao nhau giữa vùng đất Man Hoang cùng vương quốc Đại Tề, nó là một trận bão cát cực lớn. Chỉ cần tu sĩ bước vào trong đó thì về sau, trên cơ bản, đều chỉ có một con đường chết. Nó chỉ có vào buổi trưa cùng nửa đêm mỗi ngày, kéo dài 2 canh giờ mới có thể yếu bớt rồi hình thành khe hở. Nghe đồn, tu sĩ nếu trực tiếp xâm nhập vào bão cát tận thế thì cho dù có là Đại La Kim Tiên cũng khó mà thoát khỏi cái chết!"
Vừa nghe xong, ánh mắt Lăng Tiêu chợt lóe hiện sát ý, khiến nhiệt độ xung quanh bất thình lình hạ xuống mấy độ.
Người của Ngũ Độc Tông vội vàng run rẩy nói ra:
"Việc này không liên quan đến chúng ta! Việc này không liên quan đến chúng ta! Toàn bộ đều là do nàng ta, đều là do một mình tông chủ quyết định, chuyện đó cùng chúng ta không có bất cứ quan hệ nào!"
"Đúng! Không sai. Đều là do tông chủ quyết định! Là nàng bán Thiếu tông chủ đi, làm hại Thiếu tông chủ bị Cửu Huyền lão nhân để mắt tới. Sau đó cũng là nàng tự mình mang binh truy đuổi theo Thiếu tông chủ, kết quả sau cùng ép chết Thiếu tông chủ!"
Tông chủ Ngũ Độc Tông vừa nghe nói lời ấy, liền tức giận đến mức sụp đổ!
"Bọn người các ngươi thật láo toét! Các ngươi quả thực là không biết xấu hổ! Lại dám đối với ta hỗn xược như thế! Bọn tiện nhân các ngươi, ta thật muốn đem các ngươi cùng con tiện nhân Cố Mính Yên ném vào cùng một chỗ bên trong trận bão cát tận thế kia!"
"Chỉ sợ ngươi không có cơ hội đó!"
Lăng Tiêu một chân hung hăng đạp lên trên ngực của nàng, khiến cho nàng hung hăng phun ra một ngụm máu tươi, trước ngực trực tiếp lún xuống một mảng lớn.
Nếu không phải nàng có sinh mệnh lực siêu cường của Thái Ất Tán Tiên để chống cự thì chỉ sợ một lần này, nàng hẳn đã sớm tử vong rồi!
"Ngươi! Ngươi dám giết ta! Ngươi có biết hay không, ta có quan hệ với Cửu Huyền lão nhân..."
Lăng Tiêu hừ lạnh một tiếng.
"Ngươi nói chính là tên Cửu Huyền lão nhân đã bị ta giết sao?"
Tông chủ Ngũ Độc Tông đồng tử lập tức co rụt lại, lập tức rống to:
"Không! Ta không tin! Ta không tin! Ngươi đang lừa ta! Ngươi nhất định là đang lừa ta! Cửu Huyền lão nhân là tồn tại mạnh mẽ như vậy, hắn làm sao lại bị ngươi giết chết, hắn chính là cao thủ thực lực Đại La Kim Tiên ngũ phẩm a! Ngươi căn bản không phải là đối thủ của hắn! Ngươi càng không khả năng giết được hắn!"
"... Chờ ngươi xuống tới địa ngục, tự mình nhìn thấy hắn, thì cứ hỏi cho rõ ràng!"
Dứt lời, Lăng Tiêu không cho nàng bất kỳ cơ hội nào, trực tiếp một chân hung hăng đạp xuống, Tông chủ Ngũ Độc Tông lập tức tử vong tại chỗ!
Đợi sau khi Tông chủ Ngũ Độc Tông triệt để diệt vong. Lăng Tiêu liền dùng tâm niệm triệu hoán Thiểm Điện Điêu, để nó nhanh chóng bay đến bên cạnh mình.
"Trương Minh Hải, nơi này ta giao lại cho ngươi, ngoại trừ thị nữ của Mính Yên, những người khác, một người cũng không để sống sót, toàn bộđều giết chết cho ta! Sau đó, ngươi cùng nàng tiến về Vương quốc Nam Triệu, báo tên của ta để gia nhập Viêm Hoàng Minh."
"Vâng! Nhưng mà chủ nhân... bão cát tận thế kia chỉ có vào buổi trưa, còn có nửa đêm thì mới có thể tiến vào, lúc này đã qua buổi trưa, ít nhất cũng phải đợi đến nửa đêm mới có thể tiến nhập, ngàn vạn lần không thể tùy tiện tiến vào a!"
"Ta biết rồi!"
Lăng Tiêu vứt xuống một câu, trực tiếp bước lên trên lưng của Thiểm Điện Điêu, sau khi từ hai chân bổ sung năng lượng cho Thiểm Điện Điêu xong, liền điều khiển Thiểm Điện Điêu tăng tốc độ phi hành, lấy tốc độ siêu việt ánh sáng mà hoả tốc tiến lên.
...
Mà lúc này đây, tại biên giới vùng đất Man Hoang cùngvương quốc Đại Tề biên giới, mấy bóng người đang lặng lẽ tiềm phục ở hai bên ở trước bão cát tận thế.
Mấy người kia trên thân đều toát ra sát khí, hiển nhiên không phải là người lương thiện gì.
Mấy người đang nhìn vào bão cát tận thế xa xa kia, cho dù là hung thần ác sát thì cũng nhịn không được mà toát ra một chút khí tức sợ hãi.
Trận bão cát tận thế kia cao vút tận mây, nhìn bằng mắt thường phải lấy đơn vị ngàn vạn mà tính, thậm chí là hơn trăm triệu, vòi rồng mãnh liệt đem trọn trời đất, xé rách không gian thành hai nửa.
Từng đạo lôi đình nổ tung, sấm sét vang dội, khiến người ta kinh tâm động phách.
Một số tia chớp còn thỉnh thoảng lè lưỡi, phảng phất như đang hướng về phía thế nhân đe dọa, cực kỳ đáng sợ!
Cảnh tượng chấn thiên động địa, chỉ sợ nhìn khắp toàn bộ Đế Quốc Đại Chu cũng khó có thể tìm được vài nơi!
"Thật đáng sợ, đây chính là bão cát tận thế sao? Quả thực là quá mức kinh khủng! Cũng khó trách nói rằng trước bão cát tận thế thì ngay cả Đại La Kim Tiên cũng không dám một mình xông vào. Bộ dáng này, đừng nói là Đại La Kim Tiên, chỉ sợ cho dì là Thần ở trên trời cũng phải cân nhắc một chút năng lực của mình."
"Điều đó cũng không nhất định, phải biết rằng, bão cát tận thế này trong truyền thuyết chính là dùng để ngăn cản tồn tại cực lỳ hung ác ở trong Man Hoang kia đi vào thế giới tu sĩ làm loạn! Ở trong đó, có thể có cao thủ như mây! Nếu như bão cát tận thế này cũng không đủ uy lực, nó còn có cái rắm gì tác dụng, chẳng bằng rút lui, bớt ở chỗ này lãng phí Linh khí trời đất."
"Đừng nói nhiều lời vô ích nữa. Dù sao mấy người chúng ta khẳng định là không có hi vọng cứng rắn vượt qua, chỉ có thể đợi đến khuya, thời điểm lỗ hổng bão cát tận thế mở ra, chúng ta mới có thể tiến vào. Trước lúc đó, đều phải đề cao cảnh giác cho ta, tuyệt đối không được tùy ý để bạị lộ hành tung, miễn cho bị đệ tử của phủ Thanh Long Hầu Phủ phát hiện ra, đem chúng ta chém giết!"
"Bọn ta biết rồi! Lão đại, ngươi cứ yên tâm đi! Huynh đệ chúng ta diệt sát một tiên cục của phủ Thanh Long Hầu, cướp đi 3 triệu linh thạch, đủ cho chúng ta không phải lo ăn uống mấy trăm năm! Đợi đến khi chúng ta ở tại vùng đất Man Hoang tu luyện được một thân thực lực cao thâm, sau đó đi ra ngoài tiêu dao khoái hoạt, ha ha ha...."
"Xuỵt! Nói nhỏ thôi, trên trời có thứ gì đó đang bay tới đây!"
Lời vừa dứt, trên trời lập tức truyền tới một tiếng chim kêu.
Tiếng chim kêu này rít lên lọt vào trong tai khiến người ta không nhịn được mà cảm thán một tiếng.
"Chim ưng? Là Tiên thú sao? Nghĩ không ra ở nơi này mà cũng có Tiên thú đi tới."
"Chuyện này cũng rất bình thường, dù sao Tiên thú vốn dĩ luôn luôn tự do mà."
"A! Các ngươi nhìn kìa, trên lưng Tiên thú kia hình như có một tu sĩ đang đứng!"
"Mẹ nó! Thật sự là một tu sĩ! Gia hỏa này quá lợi hại, lại có thể thu phục Tiên thú! Ôi mẹ ơi, quá lợi hại rồi! Thực lực của người này, chỉ sợ chính là cao thủ trong cao thủ a!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận